Đọc truyện Nguyên Tố Thao Khống Sư – Chương 162: Kẻ liều mạng, bắt đầu rèn luyện
Nếu là lúc thường, Tần Nhược ra lệnh gì đó cho hai người bọn Hiên Long và Lam Cơ thì chắc chắn sẽ không được đáp lại, nhưng đây là lúc chống lại đám mãng xà băng, đồng thời Tần Nhược cũng vừa mới cứu được cái mạng của Hiên Long khi gã gần chết và Lam Cơ khi cô bị con mãng xà băng nhắm đến, ít nhất cũng khiến hai người này tạm thời không bị chết.
Cho nên, ngay khi Tần Nhược quát bảo phải giết con mãng xà băng đang nhắm đến Lam Cơ, Hiên Long và Lam Cơ đều không chút do dự tuân theo!
Hiên Long vừa tấn công xong, điểm cừu hận của con mãng xà băng kia đã một lần nữa từ Lam Cơ quay trở lại gã… Bởi thế, Lam Cơ không cần lo lắng gì nữa, chỉ việc dùng kỹ năng tấn công xa chi viện cho Hiên Long.
Quầng sáng trị liệu của Tử Nguyệt Tiểu Yêu không ngừng chiếu xuống, Tần Nhược thì khống chế tường băng che trước mặt con vượn tuyết và con mãng xà băng còn lại, cố gắng giảm số lần chúng nó tấn công Hiên Long…
Dưới sự quấy nhiễu của Tần Nhược, điểm HP của Hiên Long dần dần hồi phục! Mặc dù cũng có khi cũng xuất hiện tình trạng một lần chịu hai, ba đòn tấn công, nhưng rõ ràng đã không còn nguy hiểm như lúc trước nữa. Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Hiên Long trút hết lửa giận vào người con mãng xà băng cạnh mình!
– Đã giết chết mãng xà băng, nhận được 231 điểm kinh nghiệm.
Ngay khi lời nhắc của hệ thống vang lên, Hiên Long và Lam Cơ cũng hướng hỏa lực về phía con mãng xà băng thứ hai…
Tần Nhược cũng phối hợp theo hủy bỏ đi vài bức tường băng, chỉ dùng ba bức để cản tầm mắt của con vượn tuyết đằng kia. Vì chỉ cần tập trung một mục tiêu, mọi người trở nên thoải mái hơn nhiều.
Những bức tường băng mặc dù vẫn liên tục bị con vượn tuyết kia đập vỡ, nhưng tốc độ khống chế nguyên tố nước của Tần Nhược ở vùng đất tuyết này quả thực chỉ có thể dùng hai chữ “đáng sợ” để hình dung, gần như là con vượn ấy vừa đập nát được một bức thì bức thứ hai đã đội lên, ngăn trở tầm mắt của nó rồi.
Mà bởi vì chỉ cần chuyên tâm đối phó với một con mãng xà băng, Hiên Long và Lam Cơ càng biểu hiện thoải mái hơn, ngay cả Tử Nguyệt Tiểu Yêu khi rảnh rỗi cũng sẽ ném một cái Mũi Dao Tinh Thần qua hỗ trợ…
Con mãng xà băng thứ hai chết càng nhanh hơn con thứ nhất!
Không có hai con mãng xà băng làm đồng bọn, con vượn tuyết làm sao có thể nhảy nhót thoải mái được nữa, lúc này MP của Tần Nhược cũng hao hết, thế là chỉ việc lui ra ngồi thiền hồi phục, còn đối mặt với Hiên Long và Lam Cơ đang sùng sục sát khí, cho dù đôi tay của con vượn kia có lớn hơn nữa cũng chịu không nổi… Thế là nó còn chết nhanh hơn so với hai con mãng xà băng.
Trận chiến kết thúc, cuối cùng cũng báo thù rửa hận được, nhưng Hiên Long lại không thể nào vui sướng nổi, gã xạm mặt bước đến bên cạnh Tần Nhược. Lần này xem như gã mất mặt quá rồi, còn suýt chút nữa hại chết cả đội nữa, nhưng bắt gã phải cúi đầu trước Tần Nhược thì gã không làm được, gã quá cao ngạo. Mấy lần, gã định nói gì nhưng rồi lại nuốt xuống.
