Nguyên Thủy Tái Lai

Chương 126Quyển 4 -


Đọc truyện Nguyên Thủy Tái Lai – Chương 126: Quyển 4 –

Edit: DLinh – Beta: Chi

*****

Mặc kệ chuyện không hay gì đã xảy tới, chỉ cần ngủ một giấc, yên lành thức dậy, ngày hôm sau đã là một ngày mới.

Mạnh Cửu Chiêu tràn trề sức sống bừng dậy ~(≧▽≦)/~.

“Thời tiết hôm nay tốt thật nhỉ!” Vừa vươn vai, Mạnh Cửu Chiêu vừa bò từ trong hang ra ngoài.

Tâm trạng hứng khởi của cậu duy trì mãi tới tận khi bắt gặp vị trí của giống cái kia.

Bị ném một cách thô bạo ra ngoài, còn bị cắn một phát, vị “nữ sĩ” này chẳng những không chết mà còn kiên cường bất khuất bò về phía hang nhà cậu.

Chuyện này có thể đoán được nhờ dấu vết kéo lê thật dài trên nền đất.

Có điều, nhìn cái đầu đầy u to u nhỏ của nó, Mạnh Cửu Chiêu bắt đầu trở nên cực kì nghi ngờ việc hôm qua sau khi cậu đi ngủ, giữa nó và Louis đã xảy ra chuyện gì đó chưa được tiết lộ ——

“Louis, đêm qua sau khi tớ ngủ, cậu đã làm gì thế?” Mạnh Cửu Chiêu ngay tức khắc đi tìm Louis chứng thực.

Nghe thấy sự chất vấn của cậu, người Louis bỗng cứng đờ một chốc.

Bị… phát hiện rồi à?

Mặc dù trong lòng có chút tội lỗi, nhưng Louis vẫn là Louis, lúc quay người trở lại, vẻ mặt nó vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh.

“Grum ~” đâu làm cái gì đâu, vẫn ngủ liền một mạch mà, ngủ rất ngon nữa, còn mơ về các papa cơ.

Mọi người ra mà xem, nó còn chuyển chủ đề một cách ngoạn mục ( ⊙ o ⊙)

Biểu hiệu của nó thực sự rất bình thường, không phải do Mạnh Cửu Chiêu không tin, nằm mơ nhớ tới papa các thứ, nghe rất cảm động, nhưng, đúng!

“Cậu xác định mình thực sự vẫn luôn nằm ngủ chứ?” Mạnh Cửu Chiêu nhướn mày.

“Grum.” Ừ (⊙_⊙), thật mà.


Vẻ mặt của Louis cực kì bình tĩnh, giọng nói cũng vô cùng chân thành, thế nhưng ——

Bằng chứng rành rành ngay trước mắt, Mạnh Cửu Chiêu vẫn phán định Louis đang nói dối.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe được lời nói dối sau khi sống lại. Mọi người ở đây đều cực kì chất phác, tất cả cùng sống hết sức ngay thẳng, giả sử có khi không muốn nói thật, thà rằng không mở miệng họ cũng kiên quyết không lắp ba lắp bắp bịa ra lời dối trá, không thể nghĩ tới, người đầu tiên học được cách nói dối lại chính là người ở ngay bên cạnh cậu, nhìn vẻ mặt của nó, không những biết cách nói dối, mà việc nói dối còn đạt tới trình độ rất cao nữa.

“Cậu nói dối. Nếu như cậu vẫn luôn đi ngủ, thì giống cái bên ngoài cửa là thế nào?”

Louis: ( ⊙ o ⊙)///

Bị vạch trần cũng không hoảng hốt, Louis vô cùng trấn tĩnh đi ra ngoài hang, vào lúc suýt chút nữa giẫm lên giống cái kìa còn giả bộ giơ chân lên ngắm đầy ngạc nhiên.

“Grum?” Ơ? Giống cái này xảy ra chuyện gì thế?

Louis diễn… rõ là y như thật, giống hệt như đây là lần đầu nó phát hiện ra sự tồn tại của một giống cái ở chỗ này vậy. Đáng tiếc ——

Để tôi xem khả năng diễn trò của cậu tới đâu —— mặt đầy hắc tuyến, Mạnh Cửu Chiêu vạch trần chứng cớ trên người giống cái kia.

“Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa, tất cả đều có dấu vết móng vuốt của cậu, cậu không nói dối được đâu.”  Là một con Kantus coi trọng cái đẹp, Louis có thói quen mài móng thường xuyên, bởi thế móng của nó ngắn mà sắc bén hơn những con Kantus khác, rất dễ để nhận biết.

