Nguyên Tố Khao Thống Sư

Chương 174: Một ngày không tầm thường của một hẻm núi nhỏ tầm thường


Đọc truyện Nguyên Tố Khao Thống Sư – Chương 174: Một ngày không tầm thường của một hẻm núi nhỏ tầm thường

Tuy nói là hệ thống sủng vật mới mở ra chưa được 2 ngày cộng với thời gian ấp trứng dài đến bảy ngày, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả người chơi đều phải chờ đến ngày thứ bảy thì mới có sủng vật…
Trong một hẻm núi nhỏ ở phía Đông thị trấn Berry, một đám người chơi cấp độ không đồng nhất đang tụ tập. Vì nửa giờ đồng hồ trước nghe tin có người đang mang theo sủng vật đi luyện cấp, nên họ cùng kéo đến điểm luyện cấp quen thuộc của những người chơi bậc hai này để quan sát bầy ong giết người và một đám người chơi có trang bị quá quá tốt phía xa kia…
Con sủng vật kia lợi hại thế nào thì chưa thấy, chỉ mới nhìn cái kiểu cách luyện cấp này thì thật khiến những người tò mò kia phải trố mắt nhìn trân trối!
Một tên kiếm sĩ khôi ngô cao lớn, mặc một bộ giáp trụ màu vàng kim mà chỉ có thể nhìn thấy được trên TV, đang chống kiếm đứng kia như một tên thủ vệ ở cửa thành vậy, trông uy vũ vô cùng. Gã đứng im nơi đó không một chút động đậy, mặc kệ cho đám ong giết người vỗ cánh vù vù bao vây quanh người, bắn ra từng cây từng cây kim độc màu đen xì rớt bộp bộp xuống dưới chân.
Cách gã trên 10 mét có một tên cuồng chiến khổng lồ mặc một bộ đồ vàng sậm, hai tay trống trơn, đang không ngừng tới lui giữa đám ong giết người vừa nảy mới ra. Dưới chân gã là một loạt những thi thể của ong giết người còn chưa kịp nảy mới, con nào con nấy đều bị bóp nát đầu cả, chết thảm không còn gì để mà kể.
Phía sau lưng tên này là một thợ nguyên tố cũng mặc một bộ đồ vàng sậm. Tên này đang chăm chú nhìn một cô nàng điều khiển nước đang luyện cấp một mình nơi góc vắng xa xa với một ánh mắt rất hứng thú, thỉnh thoảng lại ra vẻ như đang tự hỏi điều gì đó, mãi cho đến khi cô nàng mục sư bên cạnh lên tiếng nhắc nhở thì mới nghiêng đầu nhìn đám ong giết người đang bay tới…
– Sét!
Một chữ rất ngắn gọn được thốt ra, sau đó trong bàn tay tên thợ nguyên tố này nhanh chóng xuất hiện một quả cầu màu tím đen. Năm ngón tay gã xòe ra, quả cầu này chia thành hai, như chớp lóe bắn ra…
Những người chơi phía xa chỉ kịp nhìn thấy có hai tia điện màu đen lóe lên thì đã thấy phía trước mặt đám ong giết người kia xuất hiện một tấm lưới nhỏ màu đen rồi… Sau đó, tấm lưới này chợt bao lại!
Có hai con ong giết người không kịp cả kêu gào đã bị tấm lưới này đốt thành than, rớt xuống mặt đất!
– Oaaaaa!
Phía xa, một cô gái nọ rít lên!

