Đọc truyện Nguyên Tố Khao Thống Sư – Chương 121: Chiến trường Thần – Ma
So với cái giá mười ba ngàn đồng vàng mà tên chủ tiệm kia yết giá lúc trước thì bảy ngàn đã là rẻ lắm rồi, lại tăng thêm tin tức hữu dụng về cây gậy Bạo Tuyết này – mặc nhiên được xem là một nửa giá – nữa thì lần mua bán này xem như Tần Nhược cũng không thiệt thòi.
Sảng khoái mua bán xong rồi, Tần Nhược không lập tức thay cây Băng Chi Hồn đi.
Nếu đổi lại là người khác, lúc này chỉ sợ đã sớm cấp bách thay cây Bạo Tuyết lên để đi khoe mẽ rồi. Nhưng Tần Nhược lại không thế, không chỉ vì hắn còn là một tên khống nước bậc ba, chưa có đủ năng lực bảo vệ nó khỏi ánh mắt mơ ước của những người khác, mà bởi vì chỗ dựa của những kẻ thù của hắn gần đây đều không nhỏ, hắn nhất định phải luôn luôn tỉnh táo lẫn cảnh giác đề phòng. Cho nên mua bán xong, Tần Nhược thậm chí cũng không dám lấy nó ra ở trong khu an toàn mà tạm biệt Tinh Linh Hoàng Tử, rồi chạy đến cửa thị trấn hội hợp với đám Lục Tâm.
Đối với đám người Lục Tâm, Tần Nhược không có gì phải sợ hãi cả, hắn thay mấy món chữ tím cấp 39 vừa gom được trên chợ lên, sau đó đặt cây Bạo Tuyết vào trong bảng triển lãm đội ngũ…
“Thuộc tính không tệ, sẽ giúp được nhiều cho cậu đấy. Bao nhiêu tiền?”
Mấy người bọn Lục Tâm vô cùng hài lòng với thuộc tính của cây Bạo Tuyết kia, sau khi hỏi giá rồi thì đều thầm than thở với năng lực ‘chặt giá’ của Tần Nhược – mười ba ngàn đồng vàng mà chặt cho chỉ còn có bảy ngàn, quả thật không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
“Đúng rồi, mấy món trang bị kia của cậu có tin tức rồi đấy.” “Thật chứ?”
Nghe được tin này, Tần Nhược lập tức vui mừng ra mặt ngay. Hắn nhất thời kích động, không ngờ đang chuẩn bị thăng cấp là đã có tin về trang bị ngay rồi. Hắn vừa mừng vừa lo, bèn truy hỏi: “Đổi được trang bị gì thế?”
“Đôi ủng Tật Phong Lang Vương, có người chấp nhận dùng hai món đồ chữ tím bậc bốn loại cực tốt của nghế khống nước đổi, ngoài ra còn tăng thêm mười ngàn đồng vàng nữa.”
“Trang bị chữ tím?”
Tần Nhược hơi sững người một thoáng. Hiện giờ hắn đã không phải là tên gà con của mấy ngày trước rồi, hắn đã biết rằng đôi ủng kia có tăng 5% độ hòa hợp đã xứng danh là cực tốt, mà mang kèm thêm kỹ năng tăng tốc nữa thì phải là hàng cực tốt trong số cực tốt rồi, bởi vậy nếu hai món chữ tím kia mà không có thuộc tính khá khẩm thì chắc chắn hắn sẽ không chấp nhận.
Lục Tâm cười một tiếng: “Cho cậu xem thuộc tính trước này.” Nói rồi, y đưa ra yêu cầu giao dịch ngay. Tần Nhược sững sờ nhấn Xác Nhận, người kia vậy mà dám đưa trang bị cho Lục Tâm thế này, xem ra là y rất yên tâm về Lục Tâm đấy.
Bên trong khung giao dịch nằm một chiếc áo choàng màu tuyết trắng và một sợi dây chuyền. Vừa quét mắt nhìn qua, trái tim của Tần Nhược đã lập tức không nhịn được đập điên cuồng ngay…
Thật là đồ tốt đó nha!
Áo choàng Cuồng Bạo Băng Ma:
Trang bị chữ tím, lực phòng ngự 21, lực phòng phép 10, tăng tổn thương thuộc tính nước lên 5%, tăng tốc độ ngưng tụ phép thuật lên 5%; yêu cầu 27 điểm sức mạnh, 26 điểm nhanh nhẹn, 70 điểm tinh thần; yêu cầu cấp 40, nghề nghiệp: điều khiển nguyên tố nước.
