Bạn đang đọc Nguyên Thủy Chiến Ký – Chương 3: Cuộc sống vất vả
Mục đích của Thiệu Huyền không phải là cứ đi thẳng lên núi, anh chỉ muốn lên núi một chút, sau đó men theo con đường đá nhỏ đi ra phía sau lưng núi.
Đến được mặt sau của núi, anh đưa mắt nhìn xa, đập vào mắt là một dãy núi dài trùng điệp không nhìn thấy điểm kết thúc. Những ngọn núi trọc không có nhiều cây cối là nơi được các chiến sĩ trong bộ lạc dùng làm nơi tập luyện, cũng là nơi cung cấp nguyên liệu làm vũ khí đồ đá của các thợ săn, đá ở đó không phù hợp để thực vật phát triển, nhưng lại rất thích hợp để tập luyện.
Nơi Thiệu Huyền đang đứng là một bãi đá vụn, đám đá vụn này không phải do tự nhiên tạo ra mà là do con người đập vụn, những viên đá có thể sử dụng và gia công đều đã bị người của bộ lạc nhặt đi, còn lại đều chỉ là mảnh vụn vô dụng, nên bình thường không ai đến đây.
Xung quanh rất an toàn, nhưng vẫn có thể nghe tiếng ầm ầm phát ra từ các ngọn núi gần đó, Thiệu Huyền vẫn chưa tận mắt nhìn thấy các chiến sĩ tô-tem tập luyện thế nào, nhưng nghe nói khi họ tập luyện thì sức phá hoại rất lớn, khiến cho đám người có thể trạng yếu ớt như Thiệu Huyền không dám đến gần, vì số người tò mò đến gần quan sát rồi vô tình bị thương thật sự không ít.
Thu tầm mắt lại, Thiệu Huyền buông sợi dây buộc chó bện bằng cỏ trong tay ra rồi nói: “Đi ăn ‘mì” của mày đi.”
Caesar nãy giờ đã không kiềm chế được, giờ lập tức chạy nhảy trên bãi đá vụn, nó vừa chạy vừa đưa mũi ngửi, ngửi được cái gì thì liền tung chân trước bới thật mạnh, chỉ một lát sau nó đã đào từ dưới đất lên một con sâu trông như ngón chân dài khoảng một tấc, nhai ngấu nghiến, rồi sau đó lại tiếp tục tìm con khác.
Những con sâu đó được người trong bộ lạc gọi là “sâu đá”, nhìn thì có vẻ giống giun đất, nhưng to hơn giun đất rất nhiều, con lúc nãy vừa bị Caesar ăn thật ra vẫn còn bé, Thiệu Huyền từng trông thấy một con sâu đá to bằng bắp tay, nghe nói còn có những con to hơn, có điều những con càng to thì càng thích ở sâu trong lòng đất, cho nên gần mặt đất chỉ có những con bé.
Sâu đá rất khó ăn, rất nhiều người ăn xong đã bị tiêu chảy nghiêm trọng, cho nên người trong bộ lạc không đưa sâu đá vào thực đơn của mình, việc này lại có lợi cho Caesar vốn vô cùng thích ăn sâu đá.
Là một con sói, phải hạ mình đi ăn sâu thật sự rất thảm.
Nhấc bó cỏ khô tìm một chỗ thích hợp, Thiệu Huyền trải ra rồi phơi bó cỏ, thế này thì đến tối mang về trải ra nằm sẽ thoải mái hơn.
Sau khi phơi xong cỏ, Thiệu Huyền quan sát xung quanh, khi xác định không có ai rồi mới đến bên cạnh một cái cây thấp ở ven bãi đá, phủi lớp đá vụn trên mặt đất, móc con dao đá được làm rất thô sơ dắt ở thắt lưng ra bắt đầu đào, chẳng bao lâu sau dưới đất lộ ra một cái bát bằng đá được làm còn thô sơ hơn cả con dao, trong cái bát đá ấy là một miếng thịt khô. Thiệu Huyền lấy miếng thịt khô ra một cách nhanh chóng rồi chôn cái bát đá về lại chỗ cũ.