Louis: …

Màn kịch bị vạch trần, vừa ngẩng đầu lên, nó bắt đầu giả chết.

Mạnh Cửu Chiêu tức giận, đấm nó mấy phát, cuối cùng không thèm so đo tiếp với nó nữa, xoay người, ánh mắt cậu một lần nữa tập trung lên người giống cái ở cửa.

Giống cái này ngày hôm qua vẫn còn hăng hái nhảy dựng lên cắn cậu, thế mà giờ đã nằm hấp hối.

Vết thương trên người nó không gây chết người, nguyên nhân chủ yếu khiến nó rơi vào cảnh khốn cùng này là do khó thở.

Hai má giống cái khép mở kịch liệt, không ngừng phát ra tiếng động phì phò như kéo bễ. Mạnh Cửu Chiêu để ý thấy, bởi vì lượng nước trong cơ thế quá nhiều, thời tiết bên ngoài lại quá lạnh, một phần ba má giống cái này đã bị đóng băng.

Cứ tiếp tục thế này, nó sẽ chết mất.


Tuy rằng đến giờ vẫn không có cách nào giao lưu với đối phương, nhưng dù gì đi nữa đây vẫn là một con Kantus cái, Black và White đều được những người như nó sinh ra. Bọn chúng chính là “mẹ” của bầy Kantus.

Nghĩ tới đây, Mạnh Cửu Chiêu không thể nào trơ mắt nhìn nó chịu chết.

“Đừng giả chết nữa, chúng ta mau thả nó đi.” Đá đá chân Louis, Mạnh Cửu Chiêu quyết định

Ban đầu Louis còn không tình nguyện lắm, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm gay gắt của Mạnh Cửu Chiêu suốt ba phút, rốt cuộc nó cũng thỏa hiệp. Xốc đuôi giống cái lên, nó nhận mệnh đi về phía bọn cậu vẫn thường tới bắt cá. Hài lòng gật đầu một cái, Mạnh Cửu Chiêu nhanh chóng leo lên đuôi Louis, tự nhiên ngồi xuống vị trí quen thuộc trên vai Louis.

Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy rất vui sướng: cho dù bây giờ Louis đã lớn thế này, lợi hại đến như này, nhưng vẫn nghe lời mình cực kì, đấy chính là oai phong của người làm anh như cậu đây ~

Louis cũng rất thỏa mãn: papa White cũng nghe lời papa Black lắm, nhờ thế mà papa Black đối tốt với papa White cực kì, như vậy có nghĩa là, chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời A Trọc, A Trọc sẽ đối tốt cực tốt với mình. Xem này, quả nhiên là thật ~

Tuy rằng nhận thức cách biệt nhưng Mạnh Cửu Chiêu và Louis đều có được cảm giác thỏa mãn, bởi vậy, hai người liền vui vẻ trở lại.

Cứ như thế, trong khi những con Kantus đực khác còn đang bận quần nhau với giống cái của mình, Mạnh Cửu Chiêu và Louis đã xách giống cái của bọn cậu… mang đi phóng sinh ==//

Trên mặt băng cách vùng đất sinh sản không xa, có một vết nứt rất rộng. Bởi vì mỗi ngày đều có Kantus lại đây bắt cá nên cái lỗ này vẫn không khép lại.

Mạnh Cửu Chiêu dự định phóng sinh giống cái từ chỗ này.

Phóng sinh là một môn nghệ thuật, đem quẳng trực tiếp người bị thương xuống nước là việc không thể được, thế là, sau khi nhờ Louis đè đối phương lại, Mạnh Cửu Chiêu bắt đầu tiến hành kiểm tra tỉ mỉ người giống cái Kantus này.

Vết thương trên người nó thật ra không tệ lắm, nghiêm trọng nhất chỉ có mỗi vết thương ở phần miệng —— chỗ hàm trên của nó bị Louis cắn đứt.

“Hay lắm, con gái nhà người ta bị cậu hôn tới mức méo cả miệng rồi này, cậu muốn người ta ăn gì để sống sau này đây hả ~” loại vết thương như thế này hơi lớn, những gì Mạnh Cửu Chiêu có thể làm chẳng qua chỉ là giúp nó tách ra các phần bị đứt, những thứ khác đành dựa vào khả năng tự lành của chính nó. Có điều đây lại không phải chuyện khiến Mạnh Cửu Chiêu lo lắng: vóc dáng con Kantus cái này rất nhỏ, căn cứ theo phỏng đoán của Mạnh Cửu Chiêu, đây có thể là một con Kantus cái chưa trưởng thành, mặc dù không hiểu vì sao một con Kantus nhỏ thế này phải lên vùng đất sinh sản cùng những con đã trưởng thành khác, nhưng may thay tuổi nhỏ thì năng lực phục hồi sẽ tốt hơn, chờ tới khi nó trưởng thành, miệng sẽ bình thường trở lại, không ảnh hưởng tới việc thân cận sau này của nó.