– Thật là ngầu quá!
– Đẹp trai quá đi mất! Đời này trừ anh ta ra tôi không lấy ai nữa cả!
Cho dù hành động này đã lặp đi lặp lại nhiều lần lắm rồi, nhưng những động tác của gã điều khiển sét này thật là lắm thành thạo, tao nhã lắm, tựa như đang biểu diễn vậy… Tóm lại là tiêu sái vô cùng, khiến những người chơi chung quanh bị hấp dẫn thật nhiều.
Không chỉ riêng người chơi nữ, mà có rất nhiều người chơi nam sau khi nhìn thấy hành động của gã thì cũng động lòng nữa, họ đều thầm hối hận rằng lúc trước sao mình không lựa chọn nghề thợ nguyên tố làm chi… Nghề này quả thật là nhìn đẹp mắt vô cùng, khiến người ta ngay cả cảm xúc ghen ghét cũng rất khó dâng lên nổi!
Người hạnh phúc nhất chẳng ai khác chính là cô nàng mục sư đứng bên cạnh gã điều khiển sét kia. Mặc dùng trang bị có chút kém thật, nhưng được đứng bên cạnh gã gần như thế, được nhìn thấy mỗi hành động của gã, cô cũng đã thỏa mãn lắm rồi – cho dù hôm nay trách nhiệm của cô chính là chăm sóc cho một thứ “không phải người” ở kia…
– Phòng!
Trong lúc cô nàng mục sư đang say mê ngắm nhìn gã điều khiển sét thì một thanh âm uy nghiêm mang theo một chút bất mãn đã vang lên!
Thanh âm này tựa như tiếng sấm bên tai vậy!
– A! À, được, được, lão đại. – Cô nàng mục sư này lập tức tỉnh lại. Cô đỏ cả mặt, hớt hải trả lời rồi lập tức ném cho con quái thú nho nhỏ nhìn như sư tử bên cạnh gã “thủ vệ” một phép thuật phòng ngự, cộng thêm cả tăng tấn công, tăng tinh thần, v.v… nữa, cuối cùng bổ sung HP cho nó, rồi đỏ mặt nhìn lén lão đại đang ngồi ở bãi cỏ phía sau, lặng lẽ thở phào một hơi, ánh mắt một lần nữa vụng trộm dời về phía gã điều khiển sét…
Sự chú ý của thủ hạ mình lại một lần nữa bị phân tán rồi… Tử Kinh Màu Máu đau khổ nhướng nhướng mày, không biết phải nên nói gì cả: đồng ý cho tên Lam Nhan Họa Thủy này đi theo thật là một quyết định sai lầm… Cuối cùng vậy mà mình còn để cho một cô bé mục sư đi chung với tên Lam Nhan Họa Thủy này nhằm hộ tống con hổ tà băng giá đáng thương mới cấp 1 nhà mình nữa! Hai cái sai lầm này đã tạo thành một tấn bi kịch không thể nào cứu nổi!
Đáng thương cho con hổ tà băng giá, mặc dù có dòng máu boss thật đấy, nhưng mới cấp 1 mà phải chống chọi với những con ong giết người cấp 24 thì thật là có phần hơi trầy trật, vậy mà cô bé mục sư này lại không có chút nào là biết yêu thương nó cả, cứ luôn thất thần đến nỗi cả máu cũng không tăng được cho nó. Thật không biết làm sao thường ngày anh em trong chiến minh lại xưng tụng cô bé là Công Chúa Mục Sư vậy chứ…
Thật là không thể tưởng tượng nổi mà!

Người có ý kiến với cô nàng mục sư lẫn Lam Nhan Họa Thủy không chỉ một mình Tử Kinh Màu Máu – cả tên cuồng chiến khổng lồ đằng kia cũng vậy nữa, hơn nữa lại còn buồn bực hơn cơ. Tên này dường như rất thích Công Chúa Mục Sư, nhưng dường như các cô nàng ở tuổi này đều thích bề ngoài cả… Tại sao họ hoàn toàn không biết thưởng thức cái đẹp của sự rắn rỏi nơi đàn ông chứ???
Sẵn buồn bực, gã khổng lồ lập tức mở hai tay ra, một đập một vả khiến hai con ong giết người mới xâm nhập vào vùng cấm bị choáng váng, rồi bị chụp lại! Sau đó, gã siết hai nắm đấm, có tiếng thứ gì đó như trái dưa hấu bể nát truyền ra từ trong tay gã…
“Grào!!!”
Tên này gào lên một tiếng đầy hưởng thụ!
– Tốt!
– Ép nát cả hai bên! Rất đàn ông!
– Chơi thêm phát nữa đi!
Từ đám người phía đối diện cũng truyền đến những thanh âm trầm trồ khen ngợi. Điều duy nhất khiến gã khổng lồ không thấy thoải mái chính là, những thanh âm này không hề có của giống cái!
Tử Kinh Màu Máu một lần nữa lắc đầu. Gã thu hồi ánh mắt đang nhìn tên khổng lồ nọ, thầm cảm thấy đây chính là sai lầm thứ ba trong ngày của mình: đây có còn là chiến minh Hoa Tử Kinh nữa không đấy, sao mình lại nuôi được một bầy sát thủ biến thái thế này? Thật không biết cái tên này làm sao lại thích bóp đầu người ta như thế chứ, giết người cũng như vậy, mà giết quái vật cũng y như thế, chỉ cần có cái đầu cho hắn nắm được là…
Ngay chính lúc này, một thanh âm ngoài ý muốn truyền đến, khiến Tử Kinh Màu Máu nhanh chóng mất đi sự thoải mái lúc đầu. Gã trầm giọng dặn dò cô nàng mục sư kia một tiếng để cô coi sóc con hổ tà băng giá cho đàng hoàng, rồi mới trả lời người nọ:
– Chắc chứ?