Miếng thịt chỉ bằng nửa bàn tay, khô quắt queo lại còn có mùi tanh, nếu là Thiệu Huyền ở kiếp trước thì chắc chắn chẳng thèm nhìn đến, thế nhưng bây giờ, trải qua một quãng thời gian dài phải chịu đói thì ngay cả thứ nhạt như nước ốc cũng biến thành mỹ vị thế gian.
Nhìn xem, cuộc sống mới vất vả làm sao… đều là do bị ép buộc cả.
Sau khi ăn được chút đồ ăn thì lập tức cảm thấy có tinh thần, có chút sức lực. Thiệu Huyền đứng dậy thư giãn gân cốt, luyện mấy cú đánh bốc mà kiếp trước vẫn thường luyện. Đây đều là việc mà Thiệu Huyền làm mỗi ngày, bởi vì lúc mới tỉnh dậy trong cơ thể này thì cơ thể này thật sự rất yếu ớt.
Ở bên kia, Caesar vẫn đang đào tìm thức ăn, nhưng nó không hề mất cảnh giác, vẫn chú ý xung quanh, liên tục nhìn mọi thứ gần đó, đây cũng là lý do mà Thiệu Huyền yên tâm lôi đồ ra ăn, chứ nếu bị những người đói khát trong bộ lạc phát hiện ra thì miếng thịt đó đã mất từ lâu rồi. Thiệu Huyền bây giờ một thân một mình, hơn nữa chân tay lại xanh xao yếu đuối, khoan nói đến việc chiến đấu, nếu không nhờ một chút kinh nghiệm từ kiếp trước và sự khắc nghiệt ở nơi đây thúc ép thì có khi chẳng có nổi tinh thần mà bước ra ngoài.
Đánh xong vài cú đánh bốc rèn luyện, Thiệu Huyền dừng lại thở dốc, mới phát hiện ra Caesar đang ngậm con sâu đá trong miệng đột nhiên quay đầu lại, cú quay đầu đột ngột làm con sâu chưa bị kéo hết ra khỏi mặt đất liền bị đứt làm đôi, nửa đoạn nằm trên mặt đất lập tức mau chóng thu mình chui xuống, cho dù chỉ còn một nửa thì sau đó nó vẫn có thể tiếp tục sống tiếp và lớn lên, nửa đoạn còn lại đang bị Caesar ngậm thì đang ngọ nguậy rất quyết liệt trong miệng của Caesar.
Caesar không tiếp tục ăn con sâu đá nữa, cũng không để ý sự ngọ nguậy của nó, mà chăm chú nhìn về một hướng, trong cổ họng nó phát ra tiếng gầm gừ, đó chính là sự nhắc nhở cho Thiệu Huyền biết có người đang đến.
Caesar không nhe răng nanh của nó ra nên Thiệu Huyền biết người đang đến có lẽ là người quen.
Nhìn về bên đó, chẳng mấy chốc, Thiệu Huyền nghe thấy một tiếng động nhẹ, tựa như tiếng gió thổi qua mớ lá trên mặt đất, dần dần, một bóng người xuất hiện trước mắt Thiệu Huyền.
Đó là một người rất cao to khỏe mạnh, trên mình chỉ mặc một chiếc áo và khố da thú đơn giản, chất lượng da rất tốt, chỉ bị dính một chút đất đá thôi. Trên mặt người này có vài vết sẹo, càng làm tăng thêm vẻ phong trần, những phần cơ thể không bị da thú che đi cũng có nhiều sẹo lớn nhỏ, trên thắt lưng có đeo một số viên đá, đó là những viên đá được chọn ra để chuẩn bị gia công thành công cụ.
Mấy viên đá đó khác loại với loại đá vụn dưới chân Thiệu Huyền, chất liệu của loại đá đó cứng hơn rất nhiều, sau khi chế thành công cụ thì sẽ rất có lợi cho việc đi săn, cao cấp hơn rất nhiều so với con dao đá thô sơ trong tay của Thiệu Huyền, nếu đổi sang thịt thì số thịt đổi từ viên đá thô sơ bé nhất trong số đó cũng đủ đổi lại lượng thịt đủ cho Thiệu Huyền ăn mấy ngày.
