Đọc truyện Nguyên Tố Thao Khống Sư – Chương 169: Đừng giết hắn!
Tuy nói Tần Nhược đã tuyên bố sẽ một chọi một với hơn 30 người chơi bậc bốn, nhưng trên sự thật thì chắc chắn sẽ không phải, nhiều người như vậy, chỉ là khôi phục MP thôi ắt cũng phải cả giờ rồi, mà ai lại có kiên nhẫn chờ ở đây được chứ?
Cuối cùng, đám người bên ấy cũng đưa ra quyết định: những đội có tham gia ở vùng đất tuyết vừa rồi đều có thể phái ra từ 1 đến 2 người một chọi một với Tần Nhược…
Có điều Tần Nhược cũng phải vì vậy mà trả một cái giá nhất định!
Cái giá đó chính là, hai bên không tiến hành hình thức quyết đấu, và vì tránh để hai bên bị đỏ tên, trước khi bắt đầu Tần Nhược nhất định phải tấn công tượng trưng đối thủ một lần. Tiếp đó, nếu Tần Nhược chết đi, lập tức phải từ trong thị trấn đi ra đánh tiếp, nếu Tần Nhược thắng, chỉ cần có thể lập được tình thế áp đảo rõ ràng, những người chung quanh sẽ đồng ý là Tần Nhược thắng!
Họ vừa đưa điều kiện này ra, mấy trăm người vây xem đều lớn tiếng chê bai ngay, bảo rằng làm người thì đừng vô sỉ đến thế, người ta đã một mình ra trận đối chọi với nhiều người như vậy rồi, vậy mà họ còn muốn làm rớt trang bị của người ta một cách thẳng thắn hiên ngang như vậy sao? Trong khi bản thân thì muốn an toàn nữa? Nào có chuyện gì mà tốt như thế chứ?
– Những điều kiện đó tôi đều có thể đáp ứng với các người, có điều phải đổi người đấu… Có bản lĩnh thì đấu với tôi! – Tiểu Thanh lạnh lùng nói, cầm thanh Hắc Hoàng Phá Ma bước ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy chục tên người chơi giống đực ở phía đối diện, phối hợp thêm cái xác còn chưa được mục sư hồi sinh phía sau lưng cô, tạo nên khí chất cao ngạo tràn đầy, thật là nữ kiệt không chút thua kém mày râu!
Mấy chục tên giống đực kia cùng im lặng:
Ai dám chơi với nhà cô chứ? Động một cái là không cần biết nặng nhẹ gì, mà còn không biết có bao nhiêu điểm vinh dự nữa, nếu chúng tôi rớt trang bị rồi, chúng tôi khóc với ai đây?
Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Lam Cơ nhìn Tiểu Thanh mà đôi mắt như phát sáng, đây là lần đầu tiên các cô nhìn thấy một người chơi nữ có khí thế đến như thế, lợi hại đến như thế! Mà hai người phía sau cũng vậy, vừa động thủ là giết ba người ngay rồi, lại còn là thành viên có điểm vinh dự nữa chứ, thật là lợi hại quá!
– Anh Tần, họ đều là bạn của anh à?
Tử Nguyệt Tiểu Yêu kích động hỏi bên tai Tần Nhược.
Tần Nhược cười gật gật đầu, sau đó nhấc chân bước ra. Tình cảnh này nếu để cho phụ nữ ra mặt giúp thì không thể nào là chuyện có thể khiến cho một người đàn ông tự hào được.
Hắn bước đến cạnh ba cô gái, thấp giọng nói một câu, sau đó quay người đối mặt với tên cuồng chiến máu thú khiêu chiến mình:
– Điều kiện của các người, tôi đồng ý!
– Được!
Đám đông xem diễn cùng bùng nổ reo hò, mấy trăm người cùng sôi lên:
– Được đó!
– Ông đây ủng hộ mi, giết chết chúng nó đi!
– Chơi cho hay vào!
– Chết rồi thì ông đây hồi sinh cho mi!
Nghe thấy câu cuối cùng, Tần Nhược suýt chút nữa đã hụt chân…
Người đánh trận đầu với Tần Nhược chính là kẻ vừa lừa gạt họ trong vùng đất tuyết – Lửa Rừng. So với lúc vừa mới bước chân ra khỏi trận pháp dịch chuyển, bây giờ Lửa Rừng đã không còn sự kiêu căng miệt thị nữa – ba người con gái xinh đẹp vừa chạy đến kia, mặc dù rất thích mắt đấy, nhưng cũng khiến gã cảm thấy lạnh cả người vì đã nhận ra rằng so với tên điều khiển nước bị mình lừa gạt kia, mình mới là kẻ không có chút chỗ dựa nào cả.
