Đọc truyện Nguyên Tôn – Chương 36: Ám chiêu
Sau khi nuốt viên thuốc màu đỏ sậm kia vào trong bụng thì Tề Nhạc lập tức cảm giác được có một cổ khí tức lạnh buốt xuất hiện trong cơ thể, sau đó xông thẳng lên mi tâm.
Viên đan dược này có tên là tráng hồn đan, có thể khiến thần hồn trở nên mạnh mẽ hơn trong khoảng thời gian ngắn, bất quá sau này sẽ có chút di chứng, ấy chính là sau khi sử dụng thì thần hôn sẽ bị khô kiệt một thời gian ngắn.
Nhưng đến lúc này rồi, Tề Nhạc cũng không màng đến chuyện này nữa.
Thần hồn bành trướng lên, mi tâm của Tề Nhạc loáng thoáng có quang mang xuất hiện, một đạo quang ảnh tựa như hư ảo, đây đúng là thần hồn của hắn, hiển nhiên, nhờ có dược lực của tráng hồn đan trợ giúp, thần hồn của Tề Nhạc cũng bước chân vào hư cảnh thật sự.
Mà khi thần hồn bước vào hư cảnh, Tề Nhạc lập tức cảm giác được chuyện mà trước đây hắn không thể cảm nhận thấy được, hắn có thể cảm giác được bên trong Thác Ngọc Linh này đang có vô số tia ngọc tủy chi khí chủ động lao vun vún về phía Chu Nguyên.
– Hóa ra là vậy! Ra là nhờ có thần hồn của ngươi cho nên ngươi mới có thể trụ được lâu như vậy ở Thác Ngọc Linh này!
Đồng tử của Tề Nhạc co rụt lại, lúc này hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra Chu Nguyên giữ bí mật tốt hơn cả hắn.
– Hừ, may mà hôm nay ta đã có chuẩn bị sẵn, không thì lần này thật sự phải lật thuyền trong mương rồi!
Sắc mặt của Tề Nhạc trở nên âm thầm, nhưng nơi mi tâm của hắn chợt xuất hiện một đạo nguyên vân, đạo nguyên vân này tên là hồn châm văn, là nguyên văn nhất phẩm, trước đó hắn đã chuyên môn tìm người khắc họa giúp hắn, tác dụng của nó là có thể khiến cho thần hồn ngưng luyện thành dạng châm, sau đó thi triển công kích.
Bình thường mà nói, ít nhất cũng phải bước vào hư cảnh trung kỳ thì mới có thể dùng thần hồn làm đòn tấn công, hiện tại Tề Nhạc dựa vào tráng hồn đan mới miễn cưỡng đạt tới hư cảnh sơ kỳ, cho nên phải mượn nhờ ngoại lực thế này mới có thể thi triển công kích thần hồn được.
ở bên trong thác nước thế này, Tề Nhạc không thể nào ra tay trực tiếp được, cho nên cũng chỉ có thể chọn cách dùng thần hồn công kích, thần không biết, quỷ không hay thế này.
Vèo!
Theo hắn thôi động hồn châm văn thì chỉ thấy ở mi tâm của Tề Nhạc có quang mang lóe lên, sau đó có một số trường châm hư ảnh do thần hôn biến thành lao ra vun vút, những trường châm làm bằng thần hồn kia trực tiếp xuyên qua màn nước dữ dội, bắn thẳng đến chỗ Chu Nguyên.
Lúc trường châm thần hồn kia bắn tới thì Chu Nguyên cũng lập tức phát giác ra, lúc này ánh mắt của hắn trầm xuống:
– Lại còn dùng cả thần hồn để tấn công? Thần hồn của Tề Nhạc sao có thể mạnh như thế được?
Công kích thần hồn, ngay cả Chu Nguyên bây giờ cũng chưa thể nào làm được.
Trong lòng kinh nghi, nhưng Chu Nguyên cũng không dám chậm trễ chút nào, bởi vì tuy rằng đám thần hồn công kích này nhìn thì như chẳng có chút thanh thế nào, cũng không tạo thành thương tổn với cơ thể, nhưng lại có tính phá hoại cực lớn đối với thần hồn.
