Đọc truyện Nguyên Tố Khao Thống Sư – Chương 172: Tiểu đội 10 người chinh chiến chiến trường Thần – Ma
– Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Đạt Ca, là người anh em của tôi, kiếm sĩ sấm gió, kỹ thuật chắc chắn là không thể nào so nổi với Lục lão đại rồi, có điều tính tình cũng không tệ, khả năng nắm bắt các chi tiết nhỏ khi chiến đấu rất khá, tôi đưa qua để anh ấy học hỏi rèn luyện với Lục lão đại.
Trước mặt một người cao lớn vạm vỡ nên tự nhiên sinh ra một khí vị uy vũ như Lục Tâm, Vương Đạt vốn thật thà khôn khéo tỏ ra rất phấn chấn. Sau khi chào hỏi toàn bộ mọi người, gã mới kích động chớp chớp mắt với Tần Nhược, ý đồ chắc là rất rõ – anh em tốt, vẫn là chú hiểu anh nhất!
Tiếp đó là Hinh Thấm, Tần Nhược rất tự nhiên nhấn đầu của tiểu nha đầu này xuống:
– Em Gái Thối Tiền Lẻ, học sinh mới nứt mắt, một tiểu nha đầu, có điều đừng có khinh thường cô nàng này, đạo tặc máy móc bậc bốn đấy, khả năng ẩn nấp và ám sát không tệ.
Nghe thấy ba vế đầu, nha đầu Tiểu Ác Ma rất bực bội bĩu bĩu môi, nhưng nghe đến mấy vế sau thì lập tức nở một nụ cười đắc ý ngay, thật là một kẻ thích nịnh bợ. Có điều, Tần Nhược lại rất nhanh vỗ nhẹ đầu cô bé:
– Tiểu nha đầu, muốn vểnh cái đuôi lên cũng phải xem đối tượng là ai, mấy anh chị nơi này đều mạnh hơn anh đó, em xem mà cư xử như thế nào đi.
Hắn vừa nói xong thì Hinh Thấm đã kinh ngạc hé hé miệng, rồi dùng ánh mắt sùng bái nhìn lần lượt Lục Tâm, Lan Tím, Hoa Hồng Lửa, Tiểu Thanh, Ngả Tiểu Tiễn và cả Tiểu Yêu Tinh Trăng Tím, thu lại nụ cười đắc ý của mình:
– Em chào các anh chị! – Giọng điệu này thật là ngoan ngoãn đến không có chỗ nào để chê được.
Lục Tâm và mấy cô nàng kia đều bị cái miệng ngọt của cô bé khiến bật cười, thế là luôn miệng khen giỏi, Hoa Hồng Lửa thậm chí còn rất thân mật kéo tiểu nha đầu này qua, tuyên bố chờ khi trở về sẽ đến kho hàng chọn hai món trang bị cho cô bé thay nữa. Hinh Thấm kích động lên, lại càng quấn quít hơn…
Tần Nhược nhìn cảnh này mà toát mồ hôi hột, con bé này thật là đi đến đâu cũng có người thích thật!
Thế là hắn quay đầu lại, chiếu cố cho người sau cùng – La Thiên.
Một thầy triệu hồi bậc bốn mặc một bộ áo choàng màu vàng kim, tay cầm một cây gậy phép bằng gỗ màu tím thẫm xoắn vặn như một cái bánh quai chèo, trên đầu gậy là một viên đá màu đen mơ hồ có một chỗ nứt nho nhỏ, nhìn bắt mắt vô cùng. Gã cũng là “kẻ viện trợ” được đám Lục Tâm chú ý nhất ngay từ đầu.
Đối với Lục Tâm và Lan Tím mà nói, người này, đúng thật là có chút phong phạm lẫn năng lực của một kẻ “viện trợ”.
– Thầy triệu hồi hắc ám cấp 40 – Pháp Sư Khủng Long, năng lực cụ thể thì… Ạch, thực ra em cũng không rõ lắm. – Khi giới thiệu đến La Thiên, Tần Nhược xấu hổ phát hiện mình cũng không biết nên nói gì cả. Việc dung hợp với thú ảo của La Thiên đều mang tính chất một lần, năng lực cũng là cao thấp khác nhau, hơn nữa gã cũng không còn viên đá triệu hồi con sói màu bạc kia nữa, thật đúng là không biết nên giới thiệu như thế nào mới đúng.
Cũng may là ai ở đây cũng đều biết chuyện này cả, cho nên không để bụng gì.
Đối với ba người Tần Nhược giới thiệu đây, Lục Tâm khá là hài lòng. Một tên kiếm sĩ sấm gió trông có vẻ thật thà, lại biết khiêm tốn cẩn thận, một cô bé đạo tặc máy móc ngoan ngoãn dễ thương, một thầy triệu hồi có khả năng triệu hồi quái vật ra làm lá chắn thịt… Thật không biết tên Tần Nhược này đúng là trùng hợp quen biết họ cho nên gọi đến đây toàn bộ, hay là đã sớm dự định tìm ba người thuộc ba nghề này đến để bù đắp khuyết điểm khan hiếm nghề nghiệp cho đội mình nữa!
