Nguyên Tố Khao Thống Sư

Chương 125: Phối hợp ăn ý, tuyệt sát đạo tặc


Đọc truyện Nguyên Tố Khao Thống Sư – Chương 125: Phối hợp ăn ý, tuyệt sát đạo tặc

Ngay từ khi bắt đầu gia nhập chiến đấu, Tần Nhược đã nhanh chóng bện ra một tấm lưới bằng nguyên tố nước – nó chính là tiền thân của phép thuật Băng Võng.
Hắn chấp nhận trả ra cái giá mỗi giây tiêu hao 2 điểm MP để điều tra tung tích của đám đạo tặc đang ẩn nấp bên cạnh, bởi vì hắn biết, một khi mình bắt đầu quấy rối đối phương, họ chắc chắn sẽ không để yên cho, bởi vì đã có đầy đủ lý do để tiêu diệt mình. Cho nên, tấm lưới này chắc chắn sẽ phát huy ra hiệu quả rất tốt.
Quả nhiên không sai!
Ngay khi Thủ Lĩnh Goblin đột phá vòng vây của đám chiến sĩ, hướng đến các nguyên tố sư thì hai tên đạo tặc đang ẩn nấp cũng nhận được chỉ lệnh của chỉ huy, chia thành hai cánh lén lút qua…
Tần Nhược không để ý tới, vẫn tiếp tục chú ý tới việc khống chế năm bức tường băng của mình. Năm bức tường này nhanh chóng chia nhau len lỏi vào trong chiến trường, ngăn lại đám quái thú triệu hồi đang có ý đồ vây khốn Thủ Lĩnh Goblin lại, tạo thành một con đường đến thẳng chỗ đám nguyên tố sư cho con goblin này.
Thủ Lĩnh Goblin không khiến Tần Nhược thất vọng, nó vô cùng ăn ý hất văng mấy tên nguyên tố sư đã mở kết giới ra, sau đó lao về phía ba tên mục sư ở phía sau, giữa đường, kỹ năng Gai Đất vừa rồi lại xuất hiện!
“Mẹ!”
“Còn chờ cái gì nữa? Nhanh nhanh xử lý thằng khống nước kia đi! Nếu bọn mày chết rồi thì trang bị mất đi sẽ được bù lại ở chỗ Thủ Lĩnh Goblin!” Mấy tên chiến sĩ đang cuống cuồng đuổi theo Thủ Lĩnh Goblin nhìn thấy đám mục sư gặp nguy hiểm thì lớn tiếng mắng ngay. Nếu không phải họ còn phải bám trụ con goblin ấy thì đã sớm qua xử lý tên khống nước bậc ba đáng chết ấy rồi!
Bên này cũng rất thông minh, không ngoảnh mặt ra chỗ trống kêu, mà lại ngoảnh về phía đám nguyên tố sư. Nếu không phải Tần Nhược đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của đám đạo tặc thì nói không chừng đã tập trung sự chú ý vào các nguyên tố sư rồi ấy chứ.
“Đến nào!”
Vương Đạt nhận được tin về đám đạo tặc, nhất thời khởi động đấu khí ngay! Y nắm thật chặt thanh kiếm trong tay mình, chuẩn bị cứu người bất cứ lúc nào.

Nói gì thì nói, y cũng là một tên kiếm sĩ phong lôi cấp 40, mặc dù thực lực còn chưa chen chân vào hàng ngũ cao thủ được, nhưng cũng đã lăn lộn trong trò chơi đến nửa năm trời rồi, cũng đã có chút tâm đắc với việc PK, cho nên nếu bắt y phải solo với một cao thủ cùng bậc thì có lẽ căng thẳng, chứ với một tên đạo tặc phòng thấp HP yếu thì… Tuyệt đối nâu-vấn-đề!
“Pặc!”
Một thanh âm của một thứ gì đó xé toang mặt nước vang lên, mọi người cùng nhìn thấy màn Thủy Chi Kết Giới bên ngoài thân Tần Nhược bị xé ra một vết rách rất rõ ràng. Một thoáng đó, thân hình của một tên đạo tặc cũng cấp tốc bị giải trừ trạng thái ẩn thân, hiện ra bên cạnh hắn.
“Ha!!!”
Gần như là chớp mắt khi tên đạo tặc này xé rách Thủy Chi Kết Giới, rơi vào trạng thái ác ý tấn công, Vương Đạt cũng ra tay!
Một tia sét màu tím từ trên trời giáng xuống, đánh ngay thanh kiếm đang giương lên của Vương Đạt! “Ầm!” Những lằn sét không ngừng nhấp nháy trên thanh kiếm của y, ánh sáng màu tím lấp lóe, tiếng sấm đì đùng không dứt. Mà tay của Vương Đạt lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn bổ một kiếm vừa nhanh vừa mạnh vào người tên đạo tặc ấy.
“Ô..!”
Tên đạo tặc nọ kêu lên một tiếng đau đớn, người bị đánh bay ra sau mấy mét, loạng choạng muốn ngã, trên chiếc áo giáp bằng da không có bao nhiêu lực phòng ngự của y cũng xuất hiện một vết rách thật lớn, từ trong đó có thể thấy được một vết thương khiếp người. Vương Đạt không hề có ý định buông tha cho đối phương, y tức tốc vung bước đuổi theo đối phương ngay, sau đó dùng một đòn đánh thông thường hung tợn chém vào người đối phương, ngắt ngang hành động đưa tay vào trong ba lô của tên này.
“Mẹ! Có giỏi thì giết tao thử xem!?”
Tên đạo tặc này dường như chắc chắn rằng Vương Đạt sẽ không dám giết y vậy, bởi vì người mà y chủ động tấn công là Tần Nhược chứ không phải là Vương Đạt. Nếu Vương Đạt dám tùy ý giết y, sẽ bị đỏ tên, đồng đội của y sẽ không buông tha cho Vương Đạt.

