Đọc truyện Nguyên Tố Thao Khống Sư – Chương 166: Tần Nhược là tên khốn!
Trong đám người này, số lượng thợ nguyên tố cũng không nhiều, trong đó một bộ phận là được các mục sư hồi sinh lại, hiện đang nghỉ ngơi tại chỗ. Dưới sự thúc giục của đám người chung quanh, họ mở ra các lớp màng, bắt đầu tới gần con Kim Cương Tuyết và đám mãng xà băng, khổng lồ tuyết chung quanh nó…
Dường như người ở đây đều biết rất rõ, rằng với khả năng của từng đội riêng rẽ thì cơ bản là không có khả năng chống lại được con Kim Cương Tuyết kia, cho nên từ lúc đầu, mọi thợ nguyên tố đều cùng tập trung lại, xử lý mấy con mãng xà băng trước.
Chờ đến khi thanh lý tới đám khổng lồ tuyết thì con Kim Cương Tuyết ở cách đó trăm mét chợt rống giận, lao ra!
– Nhanh!
– Xem có sen tuyết không!
– Mẹ nó, chạy nhanh lên một chút nào!
Giữa những tiếng mắng nhiếc, hơn mười bóng người nhanh chóng từ hai cánh lao lên, dốc hết sức bú sữa mẹ chạy tới, vòng qua con Kim Cương Tuyết, nhắm đến ngọn núi băng phía sau lưng nó, nơi đang có hơn chừng chục cây dược liệu lấp ló.
Bên này, đám người chơi đối đầu với Kim Cương Tuyết thì như bắp rang vậy, bùng chạy ra tứ phía, chỉ có một số ít người vẫn đứng yên bắn phép thuật, mãi cho đến khi họ thấy bóng dáng con Kim Cương Tuyết kia càng lúc càng gần quá rồi, thậm chỉ chỉ còn vài bước nữa là tới trước mặt, mới giật mình phát hiện chung quanh không còn ai nữa cả… Ai nấy cũng đều chạy xa hết rồi!
Giữa những tiếng mắng nhiếc, sự hy sinh xuất hiện…
Có điều chuyện này cũng không thể trách được những người bỏ chạy kia, ai thường xuyên lăn lộn nơi vùng đất này cũng đều biết rõ rằng con boss bậc bốn loại yếu dạng tinh anh Kim Cương Tuyết ấy có lực phòng ngự biến thái lắm, nổi danh là khó đối phó, mà tốc độ thì lại cũng rất nhanh, những đoàn đội bình thường không thể nào đối phó nổi, người nào chắn trước mặt nó thì chắc chắn phải chết! Huống chi bên cạnh nó lại còn có bốn con quái bậc bốn tầng trung khổng lồ tuyết kia nữa, cũng là trâu vô cùng, nếu còn không chạy cho nhanh thì ở lại để hiến mạng hay sao?
Mục đích đến đây của họ cũng không phải là con Kim Cương Tuyết kia, mà là số dược liệu mà nó bảo vệ.
Trước khi đoàn đội của các gia tộc nghe tin chạy tới, họ nhất định phải mau chóng dụ con boss ấy rời khỏi, tranh thủ một khoảng thời gian cho đồng bạn thu thập số dược liệu quý giá ấy…
Nhưng, bàn tính thì thuận lợi đấy, có điều chuyện trên đời mười phần có hết chín là không thỏa lòng người rồi.
Nhiều đội cùng xuất hiện như vậy, đã khiến số dược liệu vốn không nhiều bị chia cách thành mười mấy phần, mà những người ở đây đều mạo hiểm rớt cấp rớt trang bị để thu thập dược liệu cả, suy ra giá phải trả lớn hơn thu hoạch quá nhiều; hơn nữa, trong khi con Kim Cương Tuyết đang đuổi theo một đội người chơi thì chợt rống lên một tiếng, thế là bốn con khổng lồ tuyết bên cạnh nó chợt quay đầu chạy trở về, mục tiêu là đám người đang ở cạnh núi băng.
– Mẹ nó!
Nhìn thấy đám khổng lồ tuyết đột nhiên bị Kim Cương Tuyết chỉ huy quay trở về, Tần Nhược không khỏi thấp giọng mắng.
Hắn cũng là một trong những người xông đến núi băng, nhưng vì tốc độ hơi chậm một chút, cho nên tức khắc bị cả bốn con khổng lồ tuyết nhắm vào – một cảm giác tựa như đang bị bốn mũi dao chĩa vào sống lưng nổi lên, coi như cảnh báo cho hắn.
Lúc này, rốt cuộc Tần Nhược cũng biết vì sao những người kia không phái các thợ nguyên tố qua thu thập dược liệu rồi, chết tiệt, tốc độ chậm quả nhiên là phải thiệt thòi rồi, bây giờ trở thành vật hy sinh rồi đấy.