Tần Nhược biết trong lòng gã không dễ chịu gì, cho nên cũng không thèm mở miệng đả kích, chỉ tập trung ngồi thiền hồi phục MP. Hắn không giống với Hiên Long cứ động một cái là uống thuốc không chút kế hoạch, chỉ đánh hai con mãng xà băng và một con vượn tuyết thôi vậy mà uống mất đến 10 bình thuốc chữa thương và mấy bình thuốc ma lực cỡ nhỏ…
– Thế nào, thực lực của mãng xà băng ra sao?
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Tần Nhược hỏi Tử Nguyệt Tiểu Yêu.
Tử Nguyệt Tiểu Yêu sững sờ, sau đó mới nhớ lại mục đích chuyến này của mọi người là giúp cô làm quen với năng lực chiến đấu của mãng xà băng, thế là hơi nghiêng đầu một chốc, rồi nghiêm túc nói:
– Rất lợi hại.
– Còn có thể lợi hại hơn nữa, chỉ là phải xem xem lúc chiến đấu cô có thể chỉ huy nó thế nào thôi. – Tần Nhược giải thích tiếp:
– Nếu cô dựa theo phương thức chiến đấu lúc trước của mãng xà băng, một bên sử dụng kỹ năng tấn công cận chiến quần thể, một bên sử dụng phép thuật nguyên tố nước, lại có thêm trạng thái của cô tăng cho, vậy một mình nó đối phó với hai tên chiến sĩ bậc bốn là không có vấn đề.
– Hai người? – Tử Nguyệt Tiểu Yêu ngẩn ra.
– Đúng!
Tần Nhược gật đầu, nói:
– Với năng lực chiến đấu của mãng xà băng, thực ra một mình nó chiến đấu với một chiến sĩ bậc bốn thì vẫn chiếm thế thượng phong lắm… Hình thể nó lớn, đó cũng là ưu thế, lại thêm hành động thì mau lẹ nữa, linh hoạt, chỉ tiếc là cái đầu không sáng sủa cho lắm thôi, nếu chiến đấu dưới sự chỉ huy của người chơi mà từ đầu đã kết hợp được các ưu thế tốc độ, cận chiến, tấn công xa thì năng lực chiến đấu sẽ khả quan lắm! Đáng tiếc là quái vật thì không có năng lực khống chế nguyên tố, nếu không sẽ càng tuyệt nữa!
Nghe thấy Tần Nhược than thở, hai người đang đứng bên cạnh hắn là Hiên Long và Lam Cơ cùng lườm mắt khinh thường, dường như đang nghĩ đến cảnh tượng Tần Nhược mang theo một con sủng vật mãng xà băng và khống chế nguyên tố… Tốc độ đó… Thật là biến thái quá đáng!
Có điều sau khi nhìn tận mắt năng lực chiến đấu dũng mãnh của mãng xà băng và lời diễn giải ngay tại chỗ của Tần Nhược, sự khát vọng về sủng vật của Hiên Long và Lam Cơ đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn:
– Tần Nhược, hỏi chút. – Ngữ khí của Hiên Long rõ ràng đã tốt hơn lúc trước nhiều lắm, không còn sự cao ngạo và chống đối nữa.
– Nói.
– Nếu tôi và Lam Cơ đều phối hợp với mãng xà băng, vậy anh… cảm thấy thế nào?
Lam Cơ cũng gật đầu, cô cũng thuộc nghề nghiệp tấn công từ xa, dựa theo lời của Tần Nhược khi ở trong cửa hàng sủng vật thì phối hợp với loại quái vật cận chiến máu nhiều là tốt nhất, mà bây giờ thực lực chiến đấu của mãng xà băng cô đã nhìn thấy rồi, nó không những có được hai ưu thế cô cần, đồng thời còn có ưu thế tấn công từ xa nữa… Điều này không khỏi khiến cô phải động lòng.
