Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 2: Chưa đến lúc chết được


Đọc truyện Nguyên Tố Thao Khống Sư – Chương 2: Chưa đến lúc chết được

Khống chế nguyên tố, nhìn tên có thể đoán là để chỉ năng lực khống chế các dạng nguyên tố trôi nổi tự do ở trong không khí; những người chơi am hiểu năng lực này được gọi là những ‘kẻ điều khiển nguyên tố’.

Năng lực điều khiển nguyên tố tổng cộng được phân thành bảy hệ, đó là ánh sáng, bóng tối, gió, sét, nước, lửa, và đất. Năng lực khống chế nguyên tố nước chỉ là một dạng bình thường trong các hệ đó.

Trùng hợp, Tần Nhược – cấp 35 – chính là một kẻ điều khiển nguyên tố nước bình thường nhất trong số những kẻ bình thường.

Sau khi kết thúc lần hợp tác đầu tiên với một tiểu đội nọ, Tần Nhược đã trở thành một kẻ độc hành; hắn trở thành một người mạo hiểm cô độc trong khu rừng Cain, lấy kiếm tiền làm mục đích chủ yếu.

Rừng Cain được xưng là một vùng đất dữ, nhưng Tần Nhược lại không cho là như vậy. Kể từ khi lên cấp 30, hắn đã bắt đầu gắn bó với rừng Cain rồi, trong suốt thời gian một tháng từ đó đến nay, trừ một lần xui xẻo bị một bầy sói Bão Táp bao vây tiêu diệt ra, hắn không còn gặp phải tình huống nào nguy hiểm nữa, mà lần đó cũng chỉ là do một tiểu đội ngớ ngẩn có chỉ số thông minh thấp hơn 60 kia trong lúc chạy trốn khiến cho liên lụy, nếu không với ánh mắt tinh nhạy của mình, hắn làm sao có thể bị một bầy sói Bão Táp bao vây, rồi trở thành một kẻ hy sinh trong lần bạo loạn đó được?

Mỗi khi nghĩ đến chuyện ấy, Tần Nhược lại buồn bực vô cùng. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, rằng một đám người đã biết bao nhiêu tuổi rồi, sao trong bóng tối gặp phải một đám những đôi mắt màu lục đông nghìn nghịt, lại bỏ trốn theo cùng một hướng vậy chứ? Lẽ nào họ cho rằng trong khu rừng Cain này, họ có thể chạy nhanh được hơn đám sói Bão Táp nổi danh vì sự nhanh nhẹn và linh hoạt đó sao?

Đương nhiên, có thể an toàn sống sót trong rừng này, sự đóng góp của việc Tần Nhược tự nghiêm khắc hạn chế bản thân mình là rất lớn; Sói Bão Táp dù sao cũng là một loại quái thú có nhược điểm để lợi dụng, đó là đôi mắt màu lục của chúng rất dễ thấy, rất dễ phát giác ra trong môi trường u ám; mặt khác, phần eo của chúng là một nhược điểm rất lớn, sức phòng ngự phép thuật kém vô cùng; cuối cùng, trí thông minh của lũ sói Bão Táp này rất ư là đơn giản, chúng nó chỉ biết dùng phép thuật để đánh với chiến sĩ, dùng cách tấn công tầm gần để đánh với các phù thủy, cho nên Tần Nhược mới có thể lập ra được một chiến lược có khả năng chiến thắng chúng một cách ổn thỏa.

Đang suy nghĩ, bất chợt Tần Nhược như phát hiện ra chuyện gì đó, bèn dừng lại bước chân!

Vừa đưa ánh mắt nhìn quanh bốn phía, hắn vừa cảnh giác nhanh chóng tạo ra một lớp màng trong suốt như có như không bao ở bên ngoài cơ thể – phép thuật Màng Nước.

Màng Nước là một phép thuật phòng ngự bậc hai, khi bị tấn công, nó có khả năng ngăn được một kỹ năng hoặc một phép thuật bậc ba; nó là phương thức phòng thủ thường dùng nhất của những kẻ điều khiển nguyên tố nước.

Rừng Cain là một dạng rừng mưa. Trong những khu rừng có độ ẩm cao như thế này, tốc độ ngưng tụ của nguyên tố nước rất nhanh, và cũng dễ để người ta khống chế hơn, bởi vậy năng lực của Tần Nhược sẽ được phát huy một cách đầy đủ… Đây cũng là lý do mà một tháng nay hắn không muốn rời khỏi rừng Cain.