Có điều Tần Nhược cũng không phải là một người tốt phẩm đức hoàn mỹ… Khi hắn chạy đến gần núi băng, hắn cảm giác được cái tên cuồng chiến máu thú khiến người ta khó chịu kia cũng đã sớm chạy qua rồi, hai tay đang tỏa ra ánh sáng màu vàng, lúi cúi cạnh một cây dây leo tuyết, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn tiến độ của đám người chơi bên cạnh, và những sợi dây leo tuyết còn chưa bị ai động đến bên cạnh.
Mẹ nó!
Vô sỉ!
Một tên có thuật Thu Thập trung cấp mà cũng chạy vào thu thập dược liệu cấp cao sao? Thật là quá lãng phí, quá vô sỉ!
Tần Nhược không lề mề, lập tức từ lớp băng rút ra một bức tường ngay:
– Nổ!
Một vụ nổ tựa như một cơn lũ bất ngờ quét đến đám người chơi đang lúi cúi ở cạnh núi băng… Ha ha, đều dừng lại hết đi.
Những lời cảnh báo đã ác ý tấn công người chơi khác liên tục vang lên, có điều Tần Nhược chẳng hề đếm xỉa đến, ngay khi vụ nổ xảy ra, hắn khởi động thuật Hóa Nước, biến mất giữa màn bụi băng.
– Mẹ!
– Ai là Tần Nhược? Mày muốn chết phải không?
– Hại bố đây không lấy được thuốc, mày cũng đừng hòng lấy được!
– Nói thừa với hắn làm gì, đi ra giết chết đi! – Những tiếng mắng liên tục vang lên từ những người vừa bị ngắt ngang việc thu thập, ai nấy cũng đều tức giận bừng bừng, lao ra khỏi khu vực bụi băng, chờ nó tan đi.
Nhưng có mấy người xui xẻo lại đúng lúc đụng phải bốn con khổng lồ tuyết đang chạy đến…
Chết!
Khổng lồ tuyết dù sao cũng là quái vật hình người, chỉ số thông minh phải cao hơn các loại quái vật bình thường nhiều, một khi thấy có loài người tiến vào phạm vi tấn công của mình thì không nhì nhằng quẳng một quả cầu băng đường kính hai mét ra ngay.
“Uỳnh!” “Uỳnh!” “Uỳnh!”
Có mấy người chơi bị nện văng ra, một tên đạo tặc thấp máu biến thành xác chết tức thì, lại còn xui xẻo rớt xuống một món trang bị nữa.
Tốc độ của đám khổng lồ tuyết không giảm, chúng sải bước chạy qua!
Có một tên cuồng chiến máu thú nấp phía sau núi băng vốn còn đang đằng đằng sát khí nghĩ xem nên xử trí tên Tần Nhược dám ngắt ngang việc thu thập dây leo tuyết của gã như thế nào, nhưng nào ngờ đã tìm đến nửa ngày trời rồi mà vẫn không tìm được. Mãi cho đến khi vụn băng tan biến, tình hình chung quanh yên tĩnh lại, gã vẫn không tìm thấy được cái bóng dáng nào của đối phương, tựa như người nọ đã biến mất khỏi cõi đời này vậy…
Ngay chính lúc này, chuyện khiến gã càng bực bội hơn chợt phát sinh!
Mấy người chơi chung quanh kẻ thì bị giết, kẻ thì bị đánh bay, số không bị đánh cũng thục mạng chạy đi, nhưng lũ khổng lồ tuyết kia lại cứ nhắm vào gã mà đuổi…
– Mẹ!
Tên này nhìn thấy mấy con khổng lồ tuyết đằng đằng sát khí chạy qua, bèn lập tức buông bỏ ý định thu thập dược liệu ngay, dự định bảo vệ cái mạng trước đã – đám khổng lồ tuyết này lực tấn công, lực phòng ngự đều nhiều hơn mãng xà băng một khoảng, một khi bốn con cùng ra tay thì gã chắc chắn không thể nào sống sót nổi.
Nhưng gã vừa xoay người thì một bức tường băng đã đột nhiên “pằng” một tiếng, đội lên từ mặt tuyết phía trước, ngăn lại đường gã chạy…
Gã cuồng chiến máu thú này khựng lại, sau đó dưới tác dụng của quán tính, mất tự chủ đâm sầm vào bức tường ấy.
Mẹ nó, chuyện gì thế này?
“Ầm!!!”
Chỉ một thoáng bị cản trở như thế, một quả cầu băng khổng lồ đã từ phía sau bay tới…
Tên cuồng chiến máu thú này và cả bức tường băng phía trước cùng bị “ầm” một tiếng bay ra, gã và những tảng băng vụn cùng đáp cánh ở cách chỗ cũ mười mấy mét!