Dây chuyền Hàn Băng:
Trang bị chữ tím, tăng 100 điểm giới hạn HP, tăng tốc độ ngưng tụ nguyên tố nước thêm 6%; yêu cầu 58 điểm tinh thần, cấp 40, nghề nghiệp: điều khiển nguyên tố.
Hai món đồ này, đúng như lời Lục Tâm nói thì quả thật không bằng được đôi ủng Tật Liệt Phong Lang Vương, cho dù có cộng lại với nhau cũng thế, nhưng đơn giá của mỗi món này trên chợ tuyệt đối phải vượt qua mười lăm ngàn đồng vàng đấy!
Hai món đồ này, cộng thêm mười ngàn đồng vàng, Tần Nhược suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp rồi, mang ba món đồ vào, có thể tăng tốc độ ngưng tụ nguyên tố nước thêm 21%, như vậy những phép thuật khống chế nước bậc một sẽ càng trở nên thuận buồm xuôi gió hơn, vậy cũng không chịu thiệt.
Giao đôi ủng Tật Liệt Phong Lang Vương cho Lục Tâm, sau đó Tần Nhược lấy hai món trang bị màu vàng thuộc tính khá của nghề đạo tặc ra, nhờ Lục Tâm treo giúp lên kênh chiến minh để đổi lấy trang bị bậc bốn nghề khống nước, nếu đổi được những món có thể tăng lên tốc độ ngưng tụ phép thuật và tăng hiệu quả trạng thái là tốt nhất.
“Đi theo lối đó thì… Ừm, không sai, cậu có thể đi vững được!” Lục Tâm nghe thoáng qua là biết phương hướng phát triển của Tần Nhược ngay. Y gật gật đầu, sau đó ghi chú lại thuộc tính của hai món trang bị ấy, treo lên kênh chiến minh.
Rời khỏi thị trấn Savis, sáu người lại tiếp tục xuống di chỉ alex.
Theo lời Lục Tâm nói thì từ sau khi bại trận ở đây xong, tên Phong Cuồng Huyết Bình chưa từng bước chân đến đây bao giờ, mà sau lần bại trận ở vùng đất tuyết, thậm chí còn chưa ai từng thấy y lộ diện ở thị trấn Savis nữa, nghe nói là đã đi chiến trường Thần – Ma rồi, cũng không biết là do không còn mặt mũi nào xuất hiện ở nơi đây, hay là đến đó để làm chuyện gì đấy…
Tóm lại là trước khi Tần Nhược lên được bậc bốn, hắn không cần phải lo sẽ bị Phong Cuồng Huyết Bình xuất hiện quấy phá!
Vốn đây thực sự là một tin tức tốt, nhưng Tần Nhược lại hơi cảm thấy tiếc nuối một tí, bởi vì y lại định hưởng thụ thêm cảm giác PK ít nhiều, tiếc là tên kia đã rời đi mất rồi.
Thật đáng tiếc!
“Chiến trường Thần Ma rốt cục là một nơi như thế nào, mọi người đã từng đi chưa?” Tần Nhược tranh thủ lúc rảnh rỗi quay đầu lại hỏi Tử Lan. Từ trước tới nay hắn chưa từng bước tới chiến trường Thần – Ma bao giờ, mà ở trên trang web của phía nhà phát hành cũng chỉ biết được rằng đó là chiến trường giữa người chơi liên minh Thiên Sứ và liên minh Ác Ma mà thôi.
“Chiến trường Thần Ma… Nói thế nào đây nhỉ?”
Tử Lan trầm ngâm một thoáng, rồi nói: “Nơi đó bọn chị đã từng đi qua rồi, ừm, so sánh như vầy đi, đối với những người chơi bậc bốn bình thường thì chiến trường Thần – Ma luôn luôn là một nơi tràn ngập sự nguy cơ và thách thức. Ở nơi đó, chú sẽ chẳng bao giờ trông thấy có ai yếu hơn chú nhiều lắm đâu, mà ngược lại, có rất nhiều người chơi có thể giết chú, cướp đi trang bị của chú dễ như trở bàn tay nữa đấy. Còn đối với những cao thủ bậc bốn thì… Sự thách thức và cơ hội ở chiến trường Thần – Ma luôn luôn là ngang bằng, có thể lấy được thứ mình cần từ chiến trường Thần – Ma hay không, hoàn toàn phải nhờ vào thủ đoạn và vận khí!
