Bạn đang đọc Nguyên Tố Đại Lục – Chương 57: Lần Đầu Tay Nhuốm Máu
Nơi này không khỏi quá tiện nghi nha.
Nhìn bên trong căn nhà rộng lớn và đầy đủ mọi thứ, Lân Diễm không khỏi bật thốt.
Dạ Trần nhìn xung quanh bên trong căn nhà cũng gật đầu.
Cảm giác thật không tệ.
Dạ Trần cảm nhận nói.
Sao lại tệ được chứ.
Dù sao nơi này cũng được con quái vật Diệt Ma Hội quản lí, tốt trong miệng của nó tự nhiên không kém bất kì nơi sang trọng nào là bao.
Chúng ta nghỉ ngơi, tu luyện một ngày.
Ngày mai bắt đầu cuộc hành trình tu luyện.
Dạ Trần nghiêm túc nói với Lân Diễm.
Lân Diễm đang thoải mái nằm trên nệm êm nghe hắn nói không khỏi gật đầu thật mạnh.
Mạnh lên như vậy rồi.
Không biết khi xuất thủ sẽ ra sao.
Nàng nắm tay lại cảm nhận ma lực trong cơ thể nói.
Chính nàng cũng mong muốn cơ hội này lâu rồi.
Hấp thụ bao nhiêu đan dược tốt làm ma lực trong cơ thể nàng đã bão hoà gặp phải bình chướng không thể nhờ tu luyện mà tăng thêm ma lực.
Nàng đang rất cần một nơi để có thể giải toả cảm giác áp bách khó chịu này.
Nghĩ đến đây nàng không khỏi mỉm cười chờ mong, bàn tay nhỏ bé không khỏi sờ lên thanh đại kiếm đã được nàng bó bằng vải trắng che đi khắp tất cả.
Càng nghĩ nàng càng phấn chấn không chịu được, liền nhảy xuống giường nhanh chóng chạy đến bếp làm đồ ăn.
Đây cũng là một trong những sở thích của nàng vì Dạ Trần ăn rất nhiều nên nàng phải nấu càng nhiều.
Tay nghề càng lên cao làm nàng không khỏi thích thú.
Dạ Trần bên đối diện cũng đã sắp bằng ngồi tu luyện.
Hai màu ma lực trắng đen xoay quanh thân thể hắn tạo nên một cảnh tượng thần bí.
Do thiên phú có chút tốt lên Dạ Trần quyết định tu luyện cả hai hệ nguyên tố cùng một lúc.
Nếu là người bình thường tu luyện hai hệ một lúc nhất định kết quả tu luyện sẽ là chia đôi cho nhau.
Nhưng Dạ Trần nhờ có Âm Dương Thể mà khi tu luyện hai hệ Bạch nguyên tố và Ám nguyên tố không những không chia đôi ngược lại còn tăng tốc độ tu luyện lẫn nhau âm dương hài hoà, đôi bạn cùng tiến giúp cho Dạ Trần khi phát hiện vui mừng như điên một phen.
Hắn có thể để lại tinh lực tu luyện cho hệ khác.
Dạ Trần cũng rất chăm chỉ.
Hắn không dám bỏ lỡ một giây nào.
Còn nhiều nhiệm vụ quan trọng đang chờ hắn phía trước.
Sơ Vực bên ngoài cùng Ma Vực.
Trong một khu vực đều rừng rậm.
Tiếng chém giết không ngừng vang lên.
— QUẢNG CÁO —
Rốt cuộc là cái quái gì vậy.
Tại sao nơi đây lại có trung cấp ma thú xuất hiện.
Một người tay không ngừng xuất hiện quả cầu lửa đang tung mạnh về phía trước.
Hắn muốn giúp cho các thành viên đang đánh với ma ảnh di chuyển nhanh như gió kia có chút cơ hội thở dốc.
Đội trưởng con ma thú này quá mạnh.
Một người cầm kiếm đang đánh với ma ảnh không khỏi hét to.
Những đồng bạn bên hắn cũng kêu khổ không ngừng.
Xoẹt.
Một tiếng xé rách vang lên.
Một người đang chiến đấu với ma ảnh cứ thế bị chém ngã xuống.
Mặt đất nhuộm đỏ máu tươi.
Khốn khiếp chạy mau.
Người đội trưởng dùng hoả hệ kia thấy vậy mắng to.
Hắn cũng nhanh chóng chạy về phía sau.
Đám đội viên phía trước đâu còn dám chiến nữa.
Cũng nhanh chóng vừa đánh vừa lui chỉ là cái ma ảnh khốn khiếp đang không ngừng dây dưa bọn hắn.
Bọn hắn bất quá mới chỉ là Thiết cấp đội ngũ Diệt Ma Giả mới gia nhập Diệt Ma Hội không lâu mà thôi.
Còn đang săn giết sơ cấp ma thú thì làm sao có thể đấu với ma thú trung cấp được.
Bọn hắn còn đang mơ mộng sắp lên cấp rồi đây.
Khốn khiếp, tổn thất mất mấy đội viên.
Đội trưởng hoả hệ tức giận dậm chân.
Đi chiêu mộ Diệt Ma Giả cũng không dễ dàng à.
Bây giờ lại tổn thất mất bốn đội viên, giờ chỉ còn lại sáu người thêm mình là bảy bảo sao hắn không đau lòng.
Ngày hôm qua hắn còn đang mơ mộng, chuyến này về đội ngũ mình phong quang vô hạn lên cấp đây.
