Đọc truyện Nguyên Thủy Tái Lai – Chương 35Quyển 1 –
Edit: Mimi – Beta: Mimi
*****
“Được rồi! Andy, cậu đừng đùa giỡn đám thỏ nữa, cũng đừng nói chuyện ăn thịt thỏ, không phải gần đây chỉ cần ngửi được mùi máu tươi là cậu đã buồn nôn sao? Ngoan ngoãn sang bên kia gặm cỏ crunch của cậu đi!” Cuối cùng vẫn là Sita đứng ra kết thúc trận giằng co giữa hai bên. Sải chân đi tới bên cạnh đống lửa, cô ngồi xuống, đồng thời thả thêm một ít rơm dạ vào trong.
Ames lập tức kéo White và Black vào theo, đương nhiên cũng không quên ba con thỏ của mình.
Mấy con thọ ba ba, thỏ anh trai, thỏ em họ và thỏ bà dì to bự được Ames lần lượt lôi từ trong áo ra. Đáng thương thay, bọn chúng vừa thấy mặt trời đã bị cảnh tượng một đàn thú dữ như hổ đói rình mồi ở xung quanh dọa đến dựng thẳng lông, thậm chí một con trong số đó còn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Đừng sợ, đừng sợ, đừng có chạy lung tung…” Ames nhỏ giọng nói, đồng thời dùng hai tay vuốt ve lông thỏ như thể trấn an. Chỉ thấy con thỏ lớn nhất trong bọn thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm mu bàn tay của nó.
“Mấy con thỏ này là cái gì vậy?” Sita chú ý tới phiến đá nhỏ treo trên cổ đám thỏ, đây là loại đá đặc biệt của bộ lạc Awash, chỉ có người đã trở thành thành viên của bộ lạc mới nhận được một miếng nhỏ, xem như giấy chứng minh thân phận ở nơi này.
Mà hiện tại, trên người mấy con thỏ này cũng có đá Awash.
“Bọn họ… Đây là ba ba, anh trai và họ hàng của tôi.” Ames nhẹ giọng nói.
“Hả?” Sita lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, “Ba ba của nhóc là một con thỏ? Mà nhóc lại là…”
Sita dò xét Ames một lượt, “Nhóc lại là người nha!”
Black và White mắt cũng không chớp mà nhìn về phía Ames, ở xung quanh, những giống cái thuộc loài ăn thịt khác cũng lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai.
“Ông ấy là ba ba của tôi.” Ames dịu dàng nhìn con thỏ béo tròn trắng muốt. Tuy con thỏ ‘ba ba’ này đã bị giam trong chuồng gà chẳng biết mấy ngày, thế nhưng bộ lông vẫn cực kỳ sạch sẽ, đây hẳn là kết quả sau khi Ames liên tục vuốt ve.
Trên mảnh đại lục hoang dã này, tất nhiên chẳng có ai chuyên nghiên cứu vấn đề động vật tiến hóa thành người, cho nên cũng không ai nói rõ được chủng tộc nào là nhóm đầu tiên có thể biến hình, cũng không ai biết những người khác phải trải qua bao lâu mới có thể tiếp thu được chuyện đây là một loại tiến hóa chứ không phải kết quả do một chủng loài khác sinh ra.
Có chủng loại tiến hóa nhanh một chút, nhưng cũng có một số chủng loại không thể tiến hóa được. Vì thế nên, cho dù hai người đã từng là một loại sinh vật, song bởi vì có thể biến thành người hay không mà có bản chất hoàn toàn khác nhau.
Có thể hóa thành người thì là thợ săn, mà không thể biến thân sẽ bị coi như thực phẩm. Do đó Tooth tiếp nhận Ames, nhưng hoàn toàn không có ý định làm đăng ký cho ba ba và anh trai nó.
Thỏ không thể biến thành người thì chỉ là thỏ, là một loại thực phẩm mà thôi.
Cục diện chung sống hỗn tạp với đủ loại giống loài ăn thịt như bộ lạc Awash cũng xuất hiện chính vào lúc đó. Mọi người không căn cứ vào nguyên hình để phân chia bầy đàn nữa, mà chỉ có những sinh vật có thể hóa thân thành người mới được xem như ngang hàng với nhau.
Bọn họ cùng những đồng bạn có hình thái con người ở chung một chỗ, sau đó đi sát hại những sinh vật đã từng là đồng loại của mình để ăn, nghe thì có vẻ cực kỳ tàn nhẫn, nhưng đây là nhu cầu thiết yếu để sinh tồn.
Bộ tộc thỏ tuyết ở một nơi xa xôi cũng đang trong giai đoạn tiến hóa ban sơ này–
“Khác với nơi đây, đa phần thành viên trong tộc thỏ tuyết của chúng tôi đều không thể biến thành người. Nhưng cứ cách một thời gian sẽ có một con non giống như tôi ra đời: không có lông, cũng không quá am hiểu chạy trốn cùng nhảy nhót, bộ dáng hoàn toàn khác biệt với đám thỏ còn lại. Thỏ tuyết cũng không thích những con non như thế, bởi vì rất khó nuôi mà dù có nuôi lớn được, sau cùng chúng cũng sẽ rời bỏ bộ tộc mà đi.”
