Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 29: Tiểu ác ma, anh rể


Đọc truyện Nguyên Tố Thao Khống Sư – Chương 29: Tiểu ác ma, anh rể

Bản đồ không gian khác, nhiệm vụ ẩn, những thứ này đối với người chơi trong Vinh Quang mà nói, đều là những tài sản ẩn giấu mà họ tha thiết ước mơ.

Với loại bản đồ không gian khác này, chỉ có cách tổ đội với người kích phát, người khác mới có khả năng tiến vào được. Bởi vậy mọi quái vật, BOSS và phần thưởng của nhiệm vụ trong đó sẽ không ai có thể cướp đoạt nổi, chỉ cần người kích phát có năng lực, là có thể thu riêng được vào trong túi…

Có một điều này đặc biệt, đó là trong thời gian làm nhiệm vụ, số quái vật và độ khó trong những không gian này sẽ không thay đổi, không nảy mới, cũng không vì số lượng người chơi là bao nhiêu mà gia tăng hoặc giảm bớt đi… Giết một con quái vật là sẽ ít đi một con.

Chính vì nguyên nhân này, Tần Nhược cũng không lo lúc nào mới tìm được căn phòng bí mật nọ, cùng lắm cứ xử lý hết quái vật trong này rồi mới lục tìm là xong!

Do đó, ba người bọn họ cứ chậm rãi dọc theo hành lang, biến 100 tên chiến sĩ xương khô của tầng một lâu đài thành bột, sau đó men theo một chiếc cầu thang cũ kỹ bằng đá uốn lượn như một con rắn lên tầng hai.

Họ vừa mới ló đầu ra, đã có hai tiếng rít vang lên, sau đó một luồng sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới!

“Păng!”

“Păng!”

Hai quả cầu lửa to bằng cái chậu than mang theo hơi nóng hừng hực một trước một sau nổ bùng ở trước mặt Tần Nhược, tàn lửa văng bắn khắp mọi nơi. May mà phép thuật Màng Nước của Tần Nhược lúc nào cũng ở trong trạng thái kích hoạt, cho nên cũng hấp thụ được một chút hai phép thuật hệ lửa này, nếu không thì ăn hai quả cầu lửa ấy, Tần Nhược không chết cũng phải đi nửa cái mạng!


“Lui!”

Tần Nhược hét lớn một tiếng, sau đó đỡ đòn lao tới.

Hai chị em phía sau đã sớm có một sự tin tưởng đầy đủ đối với thực lực của Tần Nhược rồi, cho nên cho dù MM Thối Tiền là một đạo tặc bậc bốn, cũng không hề có chút ngang ngược kiêu ngạo như lúc trước, hai người vô cùng ăn ý thối lui đến phần giữa của cầu thang.

Hai người đã nhìn thấy quái vật phát ra hai đòn tấn công nọ – hai tên pháp sư xương khô cấp 35. Hẳn là lúc ba người đi lên cầu thang đã trùng hợp bị bọn chúng cảm nhận được, cho nên đứng ở trong hành lang nhắm sẵn.

Có điều nhìn thoáng qua thấy Tần Nhược không có việc gì, hai cô gái cũng không lo lắng gì thêm. Mấy chục tên chiến sĩ xương khô mà thoáng cái là có thể giải quyết, huống chi chỉ là hai tên pháp sư xương khô?

Không hổ là kẻ đối mặt với bầy sói vẫn không lùi bước, Tần Nhược không khiến hai người nữ phía sau phải thất vọng, hắn ngay mặt chống đỡ đòn tấn công tiếp theo của hai tên pháp sư xương khô rồi phản kích. Kẻ điều khiển nguyên tố nước bậc ba vốn chính là khắc tinh của quái vật bậc ba hệ lửa, đặc biệt là dưới tình huống nguyên tố sư đã có phòng bị, cho nên mấy quả cầu lửa của đám pháp sư xương khô này không thể nào phá được lớp phòng ngự của Tần Nhược.

Sau vài phép Băng Nổ, hai tên pháp sư xương khô lập tức thành cám, việc chiến đấu được kết thúc một cách trôi chảy.

Có điều khi bọn Tần Nhược thu thập chiến lợi phẩm đã có một phát hiện mới, đó là không biết có phải do may mắn hay không, mà vừa nãy giết cả trăm tên chiến sĩ xương khô nhưng tổng cộng chỉ rớt được có vài đồng vàng chứ không hề có trang bị, còn bây giờ mới giết có hai tên pháp sư xương khô thôi, là đã nhặt được một cây gập phép chữ lam và một viên hạt nhân màu đỏ rồi.

Trong khi nhặt chiến lợi phẩm, Tần Nhược nghe MM Thối Tiền buồn bực lẩm bẩm một câu: “Thực là gặp quỷ mà, bây giờ cả lũ xương khô cũng rớt hạt nhân cơ đấy.”


Tần Nhược cười hè hè.

Một bộ xương khô biết di động, cũng là một nửa quỷ rồi chứ còn gì nữa.

* * * * * *

Dọc theo hai hành lang hai bên cầu thang đá, ba người phát hiện diện tích của tầng hai lâu đài vong linh phải nhỏ hơn tầng một rất nhiều, hơn nữa chỉ có một con đường mà thôi – hành lang hình vòng cung này.

Bên sườn ngoài của hai hành lang này là những ô cửa sổ trống rỗng, chúng là nơi thông gió thông ánh sáng cho lâu đài. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào giúp họ có thể nhìn thấy sự phân bố của đám pháp sư xương khô trong hành lang, cùng với từng cánh từng cánh cửa ở sườn trong hành lang một cách rất rõ ràng, cho dù không cần dùng tinh thạch chiếu sáng.

