Đọc truyện Nguyên Tôn – Chương 76: Mở khí phủ
Dịch giả: Đào muội
Biên: Xiaooo
Kim quang hiện ra, tựa như mặt trời mọc. Trong nháy mắt, kim quang bắt đầu lan rộng ra, ánh sáng tím tan đi. Kim quang cứ thế chiếm lấy, tràn ngập cả khí phủ.
Sau đó khí phủ trở thành kim quang rực rỡ, đại khí hùng hồn.
– Đây…đây là khí phủ kim sắc?!
Chu Nguyên nhìn khí phủ sáng chói kim quang kia, nhất thời ngây người ra. Hắn làm sao cũng không ngờ được mình lại có thể chuyển biến thành khí phủ kim sắc!
Vốn dĩ mong ước của hắn chỉ là tử sắc khí phủ, chỉ cần có thể đạt đến trình độ đó là mãn nguyện rồi.
Nhưng hắn không thể ngờ được, giờ phút này, ngụm tiên thiên nguyên khí ẩn nấp trong chỗ sâu của khí phủ kia lại khiến phẩm cấp khí phủ của hắn tăng lên một tầng nữa.
Nội tâm Chu Nguyên tràn đầy hưng phấn. Phẩm chất khí phủ không chỉ có thể quyết định tiềm lực khuếch trương của khí phủ, mà còn có thể nâng cao phẩm chất nguyên khí.
Người có được kim quang khí phủ, cho dù chỉ tu luyện nguyên khí nhị phẩm, nhưng so về uy lực sợ là cũng mạnh hơn nguyên khí tam phẩm của người có thanh sắc khí phủ.
– Không ngờ ta lại có thể luyện thành kim quang khí phủ.
Chu Nguyên tự thán phục nói.
Trong khí phủ, kim quang tràn ngập. Nguyên khí chiếm cứ chuyển động trong đó, dưới sự chiếu rọi của kim quang, càng ngưng luyện, hùng hồn hơn.
Vào lúc Chu Nguyên đắm chìm trong niềm vui sướng mà kim sắc khí phủ mang đến, hắn không hề phát hiện ra trong lòng bàn tay còn lại, vũng huyết hồng Oán Long Độc đang chiếm cứ đột nhiên cũng chuyển động.
Xì xì!
Trong kim sắc khí phủ có một âm thanh kì dị vang lên. Từng tia huyết vụ không biết từ đâu đến xuyên vào trong, bắt đầu trào vào khí phủ.
Cuối cùng Chu Nguyên cũng nhận ra điều khác thường. Hắn nhìn vào huyết vụ đang xâm nhập, trong lòng nhất thời chấn động, tựa như gặp phải sóng to gió lớn. Tiếng gầm hoảng sợ, quanh quẩn trong lòng.
– Đây…đây là Oán Long độc?!
Trong huyết sắc vụ khí kia, dường như truyền ra tiếng rồng ngâm đầy oán hận. Sau đó huyết quang từ huyết vụ xong ra, cuối cùng hệt như một bệnh độc, trực tiếp lẫn vào trong kim sắc khí phủ.
Chu Nguyên bị việc này sợ đến hồn phi phách tán.
Sao hắn có thể ngờ được, Oán Long Độc yên lặng trong cơ thể hơn nửa năm lại đột ngột trỗi dậy vào lúc hắn hình thành khí phủ, hơn nữa còn chui vào khí phủ của hắn.
Chu Nguyên khẩn trương quan sát trong khí phủ.
Theo sự xâm nhiễm của huyết quang, trong khí phủ vốn sáng ngời kim quang đã bắt đầu biến mất, dần dần hòa hợp cùng huyết quang, cuối cùng cả khí phủ đều hóa thành một mảng màu đỏ tươi.
Quỷ dị thần bí.
Chu Nguyên lại ngẩn người, huyết hồng khí phủ?
Là ý gì đây? Chưa hề nghe đến!
– Oán Long Độc chết tiệt.
Trong lòng Chu Nguyên tức giận gào thét. Kim quang khí phủ của hắn kết quả lại bị đồ khốn này quấy nhiễu. Cuối cùng còn biến thành một huyết hồng khí phủ chưa từng nghe qua.
Trong phòng, Chu Nguyên mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt.
Hắn hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, bắt đầu cẩn thận kiểm tra từ khí phủ. Nếu khí phủ xảy ra chuyện gì, đối với việc tu luyện của hắn mà nói, chắc chắn sẽ tạo nên hiểm họa trầm trọng.
Nhưng may mắn là khi kiểm tra lại không thấy sai sót gì. Nguyên khí trong khí phủ dường như so với kim sắc khí phủ trước đó còn được nâng cao.
Nhưng Chu Nguyên không dám buông lỏng. Mày vừa chau lại, tâm niệm vừa động liền có thêm một đạo nguyên khí từ lòng bàn tay bừng lên.
Theo lẽ thường, nguyên khí chưa tu luyện công pháp đều hệt như thủy tinh. Nhưng hiện tại nguyên khí này xông lên, Chu Nguyên nhìn thấy trong đó mơ hồ có một tia huyết hồng đang chuyển động.