Lo lắng tới việc đi săn của nó có thể bị ảnh hưởng rất lớn, ngay sau đấy Mạnh Cửu Chiêu liền bảo Louis đi bắt thật nhiều cá.

Do mấy ngày nay liên tục ăn cá, Mạnh Cửu Chiêu thu hoạch được một lượng lớn da cá, loại da cá này bền chắc cực kì, trong khoảng thời gian rảnh rỗi, cậu đã bện hết đống da cá này thành túi và dây thừng, Mạnh Cửu Chiêu muốn mang chút cá trở về cho các papa.

Có điều, tình hình hiện giờ chắc sẽ cần dùng trước một phần túi và dây thừng này.


Rất nhanh sau đó Louis đã bắt được rất nhiều cá mang lên.

Chọn từ bên trong ra lượng cá thích hợp, đầu tiên Mạnh Cửu Chiêu lấy ra sợi dây đã bện sẵn, đem luồn sợi dây vào bên trong mang cá, sau đó thắt nút hai bên, nhờ thế con cá được cố định trên sợi dây. Cũng trên cùng sợi dây đó, cứ cách một khoảng Mạnh Cửu Chiêu lại xâu thêm một con cá theo biện pháp tương tự, một lát sau cậu đã cố định toàn bộ số cá lên sợi dây đó.

Đợi tới lúc cậu hoàn thành, tiếng thở thoát ra từ hai má giống cái cũng nặng nề hơn, Mạnh Cửu Chiêu biết, đã tới lúc đưa nó trở về nước.

“Thấy xâu cá này không? Mi đang bị thương, trong khoảng thời gian tới sẽ không đi bắt cá được, xâu cá này là đồ ăn cho mấy ngày tới.” Khoa tay múa chân một hồi, trông sang đối phương có vẻ như vẫn chẳng hiểu.

Nhìn vào mắt đối phương, Mạnh Cửu Chiêu dứt khoát nhét con cá ở cuối sợi dây vào mồm nó.

Lần này đằng kia có vẻ đã hiểu.

Miệng méo hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới ham muốn ăn uống của vị nữ sĩ này, cá vừa tới miệng, nó liền há mồm ra, chẳng rõ nó nhai kiểu gì, chỉ biết trong chớp mắt con cá kia đã chui tọt vào bụng nó. Ăn xong một con cá có vẻ giúp giống cái kia lanh lợi hơn, nó vội vàng nhìn chòng chọc vào đống cá còn lại.

“Mấy cái này, đều cho mi cả, mi tự chọn lúc mà ăn.” Đen mặt đưa xâu cá cho giống cái, nói với nó một chút, sau đó Mạnh Cửu Chiêu ném cả xâu cá vào hố băng.

Cùng lúc đó, Louis cũng đá giống cái Kantus kia xuống.

Dưới nước, con Kantus kia nhanh chóng đuổi theo xâu cá, thân hình to lớn chẳng mấy chốc đã mất hút.

Trong khoảng thời gian ngắn chắc nó sẽ không tới nỗi chết đói —— nghĩ trong đầu như thế, Mạnh Cửu Chiêu và Louis tiếp tục đi sang bắt cá ở vùng lân cận.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, Mạnh Cửu Chiêu đã nghĩ thông suốt: gặp giống cái không nhào tới đã đành, đằng này lại còn đánh người ta, điều này đã thể hiện rõ Louis bây giờ không có nhu cầu!

Bé trai bé gái loài người khi còn học tiểu học chẳng phải luôn chành chọe nhau sao? Lúc chưa tới kì động dục, khác phái hay không cũng chỉ là một loại thôi ~ Louis nhà bọn cậu nhỏ hơn đám Kantus sắp trưởng thành này nhiều, chẳng qua cơ thể hơi to cao tẹo thôi, Mạnh Cửu Chiêu đoán rằng, Louis nhà cậu có lẽ đang bước vào giai đoạn tương tự với cấp tiểu học, thân thể còn chưa dậy thì hoàn toàn, chẳng trách sao nó không hứng thú gì với giống cái.

Cưỡng ép khủng long chưa trưởng thành đẻ trứng không tốt tý nào.

Mạnh Cửu Chiêu quyết định buông tha lần thân cận này.