Mở Màng Nước ra xong, Tần Nhược cẩn thận lắng nghe những thanh âm xung quanh, hai hàng lông mày dần dần nhăn lại.


Yên tĩnh quá!

Số người mạo hiểm và đội mạo hiểm nói nhiều thì không nhiều, nhưng nói ít cũng không ít. Trước đó Tần Nhược đã lựa chọn một con đường nhỏ khá khá lệch với tuyến đường thường đi của những người mạo hiểm, cho nên mới chưa chạm mặt với những người chơi khác. Nhưng từ sau khi lấy được hạt nhân kia, hắn đã quay trở lại tuyến đường chính, lẽ ra cảnh vật xung quanh phải không yên tĩnh như thế này mới đúng chứ?

Nhưng sự thực thì lúc này lũ sói Bão Táp đã càng lúc càng ít đi, thậm chí ngay cả một cái bóng của những đội mạo hiểm cũng không còn thấy nữa, khắp cả khu rừng lộ ra một vẻ yên tĩnh quá mức, điều này khiến Tần Nhược vốn biết rõ tình trạng nơi đây phải có một chút khẩn trương, bất an trong lòng.

Quét mắt nhìn chung quanh một vòng, sau khi xác nhận thật sự là không có bất kỳ một tiếng hít thở của dã thú nào, hoặc những tiếng động dị thường nào khác xong, Tần Nhược nhanh chóng thốt ra hai chữ: “Nước, ngưng!”… Làn hơi nước mỏng manh trải đầy khắp bầu không khí cấp tốc tụ lại với nhau, khiến tầm nhìn được cải thiện không ít. Quả cầu nước đang ngưng tụ ấy lại lấy Tần Nhược làm trung tâm, bắt đầu giãn ra thành một hình tròn dẹp với đường kính mười mét, chậm rãi chuyển động một cách có quy luật.

Kiểm tra lớp lá héo úa dày đặc dưới chân, Tần Nhược hơi nhíu mày: quả là như thế.

Trên những đám lá này có không ít những vết chân do lũ sói Bão Táp giẫm lên để lại, xem tình hình thì có vẻ như trong rừng Cain đã có một đám sói tụ lại với nhau thành bầy rồi. Còn phần quy mô thì… thật rất khó đoán. Nhưng có một điều này rất quan trọng, đó là hướng tụ tập của bầy sói này thật khiến người ta phải căm tức, vì đó cũng chính là hướng có địa điểm nảy mới của Vua sói Bão Táp.

Nếu như thế, có lẽ có thể hiểu được nguyên nhân gây ra bầu không khí quái lạ này trong rừng rồi…

Xem ra Vua sói Bão Táp đã bị một đội người chơi quy mô lớn theo dõi, nếu không trong thời điểm này cũng sẽ không thể có chuyện sói Bão Táp tập kết thành đàn, hơn nữa còn bị ai đó cố gắng dẫn tới nơi nảy mới được.

Tần Nhược buồn bực lắc lắc đầu, cho dù viên hạt nhân có chứa hai thuộc tính và số nguyên liệu trị giá cả ngàn đồng vàng trên người Vua sói Bão Táp rất có sức hấp dẫn, nhưng lấy sức của một mình mình mà chống lại cả một đoàn đội thì hiển nhiên là không lý trí chút nào! Huống chi dọc đường ắt hẳn đã có không hề ít những đội người chơi mang ý đồ như thế bị bầy sói sẵn đường dọn dẹp hết rồi, nếu tiếp tục đi về hướng đó, chắc chắn sẽ chỉ là khiến cho mình cực nhọc mà thôi. Bởi vậy Tần Nhược dứt khoát quyết định bỏ đi mục tiêu, khẩn trương quay trở về theo đường cũ để thoát khỏi nơi đây, cách vùng đất thị phi đằng trước càng xa càng tốt!

Chính ngay lúc này, một đôi mắt màu lục đột nhiên chớp lên rồi biến mất ở phía xa…

Nơi khóe mắt phát hiện ra một thoáng chớp nháy đó, trong lòng Tần Nhược thầm than: “Không hay rồi!” Sau đó không chút chậm trễ, hắn giơ cây gậy phép trong tay lên, lớn tiếng ngâm:


“Nước, tường!”