Chiến sĩ bậc bốn có điểm vinh dự, chắc chắn phải khác với các chiến sĩ bậc bốn thông thường, họ là những kẻ đã được trui rèn từ chiến trường Thần – Ma tàn khốc, lực chiến đấu của những kẻ bình thường như Lửa Rừng không thể nào bì được.
Bình thường thì người ta cũng không sợ những người chơi có điểm vinh dự lắm, nhưng ba người con gái kia vừa bước ra là đã tàn nhẫn giết người ngay mà không hề nói đến câu thứ hai rồi, cái sự hung hãn không để ai vào trong mắt, lẫn không để ý điểm vinh dự ấy quả thật rất khiếp người, người bình thường không thể nào có nổi.
Cho nên, khi một lần nữa đối mặt với Tần Nhược, Lửa rừng đột nhiên cảm thấy khiếp đảm, không biết nên làm sao mới đúng…
Nên hạ sát thủ với Tần Nhược hay không? Hay là chừa cho đối phương một con đường sống? Vừa suy nghĩ, Lửa Rừng vừa gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc này, cách đấy hơn hai mươi mét, Tần Nhược đã nhanh chóng bày ra một lớp màng nước trước mặt, sau đó quăng một quả cầu nước qua. “Pặc”, quả cầu bắn trúng mặt Lửa Rừng, nước bắn khắp nơi, mặt Lửa Rừng ướt sũng.
– Mẹ nó!
Khi Lửa Rừng nhận ra thì đã không còn tránh kịp nữa rồi, chỉ biết sững người, sau đó lau đi nước trên mặt, nhận lời nhắc đã bị ác ý tấn công từ hệ thống. Gã tức giận mắng một tiếng, sau đó khởi động Cuồng Hóa vọt lên!
– Mẹ cái đầu nhà mày!
Tần Nhược đáp một câu, nhưng cũng không quên nhanh chóng nối tiếp:
– Băng, ngưng!
Tiếp đó, hắn vừa điều khiển tường băng chắn giữa mình và Lửa Rừng, lại vừa lui về phía sau:
– Bất cứ ai từ vùng đất tuyết trở về cũng có thể mắng tao, chỉ có mày là không được!
“Ầm!!!”
Bị Tần Nhược nhắc lại, Lửa Rừng không mở miệng ra nói gì nữa, chỉ bình tĩnh dùng một chiêu Chém Chữ Thập chém bức tường băng trước mặt thành mấy khối. Mắt thấy, gã sắp đến được gần Tần Nhược…
Những người vây xem thì vừa căng thẳng lại vừa than thở, không biết vào lúc quan trọng này mà tên điều khiển nước kia còn nói nhảm nhiều thế để làm gì, lẽ nào hắn không biết làm lãng phí thời gian như thế là đang đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm hơn sao?
Đám Hoa Hồng Lửa cũng cảm thấy như thế, đều khẩn trương lắm, không biết vì sao đến lúc này rồi mà Tần Nhược vẫn còn bình tĩnh nói nhảm với đối thủ như thế.
Lục Tâm và Tử Lan thì lại từ hành động ung dung của Tần Nhược nhìn ra được sự sự tin tất thắng, nên cùng ngạc nhiên nhìn nhau, tuy không hề nói gì ra miệng, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong mắt nhau sự bất ngờ và không dám tin tưởng…
Thật là một kỳ tài!!!
Tính ra, Tần Nhược vẫn thuộc tầng lớp “gà con” mới lên bậc bốn chưa đầy 24 tiếng đồng hồ cơ đấy… Lúc bậc ba hắn cũng mới chỉ chiến đấu với một tên mục sư bậc bốn thôi, sao mới qua một ngày, đối diện với một người chơi bậc bốn thâm niên mà hắn vẫn tự tin đến thế? Dưới trường hợp này, vậy mà hắn không dùng phép thuật bậc bốn, chỉ khởi động Màng Nước là một phép thuật bậc hai và một kỹ xảo khống chế nước bậc một thôi…
Cái tên này, quả nhiên không phải dạng người ra bài theo kiểu bình thường mà!
Lửa Rừng bị vụn băng che đi mất tầm nhìn, chỉ thấy trước mắt trắng xóa, không còn thấy bóng dáng Tần Nhược đâu nữa.
Trong lòng gã hơi hoảng, lúc này bên tai lại truyền đến thanh âm của người quen:
– Anh Lửa Rừng, hắn đi vào rồi, cẩn…
Tiếng nói này chưa dứt, đám người chơi vây xem đã sôi giận, nhao nhao quát ngay:
– Mẹ nó, đứa nào kêu lung tung đấy?
– Tổ cha, có biết quy củ hay không vậy?
– Muốn chết đúng không?
Tên vừa mở miệng thấy mình làm nhiều người tức giận thì trắng cả mặt, quay qua quay lại không thấy có chỗ nào trốn, bèn vội vàng bịt miệng lui ra, rụt người lại, không dám nói thêm dù chỉ một chữ.
