Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 137: Lũ tuyết viên nóng vội


Đọc truyện Nguyên Tố Thao Khống Sư – Chương 137: Lũ tuyết viên nóng vội

Sự sắp đặt của Tần Nhược cần không ít thời gian để thành hiện thực, cho nên hai con tuyết viên kia cứ phải liên tục quay đầu lại nhìn. Dần dần, chúng cũng cảm thấy tình hình không được ổn cho lắm, vì chuyện này diễn ra quá thường xuyên, hơn nữa dao động ma lực cũng càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng kéo dài hơn.

Cuối cùng, ở một lần dao động ma lực xảy ra quá mức, hai con tuyết viên đột nhiên cùng quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ hung ác lẫn cảnh giác nhìn chằm chằm nơi bắt nguồn.

Hai cánh tay tráng kiện cùng giơ lên, hai quả cầu tuyết đồ sộ cũng xuất hiện. Hai con tuyết viên nắm chắc cầu tuyết nhắm về một phía, nhưng không lập tức ném ra ngoài, bởi vì chúng chưa xác định được trong phạm vi tấn công có thứ gì đang tồn tại…

Mãi cho đến khi nguồn dao động ma lực kia lại khe khẽ xuất hiện một lần nữa, hai con tuyết viên cùng nhe ra mấy chiếc răng nanh ùn ùn hơi nóng, phát ra tiếng gầm đầy bất an.

Nơi đó rõ ràng không có bất cứ thứ gì cả, nhưng sự xuất hiện của dao động nguyên tố lại không thể nào là giả được. Hai con tuyết viên không chần chờ, nắm chắc cầu tuyết bước đến…

“Crắc! Crắc!”

Mấy chiếc móng vuốt mạnh mẽ của chúng đâm sâu vào trong mặt băng, phát ra những tiếng vỡ thanh thúy đến chói tai. Nhưng cho dù như thế, chúng vẫn không tự kiềm chế được mà loạng choạng một chút, có cảm giác như mình đang trượt ra ngoài bờ vực vậy!

Hai con tuyết viên nhất thời kinh hãi vô cùng!

Vô thức hủy bỏ quả cầu tuyết trong tay đi, chúng vội vàng điều chỉnh lại thế đứng, khiến những móng vuốt sắc bén trên bàn chân một lần nữa đâm vào trong mặt băng, dần dần mới dẹp yên được cảm giác bất ổn trong lòng. Nhưng độ dốc dưới chân thì vẫn như vậy…

Sinh sống trên núi tuyết đã nhiều năm rồi, lần đầu chúng mới gặp tình trạng này, cho nên nhất thời quên mất chuyện truy tìm tung tích kẻ địch nào đó mà cúi đầu nhìn xuống.


Thế mới phát hiện, phần tiếp theo của con đường dưới chân dường như cao hơn nơi chúng đứng gác chừng 10cm, hơn nữa lại bóng loang loáng, sườn trong cao hơn sườn ngoài đến gần 30cm! Tình trạng này hoàn toàn không giống với lúc thường chút nào…

Nhưng cho dù chúng có thông minh đến bao nhiêu, dã thú cuối cùng vẫn là dã thú, khi phát hiện ra tình huống này, chúng không có khả năng lập tức nghĩ ra ngay đây là do có người động tay động chân được…

Ngay chính lúc này!

“Ầm!!!”

“Ầm!!!”

Hai tiếng nổ lớn vang lên, vách núi không hề có chút dấu hiệu nổ ra hai chiếc hố khổng lồ, những vụn băng bay đầy trời phút chốc nuốt chửng lấy hai con tuyết viên kia, đồng thời, vụ nổ cũng sản sinh ra một luồng sóng xung kích không hề nhỏ, đẩy chúng văng ra ngoài!

Nếu là lúc thường, luồng sóng này chắc chắn không thể gây ảnh hưởng nặng đến hai con tuyết viên như thế được, nhưng vấn đề là lúc này chúng cơ bản không thể giữ chắc được trọng tâm, hơn nữa, mặt đường thì lại dốc ra ngoài…

Dưới tác dụng của luồng sóng xung kích, hai con tuyết viên phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, rồi cùng bị đẩy văng đến bờ vực.