– Không sai đâu! Lúc đó tôi ở ngay bên cạnh cửa thành, nhìn thấy Lục lão ca dẫn người ra ngoài đấy.
Tử Kinh Màu Máu hơi nhăn mày lại, sau đó trầm ngâm một chốc rồi nói:
– Biết cậu ta đi chiến trường Thần – Ma làm lgì không?
– Chẳng phải lão đại biết tính khí của Lục lão ca rồi đó sao? Nếu tôi thật sự đi theo anh ta mà bị anh ta biết được thì sau này không dễ nhìn mặt nhau đâu… – Ngữ khí của người đầu bên kia có chút bất đắc dĩ.
– Nếu không thì lão đại nói với anh ấy một tiếng đi, xem xem có phải Lục lão ca định một lần nữa đứng lên không. Nếu anh ấy muốn một lần nữa đứng lên, vậy số đội trưởng chiến đấu trong gia tộc ta lại tăng thêm một người nữa rồi!
Nghe thấy lời đề nghị của người anh em này, Tử Kinh Màu Máu không lập tức trả lời ngay.
Qua một hồi lâu…
– Được rồi, cứ tùy cậu ta đi thôi. Nếu có một ngày cậu ta nghĩ thông suốt rồi, thì sẽ đến tìm tôi đấy mà. – Tử Kinh Màu Máu nói.
– À, vậy cũng được. – Người nọ dường như có chút thất vọng, có điều rất nhanh đã chuyển đề tài:
– Đúng rồi, bên cạnh anh ta có một người bạn mới quen, dường như rất là khá đấy.
– Hử?
Tử Kinh Màu Máu đã quên mất chuyện mình đã từng đắn đo mấy ngày trước rồi, cho nên không nhớ ra Tần Nhược ngay được.
– Một người điều khiển nước, cấp 40, tên là Tần Nhược.
Được nhắc lại, Tử Kinh Màu Máu giật mình nhớ ra dường như mình đã từng nghe cái tên này lúc nào rồi, hình như là một lính mới gần đây hay đi cùng với Lục Tâm, hình như là mới thăng lên bậc bốn đấy.

– Cậu ta thế nào rồi?
– Một tiếng đồng hồ trước, cậu ta có đối chiến với một tên cuồng chiến máu thú cấp 42 ở cửa thị trấn Savis, video trận chiến thì tôi đã xem trên web rồi, rất độc đáo, phương thức ngưng tụ phép thuật rất quái lại, giống như Họa Thủy lão đại vậy. Còn nữa, lúc đó cậu ta là kẻ chủ động tấn công, nhưng giết tên cuồng chiến kia rồi vẫn không bị đỏ tên!
– Người này tôi có chút ấn tượng, dường như mấy ngày trước mới bậc ba thì phải…
– Không sai, cho nên tôi mới cảm thấy tiềm năng của cậu ta rất lớn, mà vừa lúc cậu ta vẫn còn chưa gia nhập bất cứ gia tộc hay chiến đội nào, chi bằng chúng ta…
Tử Kinh Màu Máu nghe thế, bỗng nhiên động lòng!
Sau khi nghe được tin tức này, Tử Kinh Màu Máu lập tức liên tưởng tới chuyện nhiệm vụ thăng bậc có lựa chọn mà hai ngày trước Lục Tâm dò hỏi gã ngay, bây giờ kết hợp lại, gã lập tức hiểu vấn đề!
Điểm vinh dự kia không phải là nhận từ chiến trường Thần – Ma!
Là nhiệm vụ thăng bậc!
Ở nhiệm vụ thăng lên bậc năm, Tử Kinh Màu Máu cũng được hệ thống thưởng điểm vinh dự cho: 6 điểm!
Cho nên gã biết rõ hơn bất cứ ai. Nếu gã đoán không nhầm thì Tần Nhược chính là kẻ bước ra từ trong nhiệm vụ thăng bậc có tính lựa chọn đó. Nếu thật sự là như vậy, thì tiềm năng của cậu ta phải lớn hơn so với mong muốn của họ nhiều – mà lớn hơn rất rất nhiều nữa!!!
Làm nhiệm vụ thăng bậc bốn là đã có thể nhận được nhiệm vụ có tính lựa chọn, mặc dù Tử Kinh Màu Máu không biết độ khó trong các lựa chọn đó, nhưng chỉ bậc bốn là đã có được đánh giá cao như thế, trong cả thảy chiến minh Hoa Tử Kinh không có mấy người.
Chớp mắt, gã đột nhiên rất muốn truyền âm ngay cho Tần Nhược, mời chào hắn vào! Loại người này nếu nắm trong tay mình, nói không chừng tương lai sẽ là một đội trưởng chiến đấu sánh ngang với Họa Thủy đấy! Còn nếu rơi vào trong tay gia tộc khác, đối với gã không nghi ngờ gì chính là một tổn thất cực kỳ to lớn – dù sao họ cũng là những người tiếp xúc đầu tiên với Tần Nhược, cũng là bên có cơ hội lôi kéo hắn lớn nhất…
Nhưng nghĩ lại thái độ của Lục Tâm với chiến minh từ sau khi việc kia xảy ra, Tử Kinh Màu Máu lại đâm ra chần chờ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.