Nhưng ngay khi y vừa mới nói câu này ra khỏi miệng, Tần Nhược đã cười lạnh một tiếng, rồi nhanh chóng giũ cuốn sách phép đang giấu trong ống tay áo ngay:
“Băng Tiễn!”
Một tiếng quát vang lên, cuốn sách phép nọ cấp tốc hóa thành năm mũi tên băng với khí lạnh khiếp người, sau đó chúng không trì hoãn, cùng lao tới tên đạo tặc đã bị trọng thương kia.
Ba tên mục sư bên phe ấy còn chưa lo nổi cho bản thân, thành ra cơ bản không có cách nào giúp cho y được, Tần Nhược làm sao lại không giết chứ?
“Tạo thành 78 điểm thương tổn với Âm Ế Địa Điểu (Con Chim Rậm Rạp)…”
“Đánh chết người chơi Âm Ế Địa Điểu dưới trạng thái phòng vệ chính đáng.”
Đây chính là kế hoạch mà Tần Nhược và Vương Đạt đã thương lượng lúc trước, rằng chỉ cần có đạo tặc tấn công hắn thì Vương Đạt sẽ chịu trách nhiệm làm trọng thương đối thủ, sau đó giao cho hắn giải quyết hậu quả. Mặc dù hai người chưa phối hợp với nhau được mấy lần, nhưng dù sao cũng làm việc chung với nhau lâu ngày như vậy rồi, cho nên đã thập phần ăn ý hoàn thành kế hoạch tuyệt sát tên đạo tặc ấy luôn. Hành động của họ cũng khiến tên đạo tặc còn lại phải chấn kinh, đặc biệt là khi y nhìn thấy Vương Đạt nhặt lên một món trang bị từ trên người đồng bọn mình thì lại càng bị hãi đến không dám bước qua.
Y không dám bước qua, khiến Tần Nhược thầm thở phào một hơi – ít nhất thì cũng không cần phải lãng phí một cuốn sách phép bậc ba nữa rồi.
Có điều dùng cuốn sách phép kia thật là đáng giá đó, ít nhất thì cũng đạt được mục đích rồi: không những đã khiến đối phương tạm thời mất đi năng lực khống chế cục diện, mà còn giết được một tên đạo tặc, hai tên mục sư nữa – ngay lúc Tần Nhược ra tay giết chết tên đạo tặc đó, Thủ Lĩnh Goblin cũng kịp thời xử lý hai tên mục sư bên kia.