Tần Nhược nhíu mày đếm, thấy chỉ là một hành lang bên này thôi đã có đến mười cánh cửa rồi, nếu lần lượt đi tìm thì không biết sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian đây…

Cô bé đạo tặc đứng cạnh bên dường như nhìn ra được điều Tần Nhược đang suy nghĩ, bèn tức thì đắc ý quàng hai tay sau đầu, nói:

“Há há, anh Tần, tìm phòng bí mật phải tiêu phí không ít thời gian đó, nhưng phán đoán nơi nào có phòng bí mật hay không thì lại đơn giản hơn nhiều. Cho nên… Anh Tần, anh vẫn cứ là lo đi đánh quái đi, chuyện tìm phòng cứ giao cho bổn cô nương đây là được rồi. Tốt xấu gì thuật Máy Móc của bổn cô nương đây cũng là cấp cao, chút chuyện này… Little case đó mà!” MM Thối Tiền rất là tự tin vỗ vỗ vào bộ ngực có đường cong khá lớn của mình, hồn nhiên không biết động tác này của mình có chứa lực sát thương bao nhiêu đối với nam giới.

Tần Nhược không thanh không sắc dời tầm mắt khỏi điểm nhạy cảm ấy, gật gật đầu. Cũng đúng, đây chỉ là một nhiệm vụ bậc ba mà thôi, người ta không thể thiết kế cho quá biến thái được. Hắn bèn tức thì gật đầu, sau đó nói với Mèo Nhỏ từ nãy giờ vẫn luôn lặng lẽ đi sau:


“Chị Lam, lát nữa khi em đánh quái, mặt sau phải giao cho chị đấy.”

“Hử? Không có vấn đề!”

Ánh mắt Mèo Nhỏ sáng rực lên, vô ý thức đáp ứng.

Từ lúc không cần dùng tinh thạch chiếu sáng nữa, Mèo Nhỏ có vẻ hơi khó xử: đánh quái thì đã có Tần Nhược ra tay rồi, hắn không cần ai giúp cả, còn chuyện mở bẫy máy thì là do em gái mình làm, cô thực không biết mình có thể giúp được chỗ nào nữa, mà giúp không được gì thì xấu hổ lắm, cho nên tâm trạng cũng sa sút đi. Bây giờ nghe Tần Nhược an bài nhiệm vụ cho mình, nhất thời cô cảm thấy rằng thực ra mình cũng không phải là vô dụng đến như thế, ít nhất thì cũng còn có thể giúp được mặt sau, vẫn có ích trong nhiệm vụ này mà.

Nhưng cô lại không hề nghĩ tới, dưới tình cảnh thế này, xác suất xuất hiện quái ở sau lưng thấp đến cỡ nào chứ? Ngay cả em gái của cô cũng nhận ra rằng thực ra là do Tần Nhược sợ cô cảm thấy nhàm chán cho nên mới nhờ như vậy thôi.

Đương nhiên, MM Thối Tiền cũng sẽ không chọc ra cái mánh khóe nhỏ này của Tần Nhược, cho nên cô bé cứ điềm nhiên như không đi theo mặt sau, sau đó thừa dịp Tần Nhược tiêu diệt xong một đám pháp sư xuong khô thì lén lút truyền âm:

“Không nhìn được ra anh còn biết chiếu cố người khác như thế đó, có bạn gái chưa vậy?”

“A…”

Tần Nhược nghe được tiếng nói của MM Thối Tiền bèn bắt đầu đau đầu, đệt, con bé này sao cứ thích hỏi những câu hỏi khiến người ta xấu hổ như thế chứ?

Đơn giản, lờ đi là được.


“Anh Tần, anh mà không trả lời là em nhàm chán lắm đó… Em mà nhàm chán rồi, là thèm ăn vặt à.”

Nghe thấy câu nói gần như vô lại của con bé này, Tần Nhược khóc cười không được, bởi vì ở trong không gian này không thể logout được, logout rồi thì khi login sẽ xuất hiện ở trong khu vực an toàn gần đây nhất.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải báo cáo hiện trạng bây giờ.

“Chưa có bạn gái? Em biết ngay mà! Tốt quá, theo đuổi chị em đi, em giúp anh!”

Không hổ là MM Thối Tiền lời nói bén nhọn, thích quấy rầy người ta đấy, ngay cả chị mình mà cũng bán đứng được thế này đây. Tần Nhược không biết phải nói gì cả, chỉ biết nhìn con bé một cái, sau đó lại nhìn qua Mèo Nhỏ đằng kia, cô nàng vẫn còn chưa biết rằng mình đã bị em gái mình bán đứng.

Cuối cùng, vì tránh để con bé này lại nói ra một câu nói nào đó kinh người, Tần Nhược bèn dùng chiêu dương Đông kích Tây: “Vì sao em lại giúp anh theo đuổi chị của em?”

“Ưm… Cũng không vì lý do gì cả, chỉ là cảm thấy chị của em cả ngày đơn độc, buồn quá thôi.”

Đột nhiên nghe được câu nói ‘đầy tình thương’ như vậy của MM Thối Tiền, Tần Nhược kinh ngạc một lần nữa đánh giá lại cô bé, ánh mắt hắn nhìn cô bé đã khác vừa nãy rất nhiều.

Chần chờ một lúc lâu, sau đó Tần Nhược mới nói: “Nhưng, em phải tôn trọng lựa chọn của chị em, có biết không? Chuyện như thế này cứ giao cho chính chị em xử lý sẽ tốt hơn nhiều, biết đâu chị í đã có người mình thích rồi thì sao?”

Câu nói tiếp theo của cô bé đạo tặc đã lộ ra nguyên hình, cũng triệt để bại lộ ra mục đích của cô bé ngay: “Vậy phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm mới tìm được một ông anh rể biết chơi trò chơi mà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.