Đọc truyện Nguyên Tố Khao Thống Sư – Chương 151: Kỹ năng ẩn, trở mặt!
Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
“Đấy là kỹ năng gì thế?”
Chạy theo sau lưng Nhân Tình Của Ron, Tần Nhược lần lượt từng lần từng lần dùng phép Thủy Liệu bù lại ống HP không bao giờ đầy của cô, đồng thời không ngừng thắc mắc về chuyện ấy. Có điều hắn cũng hiểu rằng lúc này không phải là lúc để nói chuyện phiếm, hơn nữa cho dù có dừng lại hỏi đi nữa thì Nhân Tình Của Ron chắc chắn cũng sẽ không tiết lộ một nhiệm vụ kỹ năng ẩn quan trọng như thế cho một người xa lạ đâu – nếu kỹ năng ấy xuất hiện quá nhiều, sẽ không có khả năng trở thành đòn sát thủ của cô ta được nữa, sẽ mất giá trị đi nhiều lắm.
Sau khi Nhân Tình Của Ron sử dụng kỹ năng ấy lần thứ hai, Tần Nhược đã không còn chút hoài nghi nào về việc hai người có thể xông qua được hẻm núi này nữa! Kỹ năng ấy của Nhân Tình Của Ron thuộc dạng kỹ năng tấn công thuần túy gây thuộc tính, chớp mắt khi được sử dụng nó sẽ gây ra một vụ nổ nguyên tố lửa khiến phạm vi ảnh hưởng tràn ngập cảm giác đau rát chứ không chỉ là hiệu quả ánh sáng bình thường, cho nên cho dù đã sớm phòng bị bằng cách dùng tay che mắt, cũng vẫn không thể thoát khỏi. Bởi vì như thế, đám quái vật chung quanh không thể nào chống lại được, chỉ cần mỗi 10 giây qua đi, thời gian làm lạnh kết thúc, Nhân Tình Của Ron phóng ra chiêu này là chúng đều mất đi khả năng tấn công ngay, mà khoảng thời gian chúng bị rát mắt ấy cũng là lúc hai người bọn Tần Nhược an toàn nhất.
Điều Tần Nhược cần làm sau đó chỉ là ra sức chạy nhanh, uống thuốc, tiếp tục chữa thương hồi máu cho Nhân Tình Của Ron mà thôi…
Còn phần 6 giây hiệu quả qua đi, đám quái vật hồi phục lại được thì hai người đã sớm chạy ra khỏi phạm vi tấn công của chúng đến mấy chục mét rồi, cho dù có đuổi theo thì cũng đuổi không kịp nữa… Chỉ có một số ít loại quái vật nhanh nhẹn là có thể đuổi theo được, nhưng mười phần chắc mười là sẽ phải nhận lấy lượt rát mắt tiếp theo!
Tần Nhược cũng từ vài động tác của Nhân Tình Của Ron phán đoán được một ít thứ… Một ít thứ về kỹ năng ẩn ấy!
Kỹ năng quần thể này, tiêu hao MP cực kỳ khủng khiếp!
Mỗi lần sử dụng kỹ năng này xong, Nhân Tình Của Ron sẽ nhanh chóng bổ sung ma lực, hơn nữa còn là uống thuốc ma lực cỡ trung, loại có thể bổ sung toàn bộ MP của cô ta nữa – cho dù với nghề nghiệp chiến sĩ bậc năm, thuốc ma lực cỡ trung là đã đủ để khôi phục toàn bộ MP rồi, đương nhiên trừ khi là người đó có mang trọn bộ trang bị gia tăng MP (trang bị của nghề chiến sĩ tăng lên cực ít MP).
Mặt khác, có một lần Tần Nhược thậm chí nhìn thấy Nhân Tình Của Ron trước khi dùng kỹ năng ấy đã uống một bình, mà sau khi dùng nó xong còn uống vào một bình nữa…
Cho nên Tần Nhược đoán rằng số MP tiêu hao của kỹ năng này ít nhất phải là 60 điểm!
Ngoài ra, thời gian làm lạnh 10 giây cũng là do Tần Nhược đoán ra, bởi vì trước đó Nhân Tình Của Ron luôn có hành động giảm tốc thích hợp như uống thuốc chữa thương hoặc hành động khác để đón đỡ những đòn tấn công của đám quái vật, có lẽ là để kéo dài được đến 10 giây này…
Gần như lần nào cũng là thời gian xấp xỉ 10 giây cả!
Đoán được như thế rồi, trong lòng Tần Nhược cũng thầm đặt ra một định luật: phàm là bất cứ kỹ năng ẩn mạnh mẽ nào, thực ra cũng đều có nhược điểm cực kỳ rõ ràng cả. Ví dụ như kỹ năng này vậy, thời gian làm lạnh quá dài, MP tiêu hao quá nhiều, hơn nữa lại không gây ra thương tổn thật sự. Mặt khác, hẳn nó cũng không có bất cứ tác dụng nào với các mục tiêu đang ở trong các lớp màng… Hơn nữa, khi mục tiêu bị trúng hiệu quả của kỹ năng này có lẽ không nên chịu bất cứ đòn tấn công nào, nếu không hiệu quả ấy sẽ lập tức bị tiêu trừ ngay. Đây là điều Tần Nhược đoán được khi nhìn thấy Nhân Tình Của Ron cố len giữa đám quái vật chung quanh một cách cực kỳ cẩn thận.