Nhìn thấy thái độ của Hiên Long và Lam Cơ bắt đầu chuyển sang hướng tốt đẹp hơn, ngữ khí của Tần Nhược cũng dịu lại, không còn vẻ lạnh nhạt nữa:
– Thực lực bản thân của mãng xà băng rất khá, theo tôi nhận xét, có rất nhiều nghề nghiệp thích hợp phối hợp với nó, nhưng nghề tấn công từ xa và nghề phụ trợ thì là thích hợp nhất. Lam Cơ còn được, nhưng anh… Tôi đề nghị tốt nhất là chọn một con quái vật dạng phụ trợ, hoặc thiên về khả năng tấn công từ xa bằng phép thuật…
– Vì sao?
Hiên Long nghe mà thấy nhức cả đầu, bèn vội vàng hỏi tiếp.
Tần Nhược lườm gã một cái:
– Mãng xà băng mặc dù có khả năng tấn công từ xa, nhưng cường độ tấn công xa của nó không đủ, không bằng các dạng quái vật phép thuật khác… Anh chuyên chiến đấu tầm gần, sau khi chiến đấu sẽ rất khó chu toàn mọi việc, cho nên vẫn cứ dùng dạng sủng vật phép thuật chỉ cần một ít mệnh lệnh đơn giản thôi là được. Hơn nữa…
Nói đến đây, Tần Nhược hơi ngừng một thoáng, sau đó nhìn Hiên Long từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng không chút khách khí nói:
– Chỉ với khả năng chiến đấu của anh, cho dù có cho anh phối hợp với một con mãng xà băng, cũng không thể nào đưa ra mệnh lệnh hợp lý được, khả năng cận chiến hơn phân nửa là bị bỏ phí mất…
Sắc mặt Hiên Long hơi xanh lại, nhưng kỳ quái là không mở miệng phản bác, về phương diện cận chiến, khả năng của gã quả thật sự là quá kém, ngay cả so với anh trai của Tử Nguyệt Tiểu Yêu cũng còn kém hơn nữa là, điều Tần Nhược nói chính là sự thật.
Tần Nhược nhìn thấy sắc mặt Hiên Long trở nên khó coi, bèn tiếp tục nói:
– Nếu tôi là anh, nếu thật sự muốn trở nên nổi bật trong trò chơi này, vậy thì sẽ đi một mình, một mình từ từ trải nghiệm, tích lũy kinh nghiệm và kỹ xảo chiến đấu. Nếu chỉ là tùy tiện vui chơi, dành thời gian tán gái thì coi như tôi chưa nói gì cả, cứ tùy ý chọn một con sủng vật có bề ngoài oai phong một tí là được rồi.
Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Lam Cơ nhìn thấy sắc mặt Hiên Long càng lúc càng tím xanh hơn thì lo lắng lắm, Tử Nguyệt Tiểu Yêu truyền âm cho Tần Nhược:
– Anh Tần, đừng nói thế nữa, lòng tự tôn của Hiên Long rất lớn, anh nói thẳng ra như vậy thì… Nếu hắn chịu không nổi thì phải làm sao đây?
– Hừ, cũng vì nể mặt hắn là bạn của anh em cô tôi mói nói đấy, nếu không tôi thèm vào… Về sau các cô còn phải thường xuyên chơi trò chơi, chắc chắn sẽ không tránh khỏi chuyện gây thù chuốc oán với người khác, nếu hắn ngay cả một chút đấy cũng nhịn không được thì sau này chỉ có một kết cục là xóa tài khoản rời khỏi Vinh Quang mà thôi.
Cả đội cùng im lặng đi tiếp!
Đến một nơi đánh quái sâu trong vùng đất tuyết, cả đội dừng lại, xác định điểm luyện cấp.
Nguồn sát thương chủ yếu không phải là Tần Nhược, mà là Hiên Long và Lam Cơ, số sát thương Tần Nhược gây ra cho đám quái vật trong đây là cực nhỏ, hắn đến nơi này chủ yếu là vì rèn luyện độ thuần thục cho kỹ năng mà thôi.