Cũng may là ngay tức khắc đó gã có mở Cuồng Hóa lên, nếu không thì nhận thẳng đòn ấy của con khổng lồ tuyết, mười phần có tám, chín đã rơi vào trạng thái choáng váng rồi…
Hoảng sợ từ mặt đất bò lên, ngay thuốc chữa thương cũng không kịp uống, gã co chân chạy, nào ngờ còn chưa chạy được hai bước thì trước mặt lại có một bức tường băng thình lình đội lên, chắn lối.
– Mẹ!!!
Lần này, cho dù gã có ngu đến mấy cũng biết là có người đang muốn chơi mình rồi, còn phần kẻ chơi mình thì trừ tên điều khiển nước bậc bốn Tần Nhược kia ra còn có thể là ai nữa chứ? Cái chiêu số này thật là quá quen thuộc mà! Gã mắng một tiếng, sau đó vung búa nện cho bức tường này vỡ nát…
“Cụp!”
Bức tường thứ hai cấp tốc xuất hiện!
Đường chạy một lần nữa bị chặn, tên cuồng chiến máu thú này tức giận đến suýt chút nữa hộc máu ra, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rét lạnh – tốc độ khống chế tường băng của Tần Nhược thì gã đã thấy rồi, lúc trước chỉ đơn thuần cảm thấy chiêu thức này rất nhanh thôi, nhưng nào ngờ khi nó dùng lên mình, gã mới phát hiện hóa ra kỹ xảo khống chế bậc một này lại đáng sợ đến như thế! Một con dao giết người mà không thấy máu, quả thật là khiến người ta phải rét lòng!
Sau vài lần phá tường không có kết quả, bốn con khổng lồ tuyết kia đã đến cách gã chừng 30 mét, từng quả từng quả cầu băng mang theo tiếng xé gió khiếp người nện vào người của gã.
-… Tao đệt cả tổ tiên nhà mày!
Đối mặt với sự tấn công “nhiệt tình” của bốn con quái này, tên cuồng chiến máu thú kia chỉ còn kịp mắng ra một câu, sau đó tựa như một mành liễu trước gió, lắc lư, lắc lư, sau đó bị đánh bay, cuối cùng nặng nề rớt vào mặt đất tuyết, chết tốt!
Trong khi khu vực núi băng đang bị Tần Nhược và đám khổng lồ tuyết liên hợp quấy cho ầm ĩ, con Kim Cương Tuyết cũng không nhàn rỗi. Nó ỷ vào tốc độ siêu nhanh của mình, đuổi theo phía sau đám người chơi, vừa đuổi vừa đánh thế mà đã xử xong mười mấy người.
Mấy đội người kia vì đã tổn thất số nhân viên thu thập dược liệu, cho nên giận dữ tản ra bốn phía, mang theo ý định cùng chết chung, cố dụ đám mãng xà băng và vượn tuyết từ phía xa tới.
Tai hoạ ập đến – đám mãng xà băng và vượn tuyết kia tựa như con ong cái bướm nhìn thấy mỹ nhân vậy, cùng vội vàng chạy qua.
Cũng may là Tần Nhược sớm phát hiện biến động phía ấy, cùng tình hình lúc này của đám Tử Nguyệt Tiểu Yêu, cảm thấy không ổn cho nên lập tức truyền âm báo các cô chạy trước rồi.
Ba người bọn Tử Nguyệt Tiểu Yêu từ vụ nổ băng đã mất dấu Tần Nhược, sau đó lại nhìn thấy có hai bức tường băng ngang nhiên vây chết tên cuồng chiến máu thú hung hăng lúc trước, trực giác họ mách bảo rằng Tần Nhược hẳn phải có khả năng tự bảo vệ mình, cho nên khi nhận được lời cảnh báo của Tần Nhược, bèn không chút do dự tách ra, dùng sách về thành chạy trốn ngay…
Có điều lần này họ đã đoán sai, tuy Tần Nhược rất tự tin vào bản thân mình, nhưng hắn lại không ngờ được rằng những người chơi chung quanh sẽ hỗn loạn đến như thế, lại càng không dự đoán được rằng bốn con khổng lồ tuyết kia lại cứ nhìn chăm chăm vào một mình hắn, mà chúng lại còn không bị ảnh hưởng bởi trạng thái nguyên tố nước nữa.
Tần Nhược phát hiện rằng, sau khi giải quyết xong đám người chơi bên cạnh núi băng, nếu mình muốn thu thập được các dược liệu thì phải một mình xử lý cả bốn con quái cấp 45 kia…
– Là lúc dùng chiêu ấy rồi.
Tần Nhược nhảy lùi về phía sau, đồng thời khóe miệng cũng xuất hiện một nụ cười quái dị.