Hẻm núi đầy gian khổ này dài chừng hơn 300 mét, chỉ là chạy, Tần Nhược đã phải dùng hơn 10 phút thời gian, 5 bình thuốc ma lực do Nhân Tình Của Ron đưa cho cũng vừa lúc dùng hết sạch!
Nhân Tình Của Ron cũng mệt đến ngất ngư, mồ hôi đổ đầm đìa, đồng thời cô cũng phải trả giá không ít: trừ 10 bình thuốc ma lực cỡ trung ra, còn tốn mất mấy chục bình thuốc chữa thương nữa.
Sau khi thoát được khỏi đám quái vật, Tần Nhược và Nhân Tình Của Ron cùng nghỉ ngơi trong một phần khá rộng của hẻm núi.
Hủy bỏ lớp màng quanh người và Lá Chắn Xanh Thẳm đi, Tần Nhược lẳng lặng nhìn Nhân Tình Của Ron – cô gái này đang cúi đầu mấp máy môi, đột nhiên hắn cảm thấy rất tò mò về tình hình của mục tiêu cuối cùng trong nhiệm vụ này – Ron.
Chỉ là vì đã đi vào một nơi nào đó mà chấp nhận bỏ ra 2.000 đồng vàng thù lao lẫn cả ngàn đồng vàng tiền thuốc, hơn nữa Nhân Tình Của Ron còn có thực lực đến mức này nữa, vậy đôi G phu D phụ này rốt cục là những ai thế chứ? Người có tên Ron kia rốt cục có thực lực đến mức nào?
Mặt khác… Mục đích cuối cùng của hai người này cuối cùng là gì vậy chứ?
Lúc này Nhân Tình Của Ron đang ngồi tựa vào vách núi, Tần Nhược phá lệ nhìn chằm chằm một cách hiếu kỳ vào cô một hồi lâu, đến khi cô ngẩng đầu lên mới mở miệng dò hỏi:
– Còn xa lắm không?
Nhân Tình Của Ron ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lam như nước hồ thu chăm chú nhìn vào mặt hắn đến nửa ngày, sau đó vô cùng nghiêm túc nói ra một câu mà khiến hắn suy nghĩ đến nửa ngày cũng không hiểu ra sao:
– Anh… Hủy bỏ nhiệm vụ đi.
– Hả?
Tần Nhược sững sờ.
– Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi, đưa tôi đến đây là đã đủ rồi.
Nhân Tình Của Ron chậm rãi đứng lên, chĩa thanh kiếm đang tỏa ra hơi nóng mờ mờ vào Tần Nhược:
– Rất cảm ơn sự chiếu cố của anh ở trong hẻm núi, có điều nhiệm vụ đến đây là kết thúc rồi, anh có thể rời khỏi đây. Hủy bỏ nhiệm vụ đi, sau đó về thành… Nếu không, tôi sẽ quăng anh vào trong đám quái vật kia đấy.
“Đội ngũ đã bị giải tán!”
Lời nhắc lạnh lùng của hệ thống vang lên, sau đó mọi dữ liệu của Nhân Tình Của Ron đều biến mất trước mắt Tần Nhược.
Sắc mặt Tần Nhược thoáng chốc trở nên trầm trọng. Gần như là vô thức, hắn khống chế hai đám nguyên tố nước tụ tập trước người:
– Ý của cô là gì?
Với trí tuệ của Tần Nhược, đương nhiên đã hiểu ra ý của Nhân Tình Của Ron trong câu nói đó rồi, nhưng hắn thật không hiểu rằng vì sao thái độ của cô gái này lại bất thình lình thay đổi nhiều đến như vậy. Sự bất ngờ này khiến hắn nhất thời rất khó chấp nhận, rất khó tiêu hóa!
Nhưng, trên mặt của Nhân Tình Của Ron lại lộ ra một nét mà với cái nhìn của Tần Nhược thì lạnh buốt tựa như loài rắn rết. Thanh kiếm trong tay Nhân Tình Của Ron rung lên, dễ dàng xuyên thấu qua lớp màng nước của Tần Nhược, sau đó nhẹ nhàng đâm một cái vào áo choàng của Tần Nhược…
“Bị Nhân Tình Của Ron tấn công ác ý, tiến vào trạng thái phản kích với đối phương!”
“Đã chịu 15 điểm thương tổn!”