Một khi thần hồn bị thương, muốn chữa lành còn khó hơn so với vết thương thịt da.
Nên Chu Nguyên lập tức bỏ qua việc hấp thu ngọc tủy chi khí, thần hồn co lại ở mi tâm, tạo thành lớp phòng ngự nghiêm ngặt.
Xoẹt!
Giống như có một thanh âm rất nhỏ vang lên, một tia thần hồn chi lực tiến vào trong mắt, Chu Nguyên lập tức nhìn thấy quả nhiên có trường thâm thần hồn xuyên qua màn nước, trực tiếp bắn đến chỗ mi tâm của hắn.
Xoẹt xoẹt!
Mi tâm của Chu Nguyên thoáng nhói lên đau đớn, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, bởi vì mớ trường châm bằng thần hồn kia khá bén nhọn, đã đâm rách tầng phòng ngự kín kẽ của hắn.
– Nếu như ngươi đã muốn tự tìm đường chết như thế thì ta sẽ giúp người một tay!
Ánh mắt của Chu Nguyên lóe lên, nếu như là dùng quyến cước, e là bây giờ hắn thật sự không phải đối thủ của Tề Nhạc, nhưng nếu như muốn đấu thần hồn thì tên Tề Nhạc kia thật đúng là tự đào hố chôn mình.
Hắn vận chuyển thần hồn, không ngừng hóa giải sự bén nhọn của một cây trường châm được tạo nên từ thần hồn kia, đợi một lúc sau, tâm niệm nhất động, tường phòng ngự đột nhiên tản ra.
– Thành công rồi!
Tề Nhạc cảm ứng được một màn này thì mỉm cười đắc ý.
Ầm!
Nhưng ngay lúc hắn vừa nhếch môi mỉm cười thì bên tai hắn dường như vang lên một tiếng nổ lớn, ngay sau đó tầm mắt của hắn chợt biến đổi, quanh người trực tiếp biến thành tinh không hỗn độn không nhìn thấy bến bờ.
ầm ầm!
Thay đổi đột ngột khiến cho sắc mặt của Tề Nhạc đại biến, ngay sau đó lại có tiếng động cực lớn vang lên, hắn ngẩng đầu lên thì hoảng sợ nhìn thấy ở giữa không gian hỗn độn phía xa, có một cái bàn mài lớn dần dần xuất hiện, mang theo bóng đổ che khuất cả một gầm trời, đang lao về phía hắn.
Cảm giác sợ hãi tột cùng dâng lên trong lòng Tề Nhạc.
Cái bàn mài khổng lồ kia đè xuống. Còn hắn thì không thể nào phản kháng được, chỉ cảm thấy thần hồn của bản thân mình lúc này đã bị nghiền nát.
Răng rắc!
Chu Nguyên nghe thấy tiếng răng rắc loáng thoáng truyền tới từ trong mi tâm, hiểu ra đó là vì trường châm thần hồn của Tề Nhạc đã bị vỡ vụn, lúc này mới cười lạnh một tiếng, ở bên mi tâm của hắn có ấn ký của hồn độn thần ma do Thương Uyên lưu lại, cho nên Chu Nguyên không hề e ngại mấy đòn tấn công thần hồn thế này, bất luận thần hồn nào tiến vào, chỉ cần đưa vào bên trong hỗn độn thần ma thì đều bị nghiền nát sạch sẽ.
A!
Lúc Chu Nguyên nghiền nát trường châm được tạo nên từ thần hồn của Tề Nhạc xong thì đột nhiên có một tiếng hét thảm thê lương truyền đến từ cách đó không xa.
Tiếng kêu la thảm thiết này vang lên cũng khiến cho tất cả mọi người đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào Thác Ngọc Linh chú ý tới, ngay sau đó, bọn họ chợt giật mình nhìn thấy thân ảnh của Tề Nhạc run rẩy, sau cùng bị dòng nước đổ dữ dội đánh rơi vào trong lòng hồ nước lạnh buốt.
