Bạn đang đọc Nguyên Tố Đại Lục – Chương 59: Ma Ảnh
Các người không sao chứ? Dạ Trần đi đến hỏi.
Sau lưng hắn, đám ma thú khi trước còn lâm le đám người đã chớp mắt bị diệt gọn.
Cũng nhờ một phần công lao của tên đội trưởng trước mắt làm suy yếu lũ ma thú mà tạo cơ hội cho Dạ Trần và Lân Diễm bớt đi nhiều khí lực giết sạch bọn chúng.
Dù sao ở nơi này, bớt tiêu hao một phần ma lực chính là bảo đảm một phần an toàn.
Ai cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra điều đáng sợ gì.
Nhìn hai người thấp bé phía trước khi nãy ra tay sát phạt thể hiện.
Người đội trưởng làm dám khinh thường, nhanh chóng đứng dậy chắp tay mặc kệ thương thế hành lễ với đối phương.
Đa tạ hai vị đã cứu mạng.
Mặc dù ma thú bị hai người trước mắt giết chết nhưng cái mạng mình vẫn còn, hắn không thể không cảm tạ.
Đám thành viên nhát chết phía sau lưng hắn, thấy nguy hiểm đã qua liền thở phào nhẹ nhõm.
Không khỏi tiến đến chỗ ba người ríu rít cảm ơn.
Dạ Trần đưa tay ngắt lời nói với người trước mắt: Ngươi là ai.
Lân Diễm cũng đã nhanh chóng đến bên cạnh hắn, đại kiếm vẫn được cầm tên tay.
Mặc dù cảm thấy hai người trước mắt nhìn có chút kì quái nhưng người người đội trưởng rất nhanh khách khí lên tiếng: Tại hạ là Hàn Võ đội trưởng Thuỷ Nha đội.
Cảm tạ hai vị đã cứu giúp.
Đám thành viên phía sau thấy vậy nhanh chóng hành lễ theo hắn một lần nữa.
Không có gì.
Các ngươi đây là gặp chuyện gì? Dạ Trần thoải mái tiếp nhận cũng hỏi tình huống của bọn hắn.
Haiz.
Đám người tại hạ định vô sâu Sơ Vực một chút tìm kiếm ma thú.
Ai ngờ không biết từ đâu nhảy ra cả một bầy sói thuỷ tinh ma thú cấp thấp làm cho đám người tại hạ thành ra thế này.
Hàn Võ không khỏi thở dài nói.
Nhìn lại đám thành viên, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng nói tiếp: Lần này trở về Diệt Ma Hội, tại hạ cũng phải tổ chức lại đội ngũ một phen.
Lần này bị ma thú tập kích.
Vậy mà cả đám không ai nên hỗ trợ hắn, cũng không thấy bọn họ sử dụng ma pháp gì cả.
Cả đám sợ hãi tụ tập lại với nhau không khỏi làm hắn thất vọng và sợ hãi.
Thật sự là sợ heo đồng đội, chút nữa làm hắn mất mạng theo.
Nhìn thấy đội trưởng như vậy bất mãn trách cứ.
Cả đám sợ hãi cúi đầu.
Không phải do ngươi quá yếu lại còn thích đi loạn.
Có người trong đám người tức giận nói khẽ.
Hàn Võ nghe thấy liếc mắt lửa cháy đùng đùng nhìn đám heo thành viên.
Ta không dẫn các ngươi đi vào sâu săn giết ma thú.
Các ngươi bao giờ mới trưởng thành hợp tác với nhau, mới lên được cấp.
Hắn gằn giọng nói.
Dạ Trần ở một bên nụ cười không quan tâm vẫn được hiện ra từ trong áo choàng.
Chuyện nhà người ta, hắn không thèm quản.
Có vẻ như không được.
Dạ Trần thầm nghĩ.
— QUẢNG CÁO —
Nếu đã không còn gì.
Hai ta đi trước.
Dạ Trần lên tiếng tạm biệt.
Hắn đã không còn mục đích với đám người này.
Đám ma thú này là của các ngươi.
Không chờ Hàn Võ lên tiếng, Dạ Trần cùng Lân Diễm liền nhanh chóng biến mất, tiếng nói vọng lại từ xa.
Mặc dù là ma thú cấp thấp nhưng trên người chúng nó vẫn có nhiều vật giá trị như móng vuốt, hàm răng, bộ lông…!Những thứ này có thể đổi một chút ma kim, huống chi chỗ này lại có hơn mười con đủ để giết một đội ngũ sơ cấp Diệt Ma Giả.
Mau chóng dọn dẹp.
Hàn Võ nhìn theo hai người rời đi thở dài, nhanh chóng ra lệnh cho đám thành viên.
Cái này các ngươi làm được chứ.
Hàn Võ bình tĩnh nói.
Được.
Đám thành viên nghe vậy vui mừng, nhanh chóng đáp lại.
Cả đám nhanh chân nhanh tay lên thu thập chiến lợi phẩm tiện nghi.
Hàn Võ nhìn đám người thở dài không thôi.
Không biết tương lai phía trước sẽ thành thế nào đây.
Hắn không khỏi sầu mi khổ kiếm nghĩ.
Mắt Hàn Võ đột nhiên trừng lớn.
Hắn quay phắt người ra sau, trường thương nhanh nhạy đặt ngang người.
Hắn còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy một ma ảnh nhanh chóng lướt qua người hắn.
Mắt ma ảnh ánh lên sắc đỏ nhìn về phía đội viên, thân ảnh quỷ dị nhanh chóng tiếp cận.