Nhưng nhờ nửa câu đấy mà Lửa Rừng cũng đoán được ý định của Tần Nhược, gã bèn quát lên một tiếng, sau đó chỉ thấy một chiếc bóng màu đỏ máu từ khu vực vụn băng lao ra, tựa như những mắt xích lộng lẫy vậy, bắn ra tứ phía, nháy mắt đã dọn ra được một khoảng trống trong khu vực này, đồng thời cũng nhanh chóng đẩy về phía trước – Liên Hoàn Trảm Hút Máu!
Nhìn thấy cảnh này, bọn Tử Nguyệt Tiểu Yêu đều mắng:
– Vô sỉ!
Có điều những người xem đã chờ một khoảng thời gian kha khá mà vẫn không nghe được tiếng kêu thảm của Tần Nhược, ngay lúc trái tim mọi người như muốn nhảy đến cổ họng thì từ trong khu vực chiến đấu đột nhiên vang lên vài tiếng va chạm nặng nề…
Rất nhanh, những vụn băng lắng xuống, hai bóng người cùng văng ra hai hướng khác nhau.
Còn chưa chờ cho mọi người nhìn kỹ xem tình trạng hai người thì…
– Băng!
– Đâm!
Bị vài mũi tên băng ngắt ngang Liên Hoàn Trảm Hút Máu, Lửa Rừng đột nhiên phát hiện, những mảnh băng sắc bén nằm đầy dướt đất đang dùng một tốc độ kinh khủng ngưng kết thành một cây gai màu xanh thẫm lạnh đến khiếp người!
Chết tiệt!
Gã còn chưa kịp nghĩ ra là vì sao đối phương có khả năng vừa mới dùng xong phép thuật bậc hai thì lại dùng tới phép thuật bậc bốn nhanh như thế, phép thuật Gai Băng Xanh Thẫm của Tần Nhược đã bắn tới…
Mấy mũi tên băng vừa rồi đã khiến gã phải chịu đến xấp xỉ 300 điểm thương tổn, bây giờ là phép thuật bậc bốn nữa, lực sát thương có thể đoán được ngay. Chỉ nghe thấy Lửa Rừng kêu thảm một tiếng, bên hông có máu chảy ra, người thì đã bị đông lạnh.
– Còn đánh nữa không?
Tần Nhược dừng tay lại, lạnh lùng đứng cách xa Lửa Rừng 10 mét, không lui thêm mà cũng không ra tay, chỉ lẳng lặng dùng kỹ xảo điều khiển nước để hình thành hai cây mâu băng nổi trên đỉnh đầu gã, hỏi.
Hai cây mâu này được ngưng tụ phía sau lưng Lửa Rừng, cho nên ở đây chỉ có mỗi một mình gã là không biết thôi. Đến khi gã có thể nhúc nhích, và có thể nói lại được…
– Nói nhảm!
Lửa Rừng tức giận mắng một câu, sau đó uống vào một bình thuốc chữa thương cỡ lớn, rồi xách búa nhào tới – hiển nhiên, gã vẫn còn chưa hồi phục tinh thần vì bị thua, cho nên làm sao nhận thua dễ thế được.
Thế là, mấy trăm người vây xem lại tức giận mắng một trận. Lúc trước còn đặt điều kiện bắt tên điều khiển nước kia ra tay trước, kết quả là tới mức này rồi vẫn còn không chịu nhận thua đấy, thật là quá vô sỉ, ngay cả người chơi mới bậc hai cũng có thể thấy được rằng nếu Tần Nhược thực sự có ý định giết gã thì gã đã sớm chết rồi mà!
Tần Nhược cũng đã sớm dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra, hắn biết với loại người lá mặt lá trái quen lừa gạt người ta này thì đừng nên tin tưởng chúng sẽ giữ lời làm gì… Nhưng tên này nghĩ rằng chiến sĩ máu thú còn chừng 1.000 HP thì sẽ không bị chết sao?
– Tác thành cho mày!
Cây gậy phép trong tay hắn chỉ ra.
Hai cây mâu băng nọ trước sau đâm vào bụng và chân của Lửa Rừng, khiến thế lao tới của gã phải khựng lại.
Rất nhanh, một phép thuật bậc bốn mà Tần Nhược đã sớm ngưng tụ cũng xuất hiện:
– Ưng Tuyết Đột Kích!
Tiếng nói hắn vừa dứt thì một tiếng ưng hót thanh thúy đã vang vọng trên bầu trời, một con ưng bằng tuyết bổ nhào xuống, tựa như một thiên thần vậy!
– Đừng giết hắn!!!
– Hắn không còn bao nhiêu máu nữa rồi!
Có vài thanh âm khẩn cấp vang lên từ trong bầy người, nhưng vẫn cứ chậm một bước, không thể dừng lại được đà lao xuống của con ưng bằng tuyết kia!