Bạn đang đọc Nguyên Tố Đại Lục – Chương 23: Cảm Xúc
Tuyết Ma Sơn.
Sau một hồi hành hạ thoả sức Dạ Trần trong phòng tắm.
Lân Diễm mỉm cười, cảm thấy thật mĩ mãn không còn cảm nhận được sự mệt mỏi bấy lâu nay luôn tồn tại trong lòng nàng.
Nàng vui vẻ nhảy tung tăng ngồi lên trên chiếc giường ngay bên cạnh lò sưởi ấm.
Đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang cháy bừng bừng nhớ lại những gì đã xảy ra.
Nó làm cho nàng không tự chủ khoé miệng hiện lên nụ cười.
Ánh lửa của bếp lò chiếu lên khuôn mặt đang mỉm cười dễ thương của nàng cùng phối với bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng càng làm nàng trở xinh đẹp đáng yêu hơn bao giờ hết.
Đặc biệt phối hợp thêm đôi tai và cái đuôi trắng đen của hổ tộc, thật sự là xinh đẹp quá đi.
Khung cảnh này, thời khắc này chẳng khác gì một bức tranh mỹ lệ tiểu hổ nữ xinh đẹp ngồi bên lò sưởi.
Khi nàng trưởng thành không biết sẽ gây bao nhiêu tai hoạ cho Dạ Trần đây?
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong căn nhà nhỏ.
Lân Diễm đang nhìn chăm chú vào ngọn lửa liền biết là ai đang đến bên nàng.
Nàng mỉm cười hạnh phúc ngẩng đầu lên nhìn Dạ Trần đang đi đến.
Dạ Trần chịu đựng nàng đủ chiêu dày vò.
Chỉ cảm thấy mệt chết đi được.
Nàng ấy mới còn nhỏ như thế đã năng động, tinh nghịch như vậy.
Không biết lớn lên sự làm ra đại sự tinh quái gì đây?.
Cầu mong đại lục không bị nàng quậy đến gà bay chó sủa là được.
Dạ Trần cảm thán suy nghĩ hồi lâu.
Mất một lúc sau, hắn mới bước ra khỏi phòng tắm.
Mặc đồ ngủ vô, một chân bước ra khỏi cánh cửa.
Dạ Trần liền nhìn thấy Lân Diễm ngồi bên cạnh giường nhìn chăm chú ánh lửa phập phồng.
Đôi vai Dạ Trần run lên bần bật.
Hắn cố chịu cắn răng đi đến gần Lân Diễm.
Không biết có phải đêm tuyết lạnh hay không mà làm cho đôi mắt hắn dần dần mờ ảo đi.
Đôi mắt xinh động nháy nháy hai lần khung cảnh phía trước mới dần rõ ràng hơn.
Lân Diễm ngẩng đầu lên nhìn Dạ Trần.
Dạ Trần nhìn vào đôi mắt nàng.
Hai người nhìn nhau chăm chú mà thất thần, đôi mắt hai người như có như không hiện lên những hình ảnh phản chiếu hai số phận bi thương giống nhau.
Thời gian như dừng chậm trôi qua.
Đôi vai Dạ Trần ngày càng run lên.
Đôi mắt đã đỏ hoe mà mông lung.
Hắn từng bước chậm chậm đi đến bên cạnh nàng.
Lân Diễm nhìn hắn, đôi mắt nàng từ lâu đã hồng, khoé mắt những giọt lệ như sắp tràn ly đang bị nàng kìm hãm lại.
Hai người như tâm ý tương thông cảm xúc cộng hưởng lẫn nhau, nhìn nhau mà cười, nhìn nhau mà khóc.
Những giọt lệ không kiềm chế được mà lăn dài bên má.
— QUẢNG CÁO —
Dạ Trần ồm trầm lấy Lân Diễm nức nở nói: Nhà, uối…cùn…!ta cũng có…nhà.