Mà điều quan trọng nhất là, ba người này đều trông có vẻ khá khiêm tốn cẩn thận, tính cách cũng hiền hòa nữa, chỉ đôi ba câu là đã có thể dung hòa được vào trong đội. Điều này cũng khiến nhóm Lan Tím thở phào một hơi – khi chiến đấu, sợ nhất là trong đội không hài hòa. Họ rất lo có người muốn nổi bật, người như thế cho dù năng lực có mạnh đi chăng nữa, khi hợp tác cũng sẽ sinh ra khúc mắc, không khiến người ta thoải mái được. Đối với kết cấu trước mắt của đội mình, cả bọn đều khá là hài lòng.
Lục Tâm giảng giải một số điều cần ghi nhớ sau khi tiến vào chiến trường Thần – Ma, và trách nhiệm của mỗi người khi chống lại boss, sau đó tiểu đội 10 người này chính thức bước vào thành Yêu Nguyệt!
Từ khi phần lớn người chơi bước vào hàng ngũ bậc bốn đến gần đây đã là mấy tháng rồi nhưng lượng người ở thành Yêu Nguyệt vẫn không hề suy giảm, chỉ trừ ngày hôm qua đến nay, khi hệ thống thông báo mở ra hệ thống sủng vật thì thành Yêu Nguyệt mới xuất hiện được nửa ngày bình lặng mà thôi.
Rất nhiều người đã chạy đến các cửa hàng sủng vật trong mọi thành thị lớn nhỏ để chọn trứng, hoặc tìm kiếm các loại trứng hiếm thấy trong tất cả cửa hàng. Lần đầu tiên, chiến trường Thần – Ma vắng người…
Mặc dù hôm nay lượng người đã nhiều hơn một chút, nhưng vẫn có không ít người bị hệ thống sủng vật hấp dẫn, cho nên vẫn tiếp tục nghiên cứu nó – dù sao thì những người có thể lăn lộn ở trong chiến trường Thần – Ma hầu như đều là người chơi chuyên nghiệp cả, rất mẫn cảm với xu thế trong trò chơi, đặc biệt là sau khi “ngửi” thấy trong tương lai sủng vật rất có khả năng sẽ trở thành một sự trợ giúp lớn với người chơi, là một con đường khác để tăng cường năng lực của bản thân lên một mức lớn, cho nên không ai muốn tụt hậu cả.
Khi 10 người nhóm Tần Nhược vào đến thành Yêu Nguyệt, đã rõ ràng cảm nhận được bầu không khí khác thường nơi đây.
Người, ít hơn lúc trước nhiều lắm.
Nhưng rất quái lạ là, những đội ngũ ra vào thành Yêu Nguyệt lúc này dường như trông ai cũng đều vừa nghiêm nghị lại vừa kích động cả, đi lại thì rất vội vàng, dường như đều phấn chấn hơn ngày thường nhiều.
Lục Tâm nhìn thấy vậy, cũng không kinh ngạc mà vào kênh đoàn đội giải thích: bởi vì số lượng người trong chiến trường Thần – Ma giảm bớt, xác suất đụng độ người chơi phe đối địch cũng giảm xuống rất nhiều, cho nên có kha khá người chơi vốn sớm ràng buộc trứng sủng vật muốn đến phụ cận thành thị của phe đối địch để mai phục. Một số những thủ đoạn thường ngày khó dùng nổi thì bây giờ đều rất khả thi!
Giải thích xong, Lục Tâm đột nhiên nhớ tới một chuyện:
– Đúng rồi tiểu Tần, quên hỏi cậu rồi, cậu đã vào chiến trường Thần – Ma lúc nào thế?
– Chưa mà.
Tần Nhược ngẩn người.
– Chưa? Vậy điểm vinh dự của cậu làm sao có thế? – Lần này, mọi người trong đội đều nhìn sang với vẻ thắc mắc.
Tần Nhược giật mình, hóa ra là hỏi về chuyện điểm vinh dự đấy. Thế là hắn đem chuyện khi mình lên bậc bốn được bảy điểm vinh dự ra kể cho cả đội…
Nào ngờ nghe thấy thế, chín người kia giật mình ngay:
– Làm nhiệm vụ thăng bậc bốn cũng có thể có điểm vinh dự?
– Sao em không có chứ? Chị Hoa Hồng, chị thì sao?
– Không có… Có lẽ là do tính đặc thù của nhiệm vụ có lựa chọn đấy, độ khó của nhiệm vụ Nhược Nhược làm rất là cao mà! – Hoa Hồng Lửa giải thích với Hinh Thấm.
– Nhược Nhược?
Hinh Thấm vừa nhắc lại hai chữ này, vừa nhìn về phía người nào đó với ánh mắt cực kỳ quái dị.
Trong sự cảm khái, 10 người cùng rời khỏi thành!