Điều khiến bọn Tần Nhược càng vui mừng hơn chính là, vì hành động quấy rối của họ, trong khu này đã bắt đầu nảy mới một loạt goblin. Mặc dù lũ này còn chưa thể gây được sự uy hiếp gì với đám người chơi bậc bốn bên kia, nhưng dưới sự chỉ huy của Thủ Lĩnh Goblin, chúng đã ngăn lại được mấy con quái thú và đám chiến sĩ bên ấy. Thừa dịp này, mấy tên nguyên tố sư và tên mục sư cuối cùng đều bị nó đánh cho bị thương không nhẹ.
Trong đó đương nhiên cũng có công lao của Tần Nhược rồi, nếu không nhờ Tần Nhược điều khiển tường băng quấy rối thì hành động trả đũa của Thủ Lĩnh GobLin cũng sẽ không được thuận lợi như thế, có lẽ chỉ mười mấy phép thuật của đám kia là đã đủ cho nó phải dừng bước rồi ấy chứ.
Có điều Tần Nhược vẫn còn hiểu một sự thật rất rõ ràng thế này, đó là chỉ cần bên kia còn một mục sư ánh sáng sống sót thì sẽ vẫn còn cơ hội đứng lên, cho nên tên mục sư cuối cùng kia, nhất định phải chết!
Năm bức tường băng nhanh chóng thay đổi vị trí một lần nữa, thoải mái làm mắc kẹt tên mục sư cuối cùng, sau đó Tần Nhược cho một quả cầu nước nện xuống:
“Băng!”
Hành động ăn ý tiếp theo của Thủ Lĩnh Goblin lại một lần nữa chứng tỏ cho IQ của nó, tên mục sư nọ vừa mới rơi vào trạng thái đóng băng thì một tảng đá khổng lồ đã như sao băng từ trên trời nện xuống, triệt để biến y thành một đống thịt nát.
“Không!”
“Chơi chết thằng khống nước kia! Chơi chết nó cho tao!”
Ba tên mục sư đã bị chết hết, một chiến sĩ, hai thầy triệu hồi và một cung tiễn thủ còn lại trong sân đều giận dữ chuyển mũi súng sang người Tần Nhược ngay – rốt cục họ cũng biết được hậu quả đau đớn khi dung túng cho đối phương quấy rối rồi.
Có điều ngay lúc bốn người cùng xông qua, Thủ Lĩnh Goblin lại rất không thức thời ngáng ngang một chân: kèm theo một đợt xung động phép thuật đồ sộ, một vòng xoáy khổng lồ có đường kính chừng mấy chục mét bất chợt xuất hiện trên đỉnh đầu của nó.
Phép thuật quần thể phạm vi lớn!
Phép thuật này bao phủ cả hai mươi mốt người chơi còn lại bên ấy (ngoại trừ tên đạo tặc cuối cùng). Những tảng đá khổng lồ dày đặc như mưa rơi từ trong vòng xoáy xuống, hai mươi mốt tên người chơi không có không gian tránh né, chỉ đành chia nhau ra trốn ở bốn rìa ngoài cùng:

“Không tốt!”
“Tránh mau!”
Hừ, muốn chạy sao?
Tần Nhược cười lạnh, sau đó nhanh chóng múa may cây Bạo Tuyết. Năm bức tường băng của hắn vào lúc này đã biến thành năm chướng ngại vật chết người, sít sao bám theo mười mấy nguyên tố sư và hai thầy triệu hồi, phối hợp với những con goblin trên chiến trường cùng ngăn cản họ bỏ trốn… Ầm ầm ầm! Màn kết giới của họ liên tiếp run lên, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Nguyên tố sư thì có lẽ có thể ỷ vào kết giới để làm suy yếu những đòn tấn công vào mình, nhưng thầy triệu hồi lại không được may mắn như vậy, họ không những không có trang bị lẫn thân thể mạnh mẽ như các chiến sĩ, mà cũng không có khả năng tạo kết giới như nguyên tố sư nữa, cho nên sau hai lượt bị đá rớt trúng thì đã bay mất nửa cái mạng…
Đợt đá rơi thứ ba còn cực kỳ không đúng dịp khiến họ rơi vào trạng thái choáng váng nữa, cho nên không kịp uống thuốc. Cứ thế, hai người rất nhanh bị mất mạng, mà hai con quái thú họ triệu hồi ra cũng biến mất theo.
Lại chết hai người nữa rồi! Mới chỉ một thoáng thôi mà đã chết mất ba mục sư, một đạo tặc và hai thầy triệu hồi rồi!
Tình hình của mười mấy nguyên tố sư bên kia cũng thập phần nguy hiểm. Cho dù những bức tường băng của Tần Nhược sau khi chịu mấy lượt đòn đã sụp đổ hết, nhưng kết giới của họ cũng đã lung lay sắp đổ rồi, mà họ còn bị đám goblin chung quanh dây dưa nữa, không thoát thân nổi. Đám goblin này thì đứng giữa mưa đá cũng coi như không, cho dù có bị nện trúng thì cũng từ dưới đất nhảy được lên ngay, sau đó nhào tới tấn công họ như chưa từng bị nện trúng vậy, mà dù họ có giết được một con thì cũng sẽ có mấy con lao qua bổ sung tức thì, khiến họ thật là tức đến muốn chết đi cho xong.
Đồng thời, tình hình của Tần Nhược cũng trở nên vô cùng nguy hiểm.
Nghiêm trọng nhận thấy tên khống nước bậc ba bên kia mang đến cho bên mình sự uy hiếp và thiệt hại tới mức nào, mấy tên cuồng chiến lẫn kiếm sĩ thoát được khỏi màn mưa đá đều nhào qua chỗ hắn hết! “A, cẩn thận!”
“Tần đại ca cẩn thận!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.