Lời nhắc của hệ thống khiến trái tim Tần Nhược như bị đóng băng. Khuôn mặt hắn lạnh lẽo, hắn không quan tâm đến cảm giác đau trước ngực mà chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Nhân Tình Của Ron, không nói chuyện mà cũng không ra tay, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, hy vọng cô ta có thể nói hắn biết vì sao lại làm vậy… Ít nhất thì cũng cho hắn một lý do…
Nhân Tình Của Ron không hề ra tay tiếp. Cô ta dường như hiểu được sự lạnh lùng lẫn thắc mắc trong ánh mắt của Tần Nhược, đôi môi gợi cảm bèn hơi nhếch lên, tạo ra một nụ cười động lòng người nhưng đầy khinh bỉ:
– Hừ, thứ ngu xuẩn, nhiệm vụ thù lao hai ngàn đồng vàng trong mắt mi thật sự hấp dẫn đến vậy sao? Dưới trần đời này có loại nhiệm vụ dễ kiếm tiền như vậy sao? Lại còn phải chịu trách nhiệm số thuốc ma lực mà mi tiêu hao nữa… Mi thực sự cho rằng sẽ có người ngu xuẩn đưa tiền cho mi như vậy sao? Hừ, chẳng qua ta nhàm chán muốn tìm một người nào đó để vui đùa mà thôi.
Từng chữ từng chữ lạnh buốt thốt ra từ miệng Nhân Tình Của Ron nhất thời khiến đáy lòng Tần Nhược dâng lên một ngọn lửa hừng hực, một cơn giận không ngừng ngưng tụ, chực chờ bùng nổ trong lòng hắn! Nhưng cuối cùng, Tần Nhược vẫn lý trí kiềm nén nó đi, khiến nó không còn trào ra!
Cho dù lời nói của Nhân Tình Của Ron đã rõ ràng lắm rồi, hơn nữa không còn để lại bất cứ một khả năng thương lượng nào cả, và thậm chí cô ta còn tạo cho hắn một cơ hội để phản kích nữa…
Nhưng Tần Nhược hiểu rất rõ, rằng một kẻ điều khiến nước bậc bốn đối mặt với một kiếm sĩ rồng lửa bậc bốn thì chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.
Huống chi…
Mình vừa mới chỉ thăng lên bậc bốn thôi, đối phương thì có đấu khí rồng lửa bậc đỉnh điểm, thực lực đã gần như đứng nhất trong số các kiếm sĩ rồng lửa bậc bốn rồi! Mặc kệ Tần Nhược có nỗ lực mấy đi nữa, cũng không có đến nửa phần thắng! Hắn thậm chí nghi ngờ không biết phép thuật nguyên tố nước của mình có thể xuyên qua được đấu khí, gây thương tổn cho người ta không…
– Ta vốn định là đến đây thì sẽ giết mi, có điều thật đáng tiếc, mi chỉ mới vừa thăng bậc mà thôi, giết mi không những không gây thiệt hại gì cho mi, mà ta còn phải phí mất một điểm vinh dự nữa, không có lời. Cho nên, mi vẫn tự đi đi thôi, bỏ nhiệm vụ này đi, số tiền bồi thường xem như trả cho số thuốc ma lực mà ta đưa mi vậy.
Trong lúc nói, Nhân Tình Của Ron còn đâm đâm kiếm vào người Tần Nhược vài cái. Nói xong, cô ta lạnh giọng quát:
– Rõ rồi thì làm đi!
Tần Nhược im lặng gật đầu, chậm rãi lui về sau, ánh mắt hắn lạnh lùng không chút cảm xúc chằm chằm nhìn Nhân Tình Của Ron, còn lòng thì đã sôi sục đến cực độ: rất tốt, không ngờ mình lần đầu tiên làm nhiệm vụ ở công hội Lính Đánh Thuê lại bị một con mụ điên trêu đùa như thế này! Không những lợi dụng không công mình, mà còn uy hiếp mình, khiến mình giao ra tiền bồi thường tự ý phá vỡ nhiệm vụ nữa. Hừ, thật buồn cười!
Có điều thủ đoạn của Nhân Tình Của Ron quả thật cũng suy xét khá là đầy đủ, nếu mình không chấp nhận thì nói không chừng cô ta sẽ thực sự ném mình vào trong bầy quái vật kia đấy – điều này Tần Nhược không hề nghi ngờ một chút nào, chỉ cần là kỹ năng ẩn kia của cô ta cũng đã đủ để làm được rồi…
Hơn nữa, nếu ở trong trạng thái chiến đấu thì không thể logout, cũng không thể trở về thành…
Lúc mới đầu, Tần Nhược thầm cân nhắc đến hai món trang sức chữ vàng trên người mình, trong lòng đúng thật là có ý định lập tức hủy bỏ nhiệm vụ, bồi thường 500 đồng vàng cho xong, sự sỉ nhục này ngày sau chầm chậm rồi tính…
Nhưng dù sao hắn cũng không phải là một kẻ ngớ ngẩn!
Một khi hủy bỏ nhiệm vụ rồi mà đối phương vẫn còn không chịu buông tha cho mình thì làm thế nào?
Nhất thời, Tần Nhược híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo đang chăm chú nhìn Nhân Tình Của Ron của hắn lóe lên một vẻ phức tạp, trong đầu hắn thì nhanh chóng suy nghĩ xem nên đối phó với việc này như thế nào.