Được mọi người nhìn bằng ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ.
Rút mau lên.
Càng nghĩ hắn không khỏi hô to lên.
Gấp chết hắn rồi.
Đột nhiên, phía sau hắn những ánh mắt đỏ tươi khát máu đang không ngừng xuất hiện nhìn về phía đội ngũ trước mắt.
A a a…
Diệt Ma Hội.
Nghe nói đội viên Phong Lang đội của Thế Anh ngươi sắp thăng cấp lên Đồng cấp rồi.
Tiếng nói của Tiểu Mỹ truyền ra.
Không sai.
Thế nào Tiểu Mỹ hâm mộ sao.
Thế Anh không khỏi tự hào nói.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu Mỹ có chút nhíu mày nhìn nàng nói: Chỉ là gần đây nghe Diệt Ma Giả trở về đồn thổi.
Sơ Vực hiện tại tình hình không ổn lắm.
Thường xuyên xuất hiện ma thú vượt cấp.
Ngươi không nên để cho bọn hắn thời gian này đi làm nhiệm vụ mới phải.
Làm gì có chuyện đó.
Ngươi thế nhưng lo xa, chỉ là lời đồn mà thôi.
Thế Anh không quan tâm xua tay nói.
Chờ đội ngũ Phong Lang lên cấp.
Nàng cũng được lên tầng trên rồi.
Sao nàng có thể chờ được.
Tiểu Mỹ nghe vậy lắc đầu thở dài.
Dưới tay nàng cũng chỉ còn hai đội ngũ mà thôi.
Trong đó một đội còn chưa được coi là đội ngũ chính thức.
Không biết tương lai nào đang chờ nàng phía trước đây.
Nàng cũng không muốn bây giờ lại phải quay về nhà.
Sáng sớm hôm sau.
Dạ Trần và Lân Diễm đã sớm chuẩn bị tất cả và rời đi.
Hai người vẫn như cũ mặc áo choàng đen đang nhanh chóng tiếp cận Sơ Vực.
Diễm Nhi mặc dù nàng đã lên trung cấp nhưng vẫn cần phải thận trọng đề cao cảnh giác.
Dạ Trần không khỏi nói với tiểu lưu manh bên cạnh.
Nàng ấy tính cách táo bạo thuộc loại hình chuyên đi phá hoại à.
Lân Diễm mỉm cười gật đầu tự tin nói: Chàng yên tâm.
Nghe nàng nói vậy.
Dạ Trần chỉ có thể thở dài gật đầu.
Đến rồi.
Một lúc sau xuất hiện trước mắt là một khu rừng, Dạ Trần không khỏi dừng lại nói.
Nhìn khu rừng trước mắt âm u, tiếng gió xào xạc.
Tiếng ma thú không ngừng truyền ra, Lân Diễm không khỏi mở rộng tầm mắt.
Chúng ta đi cùng nhau.
Thấy con nào giết con đó.
Dạ Trần biểu hiện nghiêm túc nói với Lân Diễm.
Lần đầu làm việc này, Dạ Trần cũng có chút run run trong nội tâm.
— QUẢNG CÁO —
Lân Diễm gật đầu, ma lực quanh thân nàng rung động.
Nàng nhanh chóng phi thân lao vào trước.
Dưới tấm áo choàng che đi khuôn mặt của Dạ Trần đột nhiên bừng sáng lên rồi biến mất.
Hắn cũng nhanh chóng đi theo nàng.
Ầm ầm…!Tiếng cây cối đổ xuống không ngừng vang lên.
Trước mắt Dạ Trần, Lân Diễm đang tung người cầm thanh đại kiếm trên tay quật bay một đám ma thú sơ cấp trước mắt.
Nhìn thấy ba con ma thú định xông lên đánh nàng, Dạ Trần không dám chậm trễ thúc dục Ám chi lực trên thân toả ra bao phủ toàn thân hắn.
Dạ Trần biến thành cái bóng nhanh chóng di chuyển ra phía sau đám ma thú.
Xoẹt.
Đầu của ba con ma thú trước mắt Dạ Trần bay lên.
Đôi mắt của Dạ Trần cũng đã chuyển thành hai màu trắng đen, hắc bạch phân minh.
Dạ Trần nắm chặt thanh kiếm sắc bén trong tay.
Mùi máu tươi bốc lên xuýt làm hắn ôm ngực nôn ra.
Mặc dù trước đó nhìn thấy Phi Tuyết giết người không cảm thấy gì mấy nhưng đến chính bản thân mình giết thì lại có cảm giác khác lạ.
Vù…!Một thanh đại kiếm phi như bay lướt qua bên người Dạ trần.
Phập…! Một bóng đen xuất hiện bên cạnh Dạ Trần bị đại kiếm đánh trúng liền đâm thẳng vào chiếc cây đằng sau, máu tươi nhuộm đỏ gốc cây.
Là một con báo đen to lớn mang theo móng vuốt thuỷ tinh sắc nhọn.
Dạ Trần thấy cảnh này không khỏi ngẩn ngơ.
Diễm Nhi không khỏi quá mạnh.
Dạ Trần không khỏi nghĩ.
Âm Dương Thể nhạy cảm với ma lực cũng đã báo động cho hắn.
Dạ Trần còn chưa kịp vung kiếm, Lân Diễm đã nhận ra liền phi kiếm chém bay ma thú kia.
Không khỏi làm hắn sợ hãi, thất thần hồi lâu.
Cuộc sống sau này có chút khổ nha..