Dạ Trần…ta…cuối cùng cũng có…cảm giác…có nơi để về…!Dạ Trần vừa nói nước mắt càng rơi xuống nhanh hơn.
Hắn không kiềm chế được cảm xúc nữa mà khóc lớn.
Hai tay càng ôm chặt Lân Diễm.
Lân Diễm nghe người đang ôm mình khóc nức nở nói không rõ ràng nhưng nàng hiểu hắn muốn nói gì.
Nàng ôm chặt hắn, hai hàng lệ cũng rơi xuống theo, tiếng khóc oà nức nở , khổ sở, uỷ khuất, cô đơn bao nhiêu cảm xúc ùa về trong nàng.
Ừm…ta…cũn…vây…cuối cùng…cũng…ó…! người ta có thể chờ.
Không cần phải sống tủi thân, cơ đơn…một mình nữa.
Nàng càng khóc tiếng khóc càng lớn hơn.
Nàng không muốn kiềm chế nữa.
Nàng muốn phát tiết những gì mà mình đã phải chịu bao năm qua.
Những giọt nước mắt làm ướt đôi vai đối phương.
Hai người ôm nhau mà khóc.
Khung cảnh buồn rầu này làm cho thiên địa cũng phải cảm động, tuyết rơi càng lớn và nhanh hơn như tượng trưng cho những giọt nước mắt của hai người.
Thánh Thành, Mặc gia.
Aaa…!Một tiếng thét đau đớn chói tai vang lên.
Mặc gia lão tổ trước ngực bị một cánh tay bao phủ bằng băng, hình thành một cánh tay băng trảo sắc nhọn như móng vuốt đại bàng xuyên thấu qua sau lưng lão.
Băng nguyên tố hoá hình thành trảo.
Mặc áo choàng kín người, đôi mắt bình thản đến đáng sợ, thực lực lại vô cùng kinh khủng.
Trên đại lục chắc cũng chỉ có một người như vậy mà thôi.
Lão tổ Mặc gia miệng ho không ngừng chảy máu nhưng vẫn cố nói với người đối diện.
Không sai.
Bổn toạ danh hào Tuyết Thánh.
Một trong tam đại sát thủ cấp chữ Ma của Ảnh Nguyệt Điện.
Ngươi chết trong tay ta đó là một vinh hạnh.
Haha.
Nếu như ngươi dùng sức mạnh…!— QUẢNG CÁO —
Ngươi nói quá nhiều.
Xuống dưới hãy chào hỏi thay ta những người đã bị ta giết chết giống ngươi.
Một lũ giun dế.
Nàng thấy hắn sắp chết còn cuồng tiếu liền chán ghét ngắt lời.
Băng cánh tay phải run lên băng nguyên tố bị ma lực Phi Tuyết dẫn dắt mạnh mẽ, nhanh đóng băng toàn thân lão tổ Mặc gia.
Ngươi…!Lão nghe Phi Tuyết nói vậy tức giận run người.
Chỉ là lão còn chưa nói xong đã bị đông thành băng.
Ầm.
Ma lực mạnh mẽ từ lòng bàn tay trái Phi Tuyết đánh lên người lão.
Liền làm bức tượng băng lão tổ Mặc gia vỡ nát thành vụn bay theo trận cuồng phong đang nổi lên.
Không…!Người Mặc gia đang thi triển những bí pháp hoa lệ đánh vào bức tường gió cường đại do Ảnh Nguyệt tạo ra.
Họ định dùng nhiều khi ít đánh nát bức tường gió phía trước.
Nhưng không được bao lâu họ liền nhìn thấy lão tổ đi ngăn chặn một người khác không được lại còn bị người ta đánh thành băng vụn.
Tại sao lại như vậy? Ma lực tên kia hiện lên rõ ràng chỉ có 23000.
Không thể như thế được.
Lão tổ ma lực đạt 29000 sao có thể thua.
Mặc gia chủ lắp bắp tức giận nói.
Hắn còn kiểm tra một lần nữa nhưng vẫn là như vậy, con số không hề thay đổi một chút nào.