Có lẽ do lúc đi săn trong rừng đã thành thói quen, nên người ở đây bình thường đi lại đều như thế, cơ bản không phát ra tiếng động gì, đây chỉ là hành động vô tình của người đó, vì nếu thật sự muốn ẩn nấp thì ngay cả Caesar cũng chưa chắc phát hiện ra, còn Thiệu Huyền thì chắc chắn sẽ chẳng nghe thấy tiếng động gì cả.
Tiếng gầm gừ trong cổ họng Caesar vẫn không ngừng lại, người vừa bước đến nhìn nó, Caesar lập tức thu mình lại, há miệng ra, để lộ bốn cái răng nanh sắc nhọn, nửa con sâu rơi xuống mặt đất vội vã chui xuống cũng không làm nó phân tâm, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm người đó.
Đối với chiến sĩ bộ lạc mà nói thì dã thú chẳng qua chỉ là vật săn, là thức ăn, Caesar đương nhiên cũng chỉ là một trong những thứ thức ăn. Mặc dù người mới đến chỉ nhìn Caesar một cái chứ không thật sự muốn ra tay bắt nó, nhưng bản năng săn bắt lâu dài tạo cho người ấy một phản xạ khi nhìn thấy dã thú thì liền lộ ra vẻ nguy hiểm khiến Caesar phải dè chừng.
Thiệu Huyền nhìn thấy tình cảnh ấy vội vàng lên tiếng.
“Chú Mạch, chào chú!”
Người đàn ông trung niên đang nhìn Caesar chằm chằm lúc này mới chuyển ánh nhìn sang Thiệu Huyền, khi đối diện với Thiệu Huyền, ánh mắt nguy hiểm sắc bén như lưỡi dao lúc nãy khi nhìn Caesar đã giảm đi rất nhiều, không còn khiến Thiệu Huyền cảm thấy áp lực nữa. Thật ra, đa số chiến sĩ trong bộ lạc đối xử với trẻ con đều không quá hung dữ, trừ phi đám trẻ đó khiến cho họ tức giận thôi.
Mạch nhìn Thiệu Huyền một lúc, rồi lại nhìn những dấu chân của Thiệu Huyền để lại trên bãi đá vụn do lúc nãy luyện tập, ánh mắt lộ chút vui vẻ, nhưng do mấy vết sẹo trên mặt nên cũng không khiến gương mặt sương gió ấy dịu dàng đi bao nhiêu.
Thiệu Huyền biết Mạch là người tốt, không đáng sợ như vẻ ngoài, hơn nữa, Mạch từng cùng chung một đội săn bắt với cha của cơ thể Thiệu Huyền đang mang, nên bình thường đã giúp Thiệu Huyền rất nhiều.
“A Huyền mới sáng sớm thế này đã ra ngoài rồi sao? Luyện tập sớm một chút cũng tốt.” Mạch nói.
Người trong bộ lạc không có họ, tên thì đa số chỉ có một chữ, có lẽ để cho dễ nhớ, cho tiện, tên của cơ thể Thiệu Huyền đang mang này vốn tên là “Huyền”, nhập gia tùy tục, Thiệu Huyền cũng dần dần quen rồi. Còn về xưng hô, do tổ tiên bộ lạc có một trưởng lão địa vị khá cao khi gọi tên người khác có thói quen thêm chữ “A” đằng trước, rồi sau đó mới gọi tên, nên sau đó con cháu cũng học theo, phát triển đến hiện tại, nhiều người trong bộ lạc khi gọi tên người khác cũng thích thêm chữ “A” vào đằng trước, đương nhiên, đối với trưởng lão và một số người có địa vị đặc biệt trong bộ lạc thì không thể gọi tùy tiện như thế.
Những người sống ở chân núi, bao gồm cả mấy đứa trẻ trong Hang Mồ Côi, khi còn bé chưa thức tỉnh được lực tô-tem thì ít có ai ra ngoài tập luyện, cơ bản đều là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sau đó ra ngoài chơi, rõ ràng, vận động, tập luyện sẽ tốn nhiều sức lực, dễ bị đói, đối với những người sống cực khổ ở chân núi mà nói, có thể tiết kiệm sức lực thì nên tiết kiệm, đến ngay cả người lớn cũng tán thành việc trẻ con nên ít vận động.