Tần Nhược hơi hé hé miệng. Thật là mất mặt quá, cứ có cảm giác như Tử Lan không phải đang giải thích về chiến trường Thần – Ma mà là đang giảng triết lý cho hắn vậy… Có chút thâm thúy, nhưng cũng may là từ lời nói của Tử Lan, hắn biết rõ một tin tức: chiến trường Thần – Ma cực kỳ nguy hiểm! Còn phần nó nguy hiểm bao nhiêu thì chỉ sợ đến khi hắn thăng lên bậc bốn, tự mình đi vào bên trong thì mới biết thôi.
Có điều một câu nói ‘trong đó có rất nhiều người chơi có thể giết chú, cướp đi trang bị của chú dễ như trở bàn tay’ đã khiến Tần Nhược phải thật cẩn thận chôn sâu ý định đó của mình – ít nhất thì cũng phải chờ đến khi mình không có nỗi lo về sau đã rồi mới dám vào được.
“Đúng rồi, đội trưởng, có chuyện này tôi muốn hỏi anh!”
Lục Tâm đang dẫn đầu đoàn, y tiện tay quất một chùy nện bay một con huyết ma tri chu đi, sau đó không quay đầu lại, hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”
“Đội trưởng, anh và… và hắc át Kiếm của gia tộc Tiêu Dao, ai mạnh hơn?”
“Hắc Át Kiếm?”
Biểu tình của mấy cô gái chung quanh nhất thời trở nên kỳ lạ ngay, hiển nhiên là đã từng nghe qua cái tên này rồi. Họ thắc mắc nhìn về Tần Nhược: “Làm sao anh/chú biết hắn?”
Lục Tâm nghe đến cái tên ‘Hắc Át Kiếm’ thì thân thể chợt chấn động, y nhanh như chớp tuôn ra một loạt liên kích, đập cho con huyết ma tri chu đã gần chết trước mặt thành bãi bùn, sau đó quay đầu lại trả lời Tần Nhược:
“Tôi và hắn hẳn đã không còn đứng chung một cấp bậc nữa rồi.”
Tần Nhược nói thầm từ đáy lòng: quả nhiên…
Không còn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ đội trưởng chiến đấu của Tử Kinh Hoa nữa, thực lực chỉnh thể của Lục Tâm đã hoàn toàn không thể so sánh được với những đội trưởng chiến đấu chân chính nữa rồi.
Lời giải thích của Lục Tâm là, bây giờ y đã không còn như lúc mới vào trong trò chơi nữa, đã không còn sự kích động, không tìm thấy được mục tiêu khiến máu huyết mình sôi trào nữa, mà cũng đã không còn biết mình tiếp tục mạnh lên là để làm gì.
Bắt đầu từ lúc đó, năng lực của y dần dần đình lại không tiến tiếp! Còn người khác thì lại vẫn luôn nỗ lực, bất kể là về mặt trang bị hay kỹ xảo cũng đều đột phá, đều dần dần vượt xa lớp sóng cũ là y… Nghe đến đây, Tần Nhược dường như thoáng thấy được một sự ảm đạm của một anh hùng mạt lộ trong mắt Lục Tâm…
Mấy cô gái nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, sau đó nhìn về phía Lục Tâm; trên mặt Lục Tâm lúc này là một vẻ cười điềm nhiên. Tần Nhược nhìn thấy thế, lông mày nhăn lại. Hình như mình đã hỏi một vấn đề không nên hỏi rồi. Mấy người Tử Lan, Hỏa Mân Côi hình như có biết một số chuyện mà mình chưa biết, có lẽ trong đó có nguyên nhân mà Lục Tâm từ bỏ vị trí đội trưởng chiến đấu…
“Tiểu Tần, làm sao lại đột nhiên nhắc tới Hắc Át Kiếm thế?” Sau khi cả đội dừng ở điểm luyện cấp rồi, Lục Tâm không nhịn được quay sang hỏi Tần Nhược. Tần Nhược “à” một tiếng, sau đó kể lại chuyện xảy ra trong đầm lầy Ma Quỷ cho mọi người. Tần Nhược chú ý thấy, khi hắn kể xong thì mấy cô gái đều hơi giật mình, sau đó thả lỏng hơi thở… Tiếp đó, Hỏa Mân Côi hỏi Tần Nhược:
“Anh cảm thấy thực lực của tên Hắc Át Kiếm kia ra sao?”
“Mạnh… Mạnh đến thái quá!”
Tần Nhược lẩm bẩm đánh giá. Hắn cảm thấy mình đánh giá như thế cũng là đúng lắm. Có điều, sau khi hắn cất cây Băng Chi Hồn đi, móc cây Bạo Tuyết ra thì bàn tay lại siết lại thật chặt, trong lòng thầm nói: “Tôi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ giống như hắn!”