– Sao lại có thể như thế?
Từ Hồng đột nhiên biến sắc, mặt mày hắn tái mét nhìn Tề Nhạc ngã vào trong hồ, toàn thân đều run lên.
Liễu Khê đứng bên cạnh thấy thế cũng há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ không dám tin.
Những học viên khác của ất viện cũng run rẩy không nói nên lời, mặt mày tái mét.
Đương nhiên không chỉ có bọn họ kinh ngạc, bởi vì ngay cả Sở Thiên Dương, Tô Ấu Vi và rất nhiều học viên khác của giáp viện đều lộ ra kinh ngạc như thế, rõ ràng kết quả này đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Bên ngoài Thác Ngọc Linh trở nên im phăng phắc, tất cả mọi người đều lộ ra bộ mặt như thể đang gặp phải quỷ.
Trong lúc mọi người lặng đi, có một đạo nhân ảnh lướt ra từ bên trong Thác Ngọc Linh, mũi chân điểm nhẹ lên mặt nước, sau đó tiêu sái đáp xuống bờ hồ, dáng người cao ngất, ngoại trừ Chu Nguyên ra thì còn có thể là ai.
Hắn nhìn vào đám người Từ Hồng và Liễu Khê mặt mày tái mét, thản nhiên nói:
– Thắng bại đã rõ, các người còn lời gì để nói nữa không?
Bên cạnh có học viên đang vớt Tề Nhạc lên khỏi hồ nước, chỉ thấy mặt mày hắn trắng bệch, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, bộ dạng run lập cập vô cùng chật vật.
Điều này khiến cho tất cả mọi người giật mình, không hiểu tại sao hắn lại thành ra như thế.
– Đây là…. Thần hồn bị thương à?
Từ Hồng nhìn thấy bộ dạng của hắn như thế thì sắc mặt lại thay đổi.
Liễu Khê đứng bên cạnh nghe thế thì lập tức chỉ vào mặt Chu Nguyên, gầm lên:
– Ngươi dám dùng mưu kế! Đúng là hèn hạ!
Đám học viên khác cũng giật mình nhìn về phía Chu Nguyên.
– Dùng mưu kế?
Chu Nguyên cười lạnh một tiếng, chỉ về phía mi tâm của Tề Nhạc, nơi đó vẫn còn lưu lại một phần quang văn đang dần tan biến:
– Nếu như ta nhìn không lầm thì đây hẳn là nguyên văn nhất phẩm hồn châm văn đúng không?
– Lúc nãy nếu như không phải hắn dùng hồn châm tấn công ta thì cũng sẽ không rơi vào kết cục này.
Hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người lập tức ồ lên, dồn dập nhìn về phía mi tâm của Tề Nhạc, quả nhiên nhìn thấy nguyên văn vẫn còn chưa biến mất, những người tinh thông nguyên văn cũng lập tức nhìn ra được nó là nguyên văn gì.
– Rõ ràng tên Tề Nhạc này có thực lực mạnh hơn Chu Nguyên điện hạ, nhưng vẫn dùng thủ đoạn hạ lưu thế này!
Rất nhièu học viên bàn tán với nhau, ánh mắt của họ nhìn về phía Tề Nhạc đều trở có phần khinh thường.
Phát hiện ánh mắt của mọi người như thế, mặt mày Liễu Khê cũng tái mét, mắt như muốn phun ra lửa, nhưng lại không nói được câu nào, bởi vì sự thật rành rành ra đó khó mà chối cãi, nếu như Tề Nhạc không động thủ thì đạo hồn châm văn kia là gì?
Nếu như cô ta mà còn chối cãi nữa thì sợ là sẽ bị nước bọt phỉ nhổ của mọi người dìm chết mất.
Trong vô số lời xì xào bàn tán của mọi người, đám học viên ất viện đều đưa mặt nhìn nhau, mặt mày của ai cũng đều khó coi, ánh mắt của họ nhìn về phía Tề Nhạc cũng không còn kính sợ như trước, mà có phần trách cứ.