Bởi vì hằng năm có những trận giao chiến không ngừng, cho nên trong vòng 5 km chung quanh thành Yêu Nguyệt gần như đều là đất cằn cả, không có nơi nào để ẩn nấp, thậm chí là không có nổi một ngọn cỏ nữa, cho nên chỉ có một ít quái vật cấp 40 ~ 45 lang thang ở nơi ven rìa mà thôi.
Lục Tâm giảng giải rằng, đối với người chơi trong Vinh Quang mà nói thì khoảng cách 5 km chung quanh thành trung chuyển chính là nơi an toàn nhất cho những đoàn đội và người chơi đơn bình thường. Trong phạm vi này, mọi người chỉ cần lo ứng phó với đám quái vật chung quanh là được, cho dù những người chơi phe đối địch có mạnh đến cách mấy, cũng sẽ không dám tùy ý vươn xúc tu của mình đến nơi đây…
Quanh đây cơ bản là không có nơi nào có thể ẩn nấp được cả, một khi phát hiện được kẻ địch từ xa, người ta sẽ sớm cảnh giác ngay! Sau đó, trước khi rơi vào trạng thái chiến đấu, họ sẽ có đủ thời gian để phán đoán sức mạnh của đôi bên, cuối cùng quyết định nên đánh hay nên lùi lại.
Bởi thế thông thường mà nói thì trong khu vực này, rất khó để đạt được điểm quân công hoặc điểm tích lũy, mà bên phe đối địch thì… Có xác suất bị chết toàn bộ rất lớn!
Đối với những người quen thuộc với chiến trường Thần – Ma mà nói, nơi đây chính là khu vực an toàn, còn chiến trường thực sự, thì nằm ở ngoài…
Ở đó, những địa hình phức tạp như rừng rậm, đầm lầy, hẻm núi, rặng núi, đồi đất, v.v… giao thoa với nhau, tồn tại không chỉ những quái vật, những con boss cao cấp hơn, mà trong mỗi mét, mỗi xó, còn có thể có những người chơi phe đối địch nữa.
Một chọi một với những quái vật cấp 45 trở lên, tốc độ của Lục Tâm là nhanh nhất, chưa bao giờ dừng những đòn liên kích lại, từ đầu đến đuôi không hề chừa cho quái vật một cơ hội phản kích nào, thời gian là 12 giây… Chính là người được công nhận mạnh nhất trong đội.
Hoa Hồng Lửa và Tiểu Thanh cùng có thời gian xấp xỉ như nhau: Tiểu Thanh bởi vì thiếu mất cái khí phách và sự tự tin của Lục Tâm, cho nên khi chiến đấu thường hay coi trọng việc phòng ngự hơn, dẫn đến kéo dài thời gian; Hoa Hồng Lửa thì đơn giản hơn nhiều lắm, sau khi khởi động hai phép thuật phòng ngự rồi thì cũng giống như Lục Tâm vậy, không để ý tới sự tấn công của quái vật mà chỉ chăm chăm ngưng tụ phép thuật rồi tấn công, thời gian trong vòng 20 giây, không chênh lắm với Tiểu Thanh, có điều nếu tính luôn cả thời gian mở phép thuật phòng ngự nữa thì phải thua Tiểu Thanh cả một nước.
Tiếp đó là Ngả Tiểu Tiễn và La Thiên, hai người đối phó với quái vật cấp 45 có vẻ hơi trầy trật, người thì nhờ vào sự linh hoạt để tấn công, nhưng sức mạnh lại khá là yếu, dùng thời gian hơn nửa phút mới bào chết được, người thì hoàn toàn dựa vào quái vật triệu hồi làm lá chắn, kết hợp với kỹ xảo thay đổi vị trí để tấn công, lực tấn công cũng không cao, kéo dài gần 40 giây…
Những người còn lại không cần phải bàn tới.
Trách nhiệm chủ yếu của Lan Tím và Tiểu Yêu Tinh Trăng Tím không phải là đánh quái, mà là hỗ trợ và trị liệu… Vương Đạt và Hinh Thấm chọi một với quái vật cấp 45 thì thê thảm đến không nỡ nhìn: một người thì đối chọi trực tiếp với quái vật, vừa đánh vừa uống thuốc, chốc chốc cuống cuồng lùi lại, chốc chốc lại lượn hết bên phải đến lượn bên trái, đánh đến tối tăm mặt mũi; một người cơ bản là không dám đánh.
Cuối cùng!
Tần Nhược thật không muốn xem nữa, cho nên tham gia một chút…
– Tụ!
– Biến!
– Gai Băng Xanh Thẫm!
Sau một tiếng quát trầm trầm, hai cây gai màu xanh thẫm bắn vụt ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chúng đánh gục con báo điện tím mà Vương Đạt đã đánh đến nửa ngày trời xuống đất.
Lan Tím và Lục Tâm đưa mắt nhìn nhau: phép thuật bậc bốn còn có thể được dùng như thế sao?