Tia huyết hồng đó Chu Nguyên rất quen thuộc, chính là Oán Long Độc.
Trong nguyên khí của hắn lại dung nạp Oán Long Độc? Như vậy đã biến thành Oán Long khí sao?
– Đúng là gặp ma rồi!
Mặt Chu Nguyên ngây ngốc, hiển nhiên không hiểu vì sao lại xuất hiện biến cố này. Tuy tạm thời không biết đây có phải nguy hại gì hay không, nhưng ít ra…hắn có thể cảm nhận được, nguyên khí đã dung hòa Oán Long Độc tựa hồ đã trở nên hung mãnh hơn.
Dù sao sự bá đạo của Oán Long Độc Chu Nguyên đã từng được trải nghiệm.
Chu Nguyên cảm thấy thật đau tim.
Lần mở khí phủ này của hắn đúng là nhiều biến động. Lúc thì tím, lúc thì vàng, cuối cùng còn đùa cợt ra một tia huyết hồng chưa từng có.
– Ngày mai tìm cơ hội hỏi Yêu Yêu tỷ vậy…
Suy nghĩ mãi không ra, Chu Nguyên chỉ có thể cười khổ thở dài một tiếng.
Ngày thứ hai.
Lúc Chu Nguyên ra khỏi nhà trọ, mọi người đều ngẩn ra. Bởi họ có thể cảm giác rõ ràng, lúc này quanh thân Chu Nguyên có nguyên khí biến động, mạnh mẽ hơn hôm qua.
– Điện hạ đột phá đến Dưỡng Khí cảnh rồi sao?
Vệ Thương Lan kinh ngạc nói.
Vệ Thanh Thanh cũng ngạc nhiên nhìn Chu Nguyên.
– Tối qua mới đột phá.
Chu Nguyên gật gật đầu cười.
– Điện hạ thật là lợi hại. Chưa đến một năm mà người từ vô pháp khai mạch đạt đến Dưỡng Khí cảnh, đã đuổi kịp ta rồi.
Trong con ngươi xinh đẹp của Tô Ấu Nhi cũng tràn đầy thán phục nói.
Nhưng Yêu Yêu chỉ nhìn Chu Nguyên vài cái, trong con ngươi không linh trong suốt tựa như xẹt qua vẻ nghi hoặc.
Nơi này nhiều người, Chu Nguyên không tiến lên hỏi mà chỉ nói với bọn họ:
– Nếu đã chuẩn bị xong, chúng ta lên đường thôi.
Đoàn người đều gật đầu, Sau đó leo lên ngựa, biến thành một đạo hồng thủy, ra khỏi Tù Ma thành, đi thẳng đến tòa di tích kia.
Trên đường đi, Chu Nguyên mới tìm được cơ hội lén kéo Yêu Yêu sang một bên, mặt mày đau khổ kể lại cặn kẽ những chuyện xảy ra với hắn.
– Khí phủ huyết hồng?
Yêu Yêu nghe vậy gương mặt xinh đẹp cũng kinh ngạc, đương nhiên chưa từng nghe thấy chuyện này,
– Chắc là do ngươi bị Oán Long Độc xâm nhiễm. Thực ra cũng không phải chuyện xấu vì khí phủ của ngươi, bản chất là kim sắc khí phủ. Chỉ là xen lẫn Oán Long Độc mới biến thành như vậy.
Yêu Yêu trầm ngâm nói.
– Còn về việc có vấn đề hay không, ta cũng không thể nói rõ. Sau này ngươi chỉ có thể để ý bản thân nhiều hơn thôi.
Đối với đáp án này Chu Nguyên cũng không thể làm được gì, chỉ có thể gật gật đầu.
– Cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc bọn người Chu Nguyên đi đến di tích, trong Tù ma thành, Tề Hạo và Hắc độc vương cũng chuẩn bị xuất phát. Trăm đạo thân ảnh phía sau đều có nguyên khí chuyển động, hiển nhiên là tinh nhuệ.
– Bọn người Chu Nguyên đã hành động trước.
Nghe thấy hồi báo, Tề Hạo nói với Hắc Độc vương.
Hắc Độc vương không thèm để ý nói:
– Di tích kia nguy hiểm trùng trùng, cho dù đến trước cũng không chiếm được tiên cơ gì. Cứ để bọn chúng giúp chúng ta mở đường trước đi.
Hắn dừng một lát, nhìn chằm chằm Tề Hạo, nói:
– Trước đây ngươi nói với ta, chuyến này các ngươi đã chuẩn bị thủ đoạn, rốt cuộc là gì?
Tề hạo mỉm cười, nói:
– Đến lúc đó Hắc thành chủ sẽ biết, yên tâm đi. Lần này chúng ta liên thủ, bọn Chu Nguyên, Vệ Thương Lan kia nhất định không đi khỏi Hắc Uyên.
Nụ cười nơi khóe miệng hắn dần dần dữ tợn.
– Bọn chúng chết chắc rồi!