Dù sao thì Tề Nhạc thua trận đánh cược này, ất viện bọn họ sẽ mất một canh giờ rưỡi tu luyện ở Thác Ngọc Linh, cũng là nói, từ nay về sau bọn họ chỉ còn lại có nửa canh giờ mà thôi…
Điều này quả thật là đả kích cực lớn đối với ất viện bọn họ.
– Không nắm chắc tuyệt đối mà còn đi khiêu chiến với người ta, lần này thì hay rồi, đến cả cái quần cũng thua không giữ được.
Có người nhịn không được mà nói thầm.
Liễu Khê nghe thấy thế thì tức giận quắc mắt lên nhìn, nhưng không tìm thấy người lên tiếng, chỉ có thể tức giận nghiến răng nghiến lợi.
– Ha ha, Từ viện trưởng à, thế thì một canh giờ rưỡi tu luyện ở Thác Ngọc Linh của ất viện, sau này giáp viện chúng ta đành nhận lấy vậy.
Sở Thiên Dương cười phá lên, hắn nhìn vẻ mặt trắng xanh của Từ Hồng, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Chỉ sợ tên Từ Hồng này có nằm mơ cũng không ngờ tới, vốn còn tưởng rằng gây được phiền toái cho giáp viện của hắn, rốt cuộc lại thành ất viện của bọn họ thua trắng.
Từ Hồng tức giận hầm hầm, nhưng lại không thể trút ra, đành phải cười lạnh, nhìn Sở Thiên Dương và Chu Nguyên một cái rồi nói:
– Các người cũng đừng có mà mừng vội, không bao lâu nữa là thi phủ rồi, chỉ cần đến lúc đó ất viện của bọn ta giành được hạng nhất thêm một lần nữa thì những thứ các ngươi lấy được bây giờ, đến lúc đó đều phải ói ra gấp đôi!
Hắn nói xong thì phất tay xoay người rời đi, không thèm ở lại nữa.
Liễu Khê và đám học viên ất viện khác cũng đành ủ rũ nối đuôi, vô cùng chật vật.
Bọn họ vừa đi khỏi thì bên phía giáp viện lập tức phát ra tiếng hoan hô rung trời, mọi người ùn ùn nhào lên, hận không thể tung Chu Nguyên lên trời.
Chu Nguyên vội vàng ngăn cản, quay sang cười nói với những học viên viện khác:
– Một canh giờ rưỡi mà giáp viện chúng ta thắng được, có nửa canh giờ sẽ được phân cho ba viện còn lại, xem như cảm ơn mọi người hôm nay đã đến ủng hộ.
Hắn vừa nói thế, học viên của ba viện khác đều ngẩn ra, sau đó đều lộ ra vẻ hổ thẹn, bởi vì ba viện bọn họ hôm nay thật ra có ý giậu đổ bìm leo, muốn xẻo chút thịt từ chỗ giáp viện, nhưng nào ngờ Chu Nguyên không chỉ không ghi hận việc đó, lại còn chia nửa canh giờ ra cho bọn họ, hành động lấy ơn báo oán thế này, khiến cho bọn họ vừa hổ thẹn lại vừa bội phục.
– Vậy thì cảm ơn điện hạ!
Phần lớn học viên đều ôm quyền với Chu Nguyên, vẻ mặt vô cùng cảm kích.
Sở Thiên Dương đứng bên cạnh thấy thế thì trong mắt lập tức xuất hiện vẻ tán thưởng, chiêu này của Chu Nguyên đúng là làm rất đẹp, xem như đã mua được nhân tâm, từ nay về sau, danh vọng của Chu Nguyên ở Đại Chu Phủ sẽ vượt qua tên Tề Nhạc kia.
Hơn nữa, mọi người nhận được chỗ tốt Chu Nguyên ban cho, sau này ất viện mà còn muốn giở trò gì cũng sẽ không ai hùa theo.
Ba vị viên trưởng khác cũng nhìn Chu Nguyên với vẻ phức tạp, lúc này bọn họ mới nhìn ra, vị điện hạ này của bọn họ đúng là không hề đơn giản chút nào, xem ra sau này chớ mà đắc tội thì hơn….