Ầm Trường thương đứt đôi, hai gối Hàn Võ quỳ xuống mặt đất.
Mắt hắn trợn ngược tỏ rõ vẻ không thể tin cùng với vết cắt dài ngang cổ, máu tươi đang không ngừng chảy xuống.
Có thành viên nghe thấy tiếng lạ, quay đầu lại định nhìn thì một bóng ảnh đã che khuất tầm mắt hắn.
Xoẹt Máu tươi bắn tung toé đỏ thẫm mặt đất.
Hai người Dạ Trần nhanh chóng chạy về phía trong Sơ Vực.
Ở ngoài này, càng lúc gặp gỡ ma thú càng ít làm Dạ Trần cùng Lân Diễm cảm thấy chán ngắt.
Cứ như vậy thì không được, ta phải huyết chiến thật nhiều để mạnh lên.
Ta không thể làm gánh nặng được.
Hai người trong lòng gầm thét.
Người khác biết họ có suy nghĩ này, nhất định mắng to không thôi.
Thật sự là làm cho Nhân thần công phẫn, người khác muốn an toàn không được, hai người này cứ muốn tông đầu vô.
Chúng ta nhanh chóng đi sâu vào một chút nữa.
Rồi tìm chỗ thích hợp nghỉ qua đêm nay.
Nhìn lên sắc trời sắp tối, Dạ Trần nói với Lân Diễm bên cạnh.
— QUẢNG CÁO —
Lân Diễm gật đầu.
Đôi mắt xinh đẹp không ngừng liếc nhìn xung quanh.
Ở bên này.
Tay nàng chỉ về một thân cây to lớn bên phải ở tít đằng xa.
Dạ Trần nhìn theo liền gật đầu.
Ở núi rừng dậm rạp nhiều ma thú hay xuất hiện như này, ngủ trên cây lớn đích xác là đúng đắn.
Ít nhất Dạ Trần còn chưa nhìn thấy có Kẻ nào dám bay cao trên đầu Sơ Vực.
Hai người quyết định nhanh chóng chạy đến nhưng họ không biết.
Một ma ảnh đang dần tiếp cận hai người theo dấu vết họ để lại.
Móng vuốt ma ảnh thoát ẩn thoát hiện trong gió hiện ra đỏ thẫm một màu máu tươi đang không ngừng tí tách chảy xuống.
Bóng tối bao phủ Sơ Vực.
Đám người Diệt Ma Giả cũng ngừng hành động đi.
Cả khu rừng to lớn lâm vào trầm mặc tĩnh lặng.
Trên một nhánh cây cổ thụ to lớn, hai bóng người ngồi đối diện với nhau ở trong thân cây được đục thành hình ngôi nhà rỗng tuếch còn có thể nhìn ra cả quang cảnh phía sau.
Có vẻ thân cây to lớn đã bị hai người đọc thủng một lỗ thật lớn.
Khổ thân cái cây gặp phải hai tên trời đánh to gan.
Không sợ cả cái thân cây đổ xuống đánh động mọi sinh vật sao.
Một đôi mắt đỏ ngước nhìn lên thân cây cao vút từ xa.
Khà khà…!Tiếng cười ghê rợn kết hợp với âm thanh xào xạc của khu rừng soạn lên một bản nhạc tử vong.
Nàng ăn cái này đi.
Dạ Trần cầm một xiên thịt đã được nướng kĩ đưa cho cô gái lộ ra đôi tai hổ dễ thương ngồi trước mặt.
Lân Diễm mỉm cười nhận lấy.
Hai ngươi cứ thế giải quyết bữa tối lạnh lẽo trong Sơ Vực đầy rẫy ma thú đang thỉnh thoảng gào rú điên cuồng.
Nhìn chiếc huy hiệu hiện lên con số mười năm, Dạ Trần không khỏi nói: Hôm nay thật sự không tệ.
Lân Diễm cũng gật đầu.
Con số trên chiếc huy hiệu của nàng cũng đã hiện lên số ba mốt.
— QUẢNG CÁO —
Trên đường đi vào trong, bọn họ giết không ít ma thú.
Hình như chúng ta vẫn chưa gặp ma thú trung cấp nhỉ.
Dạ Trần không khỏi mỉm cười nói.
Ừm.
Ở nơi này hình như không có ma thú trung cấp nha.
Lân Diễm gật đầu mỉm cười nói.
Diễm Nhi.
Dạ Trần thần sắc nghiêm túc nói.
Lân Diễm nghe vậy chăm chú nhìn hắn.
Đôi mắt chớp chớp cùng với đôi tai hổ đã dựng lên.
Thật sự là đáng yêu.
Sao nàng dễ thương như vậy.
Dạ Trần cười nói.
Lân Diễm nghe hắn khen mình, nàng không khỏi đỏ mặt.
Nàng còn tưởng có chuyện gì đây.
Ha ha…!Dạ Trần thấy nàng như vậy không khỏi mỉm cười vui vẻ.
Lân Diễm xấu hổ không khỏi tiến lên đánh nhẹ hắn vài cái chỗ đỡ ghét.
Ai da.
Nàng nhẹ tay thôi.
Hừ, dám lừa ta sao.
Cứu mạng…
Hai người vui vẻ trêu đùa với nhau.
Một ma ảnh cùng lúc cũng đã xuất hiện dưới gốc cây cổ thụ, tay ma ảnh nhẹ nhàng cứ động.
Xeng…!Móng vuốt sắc bén và bóng loáng xuất hiện dưới ánh trăng.
Trời cũng dần lạnh đi bởi sự xuất hiện của nó..