“Louis, không tính lần này, bao giờ chúng mình cùng nhau đẻ trứng ~” Mạnh Cửu Chiêu xin thề: lúc nói những điều này cậu hoàn toàn suy nghĩ đứng đắn! Cậu cảm thấy mình chưa chuẩn bị sẵn sàng, chưa thể tiếp nhận các cô nương ở chỗ này, Mạnh Cửu Chiêu đoán, đợi khi mình đã sẵn sàng, Louis chắc hẳn cũng tới thời kì đẻ trứng, tới lúc ấy hai anh em cùng nhau nuôi con, bọn nhỏ còn có thể chơi đùa cùng một chỗ với nhau nữa ~

Trong lòng nghĩ như thế, Mạnh Cửu Chiêu ngửa đầu nhìn về phía Louis.

“Chiếp ~~~~~~” đáp lại cậu là tiếng kêu giống thời chíp bông mà lâu nay Louis không hề phát ra.

“Cậu cũng đồng ý rồi, chúng ta mau đi chuẩn bị bữa sáng thôi ~”

Đối với hai anh em Kantus này đây, hôm nay vẫn chỉ là một ngày bình thường.


Ngày hôm nay, bọn cậu vẫn yêu thương nhau vô cùng ~

Bởi vì tâm trạng tốt, Mạnh Cửu Chiêu còn nổi hứng hát một bài thịnh hành đời trước, người hát ban đầu của nó chính là Tuyết Hoa, nhờ vào việc ca khúc trở nên phổ biến khắp thế giới, Mạnh Cửu Chiêu mới si mê Tuyết Hoa.

“… Thật dài, thật dài, là nỗi nhớ của em…”

“… Thật xa, thật xa, là cánh cửa phía trước nhà anh…”

“… Mỗi khi anh bước phía trước em… Thật muốn nhắm mắt đưa chân theo anh…”

Tiếng gào của Louis chẳng bao lâu cũng theo nhịp cậu hết, tiếng ca của hai người nhanh chóng lan ra khắp đồng bằng băng.

Tiếng hát xa dần, sau khi Mạnh Cửu Chiêu và Louis rời đi không bao lâu, hố băng phía sau bọn cậu bất thình lình xuất hiện một cái đầu to —— chính là con Kantus cái vừa được Mạnh Cửu Chiêu phóng sinh.

Cái miệng rộng méo xẹo vẫn còn ngậm nửa phần đuôi cá, hai mắt to nhìn chăm chú về phía hai anh em nhà Kantus giờ đã hóa thành chấm đen nhỏ, mãi cho tới khi bọn họ biến mất, nó mới chui trở lại vào nước

***

Tới hiện giờ khả năng chịu rét của Louis đã rất đỉnh, vào nước bắt cá chỉ còn là chuyện dễ như trở bàn tay. Một thân một mình ngụp vào nước, chờ tới lúc nó trồi lên, trong miệng đã có cả tá cá mập ú.

Đợi Mạnh Cửu Chiêu hô đủ rồi, Louis lúc này mới ngừng việc đi săn, bơi trong nước mấy vòng, nó còn dùng nước đá tắm rửa qua.

Đây chính là điểm Mạnh Cửu Chiêu vô cùng hâm mộ.

Thích ứng được với thời tiết giá lạnh, hiện giờ Louis đã tập thành thói quen tắm rửa mỗi ngày, còn người sợ lạnh như Mạnh Cửu Chiêu lại chỉ đành chịu bẩn.

Đây cũng là lý do vì sao tín hiệu hóa học trên người Louis không gây hứng thú cho Mạnh Cửu Chiêu.

Bởi vì Mạnh Cửu Chiêu ở bên bờ, Louis đành bơi ngửa, “bảo đảm A Trọc luôn ở trong tầm mắt” đã trở thành nếp sống của mỗi con Kantus nhà Black, Louis cũng không ngoại lệ.

Tâm trạng hôm nay của Louis rất tốt, vừa bơi ngửa, cổ họng nó vừa phát ra tiếng thở phì phò, nghe kỹ còn thấy có cả giai đoạn, chính xác là bài hát khi nãy Mạnh Cửu Chiêu hát.

Cuối cùng đã xuất hiện người hát khó nghe hơn cả mình, Mạnh Cửu Chiêu thầm nghĩ.

Dùng da cá khô và mỡ cá, Mạnh Cửu Chiêu làm cá nướng. Mùi thơm của cá nướng hấp dẫn Louis qua đây, đã lâu chưa ăn đồ chín, hai người đều ăn trong niềm hạnh phúc.

Cơm nước xong xuôi, đợi Louis rửa sạch móng vuốt và mồm lần nữa, bọn cậu mới trở về vùng đất sinh sản.

Vừa về tới vùng đất sinh sản, Mạnh Cửu Chiêu liền nhận thấy có một vấn đề đang xảy ra 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.