Nhưng rõ ràng Mạch thì lại thích hành động của Thiệu Huyền. Giờ tập luyện một chút, sau này chắc chắn có lợi.
“Chú Mạch vừa từ chỗ tập luyện về sao?” Thiệu Huyền hỏi.
“Ừm.” Mạch mỉm cười gật đầu.
Các chiến sĩ bộ lạc ra ngoài tập luyện không có thời gian quy định, chỉ cần không bỏ lỡ buổi săn bắt thì thời gian có thể tự sắp xếp.
“Xem ra hôm nay chú Mạch gặp may rồi. Phải rồi, chú Mạch, cháu nghe Lang Ca nói ngày mai sẽ đến lượt đội săn bắt của chú đi săn đúng không? Chúc các chú thành công bắt được thật nhiều thú quay về!” Thiệu Huyền nói.
Lang Ca là một chiến sĩ cùng đội với Mạch, Caesar lúc trước chính là do Lang Ca mang về cho Thiệu Huyền. Từ “Lang Ca” trong ngôn ngữ của bộ lạc có nghĩa là cánh cung. Người giống như tên vậy.
Mạch nghe thấy lời của Thiệu Huyền nói thì cười liên hồi, nhưng do ngày mai phải đi săn, mỗi lần đi phải đi mấy ngày, nên cần phải về nghỉ ngơi thật nhiều thì ngày mai mới có thể đi săn trong trạng thái tốt nhất, Mạch không nói thêm nữa, định rời đi.
Đi được vài bước, Mạch bỗng đứng lại, quay đầu gọi: “A Huyền!”
Thiệu Huyền nhìn Mạch, thấy Mạch rút từ trong túi da thú ra một miếng thịt khô ném qua.
Các chiến sĩ khi đi tập luyện đều mang theo thức ăn, vì ở bãi tập luyện hầu như toàn là núi đá, cây cối rất ít, động vật có thể ăn được càng ít, để có thể bổ sung sức mạnh bị hao hụt lúc tập luyện thì cần phải chuẩn bị kỹ thức ăn, miếng thịt khô mà Mạch cho Thiệu Huyền vốn đã được chuẩn bị từ trước, đến giờ còn thừa lại, mảnh thừa lại cuối cùng ấy định sẽ ăn trên đường về, không ngờ lại gặp Thiệu Huyền nên mới cho luôn. Thiệu Huyền không có khả năng đi săn, bộ lạc cũng không cho phép bọn trẻ ra ngoài săn bắt, đây cũng là một cách để bộ lạc bảo vệ trẻ em.
“Cảm ơn chú Mạch!” Thiệu Huyền nói.
Người trong bộ lạc không hề dư dả thức ăn, đặc biệt là vào mùa này, không phải ai cũng sẵn sàng cho thịt đi một cách phóng khoáng như Mạch.
Sau khi đưa thịt cho Thiệu Huyền, Mạch mới nói: “Nơi chú tập luyện ở lưng núi bên kia, có thể nhìn thấy mặt trời xuống núi…”
Báo địa điểm tập luyện, đồng thời dặn dò Thiệu Huyền cẩn thận xong, Mạch mới rời đi, đợi bóng Mạch khuất rồi, Caesar mới bình tĩnh lại, nhìn xuống mặt đất, phát hiện nửa con sâu kia đã lặn mất tăm, nó tức giận đào bới mặt đất, dùng mũi ngửi thật kỹ, muốn tiếp tục truy đuổi, bắt cho bằng được miếng mồi săn đã bỏ chạy kia. Nhưng Thiệu Huyền lại không để cho nó được làm việc đó, bởi vì hôm nay Mạch đã cho anh một cơ hội no bụng.
Đặt miếng thịt vào trong cái bát đá rồi chôn xuống, lấy đất lấp lên rồi dùng đá đánh dấu, ngụy trang xong, Thiệu Huyền mới nhìn về hướng mà Mạch chỉ rồi gọi Caesar.
“Đi thôi Caesar! Chúng ta sẽ săn một mẻ lớn!”