Ngươi không nhầm.
Chúng ta chủ quan rồi.
Đáng lẽ ra ta lên cùng Mặc Huệ lão đầu tử kia liên thủ đánh với hắn.
Một lão nhân khác lắc đầu.
Trong ánh mắt của lão cũng có trận đồ hiện ra chứng tỏ là một người tu luyện bí pháp đo ma lực.
Nhưng… Mặc gia chủ còn muốn nói nhưng đã bị người kia lắc đầu cắt đứt.
Mặc Vân còn không ở đây.
Ta Mặc Lục lại không phải đối thủ của hai người họ.
Đánh tiếp chúng ta nhất định tổn thất to lớn.
Mặc Hùng ngươi là gia chủ lên cân nhắc chu toàn.
Mặc Lục lão tổ thở dài nói.
Nhìn Mặc Hùng vẫn còn suy nghĩ, người Mặc gia bên cạnh còn đang sợ hãi lão tổ nhà mình bị người ta đánh chết.
Mặc Lục lão tổ lắc đầu tiếc nuối.
không chờ bọn hắn, lão chắp tay với người trên kia giọng có chút thành khẩn nói: Vị huynh đệ này nghe ta nói đôi câu được không?
Ảnh Nguyệt còn đang tụ lực đâu rảnh nói chuyện phiếm với lão.
— QUẢNG CÁO —
Mặc Lục lão tổ thấy vậy mặt mo xấu hổ.
Bao nhiêu lâu rồi lão mới bị người ta không coi ra gì thế này.
Lão lại chắp tay với Phi Tuyết: Vị cô nương này…
Mặc Lục lão tổ còn chưa nói xong.
Liền bị Phi Tuyết khinh thường hừ nói: Một đám giun dế mà thôi.
Cũng dám cùng chúng ta bàn điều kiện.
Hừ, không cần chờ người kia ra tay.
Một mình ta cũng xử được các ngươi.
Không chờ người Mặc gia phản ứng lại.
Phi Tuyết liền đã động thân.
Thân hình lấp loé tinh quang, nhanh chóng tiếp cận người Mặc Gia.
Hai cánh tay nàng đã hình thành hai cánh tay băng trảo sắc bén.
Mười ngón tay như mười lưỡi dao bóng loáng bằng băng, nhìn ánh sáng loé lên từ nó làm cho người ta da đầu tê dại.
Bị nàng vỗ trúng không biết thanh hình gì?
Tộc nhân yếu kém của Mặc gia thấy nàng đến gần.
Đôi mắt nhìn chăm chú hai đôi tay sắc bén của nàng mà toàn thân run lên.
Quỷ, cô ta mà ma quỷ…!chạy, chạy, chạy…!Trong đầu bọn họ cuồng hô nhưng miệng không nói ra được thành lời.
Đôi chân như bị thoát lực không thể di chuyển.
Khuôn mắt họ từ sợ hãi biến thành tuyệt vọng dữ tợn, nhiều người nước mắt nước mũi đã chảy ra kêu gào thảm thiết.
Biến cố đến với họ quá nhanh.
Phi Tuyết đối mặt với người Mặc gia khoảng cách đã không xa.
Nàng một lời không nói.
Hai trảo vỗ xuống như không gian bị sụp đổ.
Mười vết cào như mười lưỡi đao khí to lớn bắn thẳng ập đến người Mặc gia.
Mặc dù không sử dụng đến nguyên tố nhưng ma lực của nàng rất mạnh.
Thế là đủ rồi.
Nó chẳng khác gì bão táp là bao.
Khốn khiếp, tách ra mau.
Nhìn thấy mười lưỡi đao khí do nàng tạo ra từ băng trảo sắc bén, Mặc Lục lão tổ da gà nổi lên, sau lưng đã lạnh toát.
Hắn thét lớn dùng ma lực bản thân đánh bay những người còn đang sợ hãi chôn chân đứng im..