Mà Hiên Long thì sau khi nghe Tần Nhược nói, tựa như đã biến thành một người khác vậy, lần nào có quái vật nảy mới cũng lập tức xông qua, một chọi một, một chọi hai cứ thế chiến đấu, trong quá trình đó lại không có động tác uống thuốc nữa, chỉ chú tâm hoàn toàn đến việc tấn công.
Tần Nhược không biết Hiên Long có phải đã thật sự ngộ ra rồi hay không, nhưng đã có một kẻ liều mạng đứng trước mặt chặn quái rồi, hắn cũng vui vẻ đứng phía sau rèn luyện kỹ năng tấn công bậc bốn…
Từ mức 3 đến 4 giây một phép thuật, biến thành 2 đến 3 giây một phép thuật, tốc độ ngưng tụ phép thuật bởi vì độ thuần thục mà dần dần tăng lên; trong thời gian đó, Tần Nhược cũng nghiên cứu trình tự hóa giải phép thuật bậc bốn, có khi có thể khiến tốc độ ngưng tụ một lần nữa giảm bớt, thành xấp xỉ 2 giây.
Ví dụ như phép Gai Băng Đen, bởi vì đây là vùng đất tuyết, cho nên có thể ngay tức khắc từ mặt băng cạnh đó lấy ra, sau đó biến hóa rồi tấn công, thế là một phép thuật thường ngày cần hơn 4 giây ngưng tụ, dần dần được Tần Nhược giảm bớt đến chỉ cần xấp xỉ 2 giây là xong!
Sự đột phá này khiến người luôn đứng phía sau chú ý mọi hành động của Tần Nhược là Tử Nguyệt Tiểu Yêu phải hoa cả mắt, cảm thấy chấn động vô cùng!
– Thật là nhanh quá!
Đây còn là phép thuậc bậc bốn nữa sao? Làm gì có pháp thuật bậc bốn nào mà chỉ cần 2 giây là đã ngưng tụ xong chứ? (Vùng đất tuyết tăng thêm một độ hòa hợp nhất định, tăng thêm tốc độ ngưng tụ, bản thân trang bị của Tần Nhược tăng thêm 25%, tổng cộng tăng gần một nửa, lại kết hợp việc lược bớt trình tự do tìm tòi hóa giải, cho nên thời gian tiết kiệm được là rất nhiều.)
Rất nhanh, Hiên Long và Lam Cơ cũng dần dần cảm nhận được sự chấn động mà Tử Nguyệt Tiểu Yêu đang có – ban đầu, cứ cách 3 đến 4 giây Tần Nhược mới có thể dùng ra một phép thuật, nhưng sau đó thì số lần này càng lúc càng tăng thêm, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, nhanh đến mức khiến người ta phải kinh hãi.
Có khi một phép Gai Băng Đen mới đánh trúng mục tiêu, kỹ năng thứ hai của Lam Cơ còn chưa kịp xuất ra thì phép thuật tiếp theo của Tần Nhược đã trúng đích trước rồi, mà cũng vẫn là phép thuật bậc bốn!
Mặc dù số sát thương mà Tần Nhược gây ra không lớn, nhưng thanh thế này hết sức kinh người, khiến người ta dễ dàng liên tưởng rằng nếu tần suất phép thuật này được sử dụng vào những loại quái vật bên ngoài vùng đất tuyết thì mức sát thương tạo thành sẽ khả quan đến mức nào…
Ba người đều ăn ý giữ tiến độ hiện thời, không quấy rầy tần suất dùng phép thuật của Tần Nhược. Giờ phút này trong mắt ba người, sự mạnh mẽ của Tần Nhược đã là không thể nghi ngờ, đặc biệt là trong mắt Hiên Long, hình tượng của Tần Nhược đã trở nên cao lớn hơn. Gã thầm so sánh mình với Tần Nhược, cuối cùng cho ra kết luận:
Nếu một chọi một, gã còn chưa thể tới được gần thì đã bị Tần Nhược giết chết mất rồi!