Vì để chắc chắn, đương nhiên Tần Nhược sẽ không buông bỏ đi cơ hội ‘thêm dầu vào lửa’ rồi. Chớp mắt, hắn đã khống chế mặt băng, tạo thành một bức tường vụt ra từ trong vách núi. Bức tường này nhẹ nhàng ‘đẩy’ vào lưng hai con tuyết viên đang mất trọng tâm kia…


Hai con tuyết viên bị đẩy xuống bờ vực, chuyện náo động như vậy làm sao lại không kinh động đến những con tuyết viên ở trạm gác gần chúng được? Cho nên khi hai tiếng gào đầy bất cam và sợ hãi cùng vang lên từ hai cái bóng đang rơi xuống vực sâu với tốc độ sao băng, có bốn con tuyết viên lập tức quay đầu lại lao vút đến bên này, ánh mắt chúng cùng nhắm chắc vào Tần Nhược, lúc này, vì sử dụng phép thuật bậc ba – Băng Bạo, Tần Nhược đã bị hiện hình.

Bọn tuyết viên ở hai trạm lân cận này, Tần Nhược không hề dám quên đi dù chỉ một khắc, mà hắn cũng biết rõ rằng mình tuyệt đối không có khả năng chạy nhanh hơn được lũ vượn nhanh nhẹn ấy, cho nên vẫn cứ đứng nơi đó, lẳng lặng chờ, đồng thời khẩn trương nhìn vào hai con tuyết viên đầu tiên bước vào khu vực ‘đường băng’ mà hắn sắp đặt.

Trước mắt, khoảng cách giữa Tần Nhược và đầu con đường bằng băng ấy cũng trùng hợp chính là khoảng cách tấn công viễn trình xa nhất, cho nên muốn đánh được Tần Nhược thì phải đặt chân vào con đường đó, thế là…

“Crắc!!!”

Hai tiếng vỡ thanh thúy cùng vang lên, hai con tuyết viên không thể chờ được nữa, cùng nhau nhảy lên đường băng. Giống như Tần Nhược đoán trước vậy, chúng còn chưa kịp ngưng tụ ra cầu tuyết là đã bị trượt rồi, gần như muốn ngã xuống đất luôn! Hơn nữa, điều Tần Nhược vừa mừng vừa hãi chính là, biên độ loạng choạng của hai con tuyết viên này càng lớn hơn so với hai con đầu tiên!

Bất ngờ, con ở phía ngoài dường như vì nhảy lên quá mạnh, cho nên mất hẳn trọng tâm, ngã xuống hẳn. Giữa một tiếng kêu đầy hoảng hốt, cặp tay tráng kiện của nó quơ quào mấy cái giữa không trung, sau đó ‘đùng’ một tiếng ngã xuống đường băng, dùng một tư thế lăn cực kỳ buồn cười mà Tần Nhược không biết phải nên nói làm sao, lăn ra bờ vực. Cặp móng vuốt của con tuyết viên này bấu thành mười vết sâu thật sâu trên mặt đường băng, cuối cùng mới đành bất cam rời đi, con tuyết viên rớt xuống đáy vực…

Tần Nhược nhìn mà mắt trừng miệng há, chuyện này thật là quá sức tưởng tượng đi, mình đã làm gì đâu chứ!?! Ai… con vượn này cũng thật là, bất cẩn quá, nóng vội quá đi, ở nơi nguy hiểm như thế này mà sao lại chạy ẩu tả như thế được chứ?

Chậc chậc…

Cười một cách vô lương trên nỗi đau của con vượn, Tần Nhược đột nhiên như được mách bảo, bèn nhanh chóng hành động. Một bức tường băng nữa đột ngột từ vách núi nhô ra, ‘giúp’ cho con tuyết viên còn lại một chút – thật sự chỉ là ‘đụng nhẹ’ một chút thôi, cũng đã mang đến cho nó một dũng khí lớn lao đủ để nhảy núi rồi.


Từ xa xa vực sâu truyền đến một tiếng rống đầy bất cam, hoảng hốt – con tuyết viên thứ tư cuối cùng cũng bước theo bước chân của ba huynh đệ trước.

Lúc này, con tuyết viên thứ năm, thứ sáu cũng như chứng thực cho một câu châm ngôn vô cùng cổ xưa mà Tần Nhược biết:

Nóng vội như khỉ!

Bất chấp tình hình là đã có hai con tuyết viên trước đó bị rơi xuống núi, hai con tuyết viên này cùng xông lên, sau đó cùng thể hiện một loạt động tác cực khó, cuối cùng là dưới sự hối hận vô biên lẫn tiếng rống hoảng hốt, cùng bị Tần Nhược đẩy xuống vách núi một cách như ăn cháo.

Mãi cho đến lúc này, hệ thống mới phản hồi lại thông tin của hai con tuyết viên đầu tiên bị ngã xuống:

“Tuyết viên đã bị đánh chết…”

“Tuyết viên đã bị đánh chết… Số tuyết viên còn lại: 28!”