Ames chậm rãi nói xong, tay trái nhẹ nhàng sờ sờ một khác con thỏ tuyết khác, “Đây là anh em cùng lứa của tôi. Khi còn là con non nằm trong ổ, chỉ có anh trai là thỏ tuyết, tôi và một con non khác đều là nhân loại — Nhân loại, cái từ này mãi về sau tôi mới biết, thì ra nó dùng để chỉ những thú nhân như tôi.
Ba ba thực vất vả kiếm thức ăn cho chúng tôi, nuôi chúng tôi khôn lớn. Về sau, khi anh trai có thể tìm đồ ăn, liền cùng ba ba chăm sóc cho tôi. Vào mùa đông, những lúc không có thực vật để ăn, bọn họ lại nhịn đói nhường những gì mình đã tích cóp cho chúng tôi ăn.
Cha mẹ của thỏ tuyết sẽ chiếu cố con non đến khi chúng có thể tự tìm thực vật mới thôi. Những con non thông thường chỉ cần ba tháng là có khả năng rời ổ, nhưng mà những con non có hình dạng con người, tận khi được vài tuổi cũng chưa thể tự mình mưu sinh.
Tôi nghĩ ba ba cũng cảm thấy thật là kỳ quái? Tại sao con non của mình mãi vẫn không lớn được? Có điều ba ba không hiểu điều này, chỉ cần tôi không lớn lên, ba ba vẫn sẽ chăm sóc cho tôi. Đại khái, chúng tôi là lứa con đầu tiên và có lẽ cũng là những đứa con duy nhất của ba ba.”
Ames nhẹ nhành vuốt ve bộ lông trắng muốt của con thỏ tuyết.
“Bốn năm trước, Lahm — cũng chính là một con non hình dạng con người khác của ba ba có thể tự mình đi tìm thực vật, sau đó, một ngày, anh ấy đã bỏ đi, không bao giờ trở về nữa.
Chỉ có tôi biết Lahm đã đi cùng một người khác trong bộ lạc, biết ở phương xa có những đồng bạn cùng mang hình dáng con người giống như mình, anh ấy lập tức không muốn ở cùng ba ba và anh trai nữa. Lahm cảm thấy mình và ba ba không giống nhau, không nên sinh sống cùng nhau…
Nhưng ba ba không biết điều này, cho dù tôi có nói thì ba ba cũng không hiểu… Ba ba tìm Lahm rất lâu, sau quãng thời gian đó, thân thể ba ba liền trở nên không tốt.”
Thỏ mà không thể biến thành người cũng chỉ là con thỏ mà thôi, sẽ không hiểu người khác đang nói cái gì mà trí nhớ cũng rất kém.
“Ba ba thường xuyên quên nhiều thứ, đôi khi thậm chí sẽ quên cả đường về nhà. Thế nhưng ba ba nhớ tôi rất rõ, ba ba vẫn luôn nhớ đến tôi… Tôi là con của ba ba, cho nên ba ba mãi mã là ba ba của tôi.
Thật ra, tôi cũng muốn đến những nơi có con người để sinh hoạt, nhưng mà tôi luyến tiếc ba ba và anh trai. Không thể biến thành người, ở trong mắt những thú nhân khác, bọn họ chính là thực phẩm, tôi sợ bọn họ bị người khác ăn.”
Ames sờ sờ cái lỗ tai của con thỏ bự đang ôm trong ngực, lại nhìn đôi mắt đang nhắm tịt trên mặt nó mà cong khóe miệng mỉm cười. Nụ cười ấy thực là thỏa mãn, nhưng lại mang theo chút đau thương mà bọn Black không cách nào hiểu được.
“Thỏ tuyết chỉ sống tối đa hai mươi mấy năm, hiện tại ba ba đã rất già rồi, Vào lúc đó… tôi đã cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại ba ba nữa… May mắn, Carat đã giúp tôi tìm bọn họ về. Thời gian kế tiếp, tôi sẽ ở cùng ba ba bất kể là tại chỗ nào.”
Con thỏ bự duỗi chân, thoải mái ngủ say trong lòng Ames.
Bên trong hang ổ cũng trở nên tĩnh mịch lạ thường, ánh lửa chiếu lên vách tường khiến cho bốn phía đều thật ấm áp và êm dịu.
“Các người sẽ được ở cùng một chỗ.” Một lúc sau, Black rầu rĩ nói ra một câu như thế.
“Con thỏ già hơn hai mươi tuổi, ở đây cũng chẳng có ai ăn.” Ở một chỗ không xa, chẳng biết ai đã bật ra một tiếng thở than như vậy.
Vì thế, không khí bên trong hang ổ triệt để rơi vào trầm lặng.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiền truyện của câu chuyện này: Di dân đến kỷ Jura, Trở về kỷ Jura, Ngài nguyên soái hoa chớm nở. Niên đại câu chuyện này diễn ra là sau niên đại của các câu chuyện ở trên.
/Mi/ 1 bộ truyện hội tủ đủ hài – dễ thương – nhân văn – sâu sắc. Ngoại trừ tình yêu, thứ tình cảm gia đình vượt qua cả chủng loại và hình thái thật khiến ng ta rơi lệ mà:’( Mị bị mấy con thỏ làm cho rưng rưng nước mắt