Theo tiếng ngâm, chiếc vòng nước đang chuyển động giữa không khí vội vàng tuân theo cảm xúc của chủ nhân, tụ lại với nhau, sau đó hóa thành hai vòng nước trong suốt treo ở vài mét trước người Tần Nhược.

Màn đêm trước mặt không ngừng hiện lên từng đôi từng đôi mắt màu lục. Một đôi, hai đôi… Mười đôi… Hai mươi đôi… Tiếng sột soạt vì những sự vật nào đó len lỏi trong rừng cây không ngừng vang lên ngày càng nhiều, cả khu rừng như rung động vì sự di động của bầy sói Bão Táp!

Mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống từ trên trán của Tần Nhược…

Đáng chết!

Vua sói Bão Táp hẳn phải chỉ vừa nảy mới ra mới đúng chứ, sao bầy sói lại bỏ qua mục tiêu để trở về nhanh thế kia? Lẽ nào… Cái đoàn đội đáng chết kia là một bầy gà con sao?

Thật là chết tiệt!

Tần Nhược thầm mắng trong lòng, mắng cái đám chết tiệt không có khả năng mà lại đi động chạm đến bầy sói Bão Táp kia. Thế này là hại chết mình rồi, cho dù là ngay tại chỗ logout hay là trốn chạy, cũng không thể nào thoát mạng nổi!

Lần trước Tần Nhược đã chọn cách bỏ trốn, kết quả là bị một bầy sói Bão Táp đuổi kịp rồi xé thành mảnh nhỏ; cũng bắt đầu từ ngày đó, hắn đã tự nói với bản thân rằng, lần sau cho dù có gặp phải mười ngàn con sói Bão Táp mình cũng sẽ tuyệt đối không chạy đi, cho dù không giết nổi một đàn, nhưng có thể kiếm chác được chút ít điểm kinh nghiệm thì chết cũng sẽ đỡ uất ức hơn.

Hy vọng lần này đừng nên bị rớt nhiều đồ quá…


Tần Nhược nhìn thoáng qua viên hạt nhân màu xanh biếc trong ba lô, rồi móc ra một bình thuốc hồi phục pháp lực nho nhỏ màu xanh da trời, trong lòng vừa đau thương lại vừa cảm khái.

* * * * * *

Mới chỉ mấy giây, mấy chục đôi mắt màu lục của đám sói Bão Táp đã tiến vào trong tầm nhìn của Tần Nhược. Bầy sói Bão Táp kia rõ ràng là đã nhận ra phía trước mình có một kẻ mạo hiểm đang ‘chặn đường’ rồi, nên chúng tru lên một hồi tru hưng phấn, rồi tăng nhanh tốc độ tiến tới hơn!

“Nước! Ngưng!”

“Lá chắn!”

Mối nguy cơ mãnh liệt phía trước mắt khiến Tần Nhược không còn sự ung dung lúc trước nữa, ánh mắt hắn nhíu lại, sau đó lợi dụng phương thức quen thuộc đóng băng con sói Bão Táp chạy hàng đầu. Hắn nắm bắt thời cơ khá là tốt, con sói Bão Táp ấy bị đông cứng, sau đó kẹt ngay phía trên một bụi cây trông như một bức tường chắn, không còn nhúc nhích được nữa.

Có điều, kỹ năng, phép thuật nào cũng phải có thời gian làm lạnh, phép thuật khống chế nguyên tố bậc một cũng không thể sử dụng một cách liên tục được (thời gian làm lạnh của phép thuật bậc một là một giây)…

Sau khi Tần Nhược cấp tốc xác định được vài lỗ hổng ở phía trước mặt mình, hai chiếc vòng nước đang lơ lửng giữa không trung của hắn bèn nhanh chóng bay qua, rồi một tiếng hô cao vút vang lên: “Tường Băng!”

Hai chiếc vòng nước kia chợt trở nên lạnh đi, rồi mang theo hơi lạnh rét buốt của băng giá, ngưng tụ thành hai bức tường băng nặng tựa ngàn cân, từ trên không nện xuống! Một con sói Bão Táp né tránh không kịp, bị nện trúng ngay thắt lưng, nó vừa vặn vẹo người muốn thoát ra lại vừa liên tục kêu gào lên những tiếng kêu đau đớn. Những con sói Bão Táp chạy phía sau nó đều bị hai bức tường băng này cản lại, đành nhao nhao dừng lại bước chân, khiến Tần Nhược tạm thời có thêm hai giây thời gian rảnh.