Hai giây sau, lời nhắc thứ ba xuất hiện, sau đó là cái thứ tư. Lại hai giây nữa… Như thế sáu con tuyết viên bị rơi xuống núi cùng chết trận hết, số dư còn lại là 24.

Giết chết 6 con tuyết viên, không tiêu hao dù chỉ một bình thuốc!

Có điều điều quan trọng nhất là, việc này đã khiến Tần Nhược nắm bắt được một thông tin cực kỳ quan trọng: sự nóng vội của lũ tuyết viên, ở trong địa hình này, đã trở thành nhược điểm trí mạng nhất của chúng!

Đợi đến khi MP khôi phục đầy, Tần Nhược lại tiếp tục hành động. Lúc này, thậm chí phép thuật Băng Bạo hắn cũng không dùng nữa, chỉ cần tạo đường băng và tường băng là đủ. Hắn cứ thế lặp lại, đẩy hai mươi bốn con tuyết viên còn lại xuống ‘hố’.


Lời nhắc hoàn thành phân đoạn thứ hai vừa mới vang lên, Tần Nhược đã vội vàng chạy xuống dưới chân núi – ba mươi con tuyết viên này tốt xấu gì cũng là một phân đoạn trong nhiệm vụ, chắc chắn phải rớt ra vật phẩm tốt hơn so với bầy sói nhiều chứ, không thể dễ dàng buông bỏ được.

Kết quả là vừa mới chạy được nửa đường, Tần Nhược đã nhìn thấy có mấy món trang bị chữ tím, chữ lam và hai viên hạt nhân sáng lấp lánh nằm lăn lóc…

Không phải chứ, thế này mà cũng chết được à? Tần Nhược không biết nên nói gì cho phải, bèn ngẩng đầu lên nhìn con đường núi uốn lượn phía trên cao, âm thầm cảm khái, sau đó nhanh chóng lượm lặt số trang bị trên mặt đất. Mặc dù số lượng chiến lợi phẩm lần này thua rất xa so với của đàn sói, nhưng trang phục chữ tím bậc bốn và bậc ba lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau…

Cũng giống như hạt nhân bậc bốn và bậc ba vậy, bậc bốn thì đáng giá hơn bậc ba đến mấy lần.

Cất đặt chiến lợi phẩm xong. Tần Nhược một lần nữa xuất phát.

Sau khi kết thúc phân đoạn chống lại bầy sói và lũ tuyết viên, Tần Nhược cũng mơ hồ nắm được một chút bí quyết.

Con đường nối hẹp hòi của khe núi có bầy tuyết lang, chiếc hồ màu lam, mặt ngoài của đường núi là vách đá cao vút dựng đứng, những nơi này đều có ưu thế để nắm bắt. Nói không chừng, ở nơi băng mãng sống cũng có thứ gì đó đáng mừng đang chờ mình đây… Nếu cũng là ở trên con đường này thì Tần Nhược có một trăm phần trăm lòng tin không tổn hao gì qua được phân đoạn thứ ba.

Nhưng khi Tần Nhược mang theo đầy lòng tự tin và hy vọng leo đến lưng chừng núi, cũng tức là nơi cuối cùng của con đường núi này thì cái xuất hiện trước mặt hắn lại chính là một hang động phủ đầy tuyết trắng lẫn băng cứng.

Thoáng nhìn, cái hang này tựa như một con quái thú khổng lồ đang mở to miệng ra vậy, nó giương nanh múa vuốt hiển thị ra một bộ mặt dữ tợn khác thường, hình như muốn nuốt chửng tất cả mọi kẻ xâm nhập vào trong bụng.

Mắt thấy địa hình chiến đấu với đám băng mãng không còn là gần bờ vực như trước mà là một nơi chưa bao giờ đặt chân tới, Tần Nhược bèn dừng lại bước chân, khởi động thuật Hóa Thủy thăm dò bên trong. Bên trong là một hang động khổng lồ địa hình phức tạp, đầy những tảng đá lô nhô, nhưng ánh sáng lại rất đầy đủ, đồng thời đây đó còn có không ít những khối băng bén nhọn nữa, trông thật giống như sào huyệt của loài yêu quái nào đó trong phim vậy.

Sau khi xác định trong phạm vi trăm mét không có bất cứ con quái vật nào tồn tại, tâm trạng Tần Nhược cũng dần dần trở nên thấp thỏm hơn – khoảng cách đã xa quá rồi, xem ra hy vọng lợi dụng đường băng để hoàn thành phân đoạn thứ ba của mình đã triệt để tan biến mất rồi đấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.