“Nước, ngưng!”

Tần Nhược chưa hề dừng động tác trên tay lại, làn không khí mỏng manh trải khắp bầu không khí lại lần nữa bị hút sạch, có điều lần này lại không phải là để ngưng tụ thành quả cầu nước, mà dưới sự chỉ huy của hắn, chúng hình thành năm mũi tên bằng nước, rồi bắn vụt về phía hai con sói Bão Táp đang lao tới thông qua lỗ hổng cuối cùng.

“Băng! Tên!”

Năm mũi tên nước nhìn có vẻ yếu đuối, không có lực sát thương gì kia, theo tiếng ngâm của Tần Nhược, đột ngột sinh ra những làn hơi lạnh buốt, tốc độ cũng nhanh hơn không ít.


“Áo… Áo áo…”

Những mũi tên băng ấy đều đánh trúng mục tiêu, ngay hông của hai con sói Bão Táp nọ.

Có điều, ý định ban đầu của Tần Nhược là muốn thông qua những mũi tên băng này để đóng băng hai con sói Bão Táp ấy nhằm tranh thủ thời gian, sau đó có thể chuyên tâm đối phó với mấy con sói Bão Táp đang dùng lưỡi dao gió đánh thủng tường băng bên cạnh chúng, nhưng nào ngờ… Con sói Bão Táp bị trúng ba mũi tên băng lại ngã xuống chết ngay, khiến sự sắp đặt của hắn bị rối loạn hết.

Mắt thấy sáu, bảy con sói Bão Táp vừa lọt qua khỏi hai lỗ hổng kia đã bắt đầu ngưng tụ lưỡi dao gió, Tần Nhược thầm mắng trong lòng một tiếng ‘đáng chết’, rồi biết mình không thể tiếp tục chờ được nữa, hắn gấp giọng gào lên:

“Băng! Nổ!”

Thanh âm cứng cáp sang sảng ấy được những tiếng nổ vang vọng kèm theo. Bức tường băng còn chưa bị đánh thủng ở phía xa, cộng thêm bức tường băng vừa bị chọc vỡ thành hai ở gần đây cùng đồng thời phát ra những tiếng nổ đồ sộ. Trong thoáng chốc, vô số những mảnh vụn băng cứng cáp sắc lẻm dưới nguồn động lực từ vụ nổ ở bên trong cùng bắn ra chung quanh như mưa, những con sói Bão Táp gần đấy không thể nào thoát khỏi.

Phép thuật quần thể bậc ba, Băng Nổ. Nó được chia thành ba bước: ngưng thành băng, bắn ra, rồi nổ bùng, tổng cộng cần thời gian chuẩn bị lên đến ba giây, nhưng dưới sự sắp đặt lẫn khống chế một cách có ý định của Tần Nhược, nó đã được giảm bớt đi hai bước, cũng nhờ thế ở trong tình huống này nó đã tạo nên tác dụng đánh úp một cách đáng sợ và nhanh chóng!

Đương nhiên, màn sương trong khu rừng này cũng có một phần công lao, bởi vì nếu không nhờ có sự giúp đỡ từ hơi nước thiên nhiên khiến độ hòa hợp tăng lên, cũng sẽ không xuất hiện tình huống ba tiếng nổ liên tiếp đáng sợ như vậy được…

Dưới màn mưa miểng băng tua tủa, mấy chục con sói Bão Táp bị che ở phía sau tường lúc trước đều phải gánh chịu những thương tổn khác nhau. Điều khiến Tần Nhược vừa mừng rỡ vừa kinh hãi chính là, trong đó có mấy con sói Bão Táp đúng như dự đoán của hắn, đã ngã xuống chết đi vì bị bắn trúng quá nhiều.

“Hay!”

Trong ánh mắt của Tần Nhược thoáng qua một chút vui mừng.

Xem ra bầy sói Bão Táp này hẳn đã phải trải qua một trận chiến ác liệt rồi, nếu không sẽ không chỉ có ít ỏi mấy chục con thế này đâu… Hừ, xem ra cái mạng của mình cũng chưa đến lúc hết mất được!

Sau suy nghĩ ấy, Tần Nhược đã củng cố vững chắc quyết tâm phải thoát khỏi miệng của lũ sói đói này!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.