Đọc truyện Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu – Chương 48: Phong ba tái khởi
Yến tiệc của lễ cưới được tổ chức tại lầu hai, những chiếc bàn thật dài được bày đầy các loại món ngon cùng rượu ngon tùy ý khách mời nhấm nháp (đại loại là tiệc đứng), những người phục vụ mặc đồng phục là áo trắng đen quần vàng không ngừng đi lại giữa các bàn, bổ sung thêm nhiều đồ ăn mới, âm nhạc nhẹ nhàng dễ chịu, trên yến hội ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.
Lộ Diêu và Tề Hạo phải đồng hành với hai nhân vật chính đi tiếp đón khách mời, kính rượu, rốt cục đợi cho đến khi kết thúc màn xã giao, Lộ Diêu khẩn cấp hướng toilet chạy, sắp ói rồi…
Lộ Diêu đem tất cả mọi thứ trong dạ dày phun ra sạch sẽ, tựa vào bên cạnh bồn cầu thở dốc, cửa toilet mở ra rồi lại đóng lại, một giọng nói quen thuộc mềm nhẹ truyền vào lỗ tai.
“Có việc gì anh nói đi.” Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại mà ngọt ngào, thanh âm này thật là dễ nghe, đã nghe qua ở nơi nào nhỉ?
“…”
“Đúng thì thế nào? Chuyện của em không cần anh lo cho!”
Ngô… Giống như tức giận, giọng nói lên cao, bất quá vẫn là nghe tốt như vậy, Lộ Diêu nhàm chán nghĩ. Chẳng lẽ là cãi nhau với người yêu? Trong lòng Lộ Diêu cười trộm, lúc này mà đi ra ngoài sợ sẽ làm người phụ nữ bên ngoài thấy xấu hổ, vì thế liền im lặng ngồi trên bồn cầu nghe.
“…”
“Cho dù anh ấy không thương em em cũng nguyện ý vì anh ấy sinh đứa nhỏ, huống chi anh ấy đối với em tốt như vậy!”
A, là người phụ nữ si tình nha! Xem ra có tin bát quái, tam giác tình yêu vướng vào khúc mắc giữa yêu và hận muốn ngừng mà không ngừng được? Bất giác sinh lòng hiếu kỳ, toàn bộ đầu Lộ Diêu đều dán lên trên cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Chính là… Giọng nói này thật sự rất quen thuộc nha, rốt cuộc đã nghe qua ở nơi nào chứ? Lộ Diêu một bên vểnh tai nghe một bên tự hỏi chính mình.
“…”
“Tiểu công chúa của Lộ thị thì thế nào?”
Ân? Tiểu công chúa của Lộ thị… Giống như đang nói chính mình a, làm sao có thể nhắc tới chính mình? Lòng hiếu kỳ của Lộ Diêu hoàn toàn bị câu dẫn, muốn mở cửa đi ra bên ngoài để xem người đang nói chuyện rốt cuộc là ai. Người phụ nữ ở phía sau vừa vặn xoay người, quay lưng đối diện với Lộ Diêu chỉ đứng cách một gian, là cô ta! Là công thần trong đêm đón gió tẩy trần sau khi trở về từ Bắc Mỹ mà chị Á nói với Dịch Huân ca ca, hình như tên là… Là Nhã Di! Sau đó lại gặp qua vài lần trong văn phòng Dịch Huân ca ca, nói là thay thế người thư ký lúc trước, chuyện công ty Cố Dịch Huân cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hỏi đến, đối với sự điều động nhân sự như thế cũng không quá để ý, nhưng là hiện tại… Một màn nữ thư ký xinh đẹp cùng tổng tài anh tuấn lại không ngừng hiện ra trong óc, tâm Lộ Diêu đột nhiên bang bang một cái rồi nhảy lên theo gia tốc, một loại dự cảm không tốt xuất hiện đầy đầu.
“…”
“Chính là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện mà thôi, trừ bỏ làm nũng cùng đùa giỡn cười cười thì một điểm cũng không thể giúp Dịch Huân, Dịch Huân cùng cô ấy ở một chỗ sớm muộn gì cũng mệt cũng chán, hiện tại là sủng thì thế nào chứ? Một ngày nào đó anh ấy sẽ chán ngấy, việc em mang thai không phải là chứng minh tốt nhất sao?”
Dịch Huân? Gọi thân thiết như vậy, hơn nữa, mang thai?! Toàn thân Lộ Diêu hơi hơi run rẩy, người phụ nữ này hoài thai đứa nhỏ của Cố Dịch Huân!! Thời điểm nào thì phát sinh chuyện này? Không biết có phải do tác dụng của cồn hay không, Lộ Diêu cảm thấy từng đợt mê muội, trước mắt lúc sáng lúc tối. Sau đó Nhã Di nói gì nữa Lộ Diêu cũng không biết, bởi vì trong đầu cô giờ phút này đã bãi công, quanh lỗ tai chỉ còn tiếng ong ong, không ngừng quanh quẩn cũng chỉ có hai chữ: đứa nhỏ đứa nhỏ đứa nhỏ… Cô cố gắng nắm lấy bức vách ngăn trong toilet mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể của chính mình.
Giống như qua thật lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt, trong toilet lại khôi phục yên tĩnh, Lộ Diêu chậm rãi đi ra ngoài, đứng trở lại bên cạnh bồn rửa mặt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc của chính mình trong gương thật dọa người, một lần lại một lần dùng nước lạnh cọ rửa hai tay của chính mình, muốn dùng độ ấm lạnh lẽo này làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Trong đầu cô có hai thanh âm đang kêu gào đối chiến. Một thanh âm nói: Lộ Diêu mày thật khờ thật thiên chân, đàn ông trên thế giới này đều là ăn trong bát nhìn trong nồi, chỉ cần có chút tiền có chút địa vị người nào lại không nghĩ muốn ba vợ bốn cô hầu mới là hưởng hết tề nhân chi phúc? Đàn ông mà đáng tin, heo mẹ cũng biết trèo cây! Mày tỉnh lại đi. Một thanh âm lại cực lực phản bác: Diêu Diêu, mày phải tin tưởng anh ấy! Người đàn ông giống như Cố Dịch Huân, nếu như anh ấy không thương mày, căn bản ngay cả liếc mắt nhìn mày một cái cũng lười, thì làm sao có thể sủng mày quan tâm mày như thế, vừa rồi khi thấy mày khóc liền khẩn cấp ôm mày vào trong ngực nhẹ giọng nói lời an ủi, khi thấy mày uống rượu lại toát ra thần sắc lo lắng?
Ánh mắt trống rỗng mông lung của Lộ Diêu dần dần khôi phục sự tỉnh táo, đúng, không thể chỉ tin lời nói của một bên, cô muốn tìm Dịch Huân ca ca hỏi cho rõ ràng! Cô không tin người đàn ông một giây trước còn ôm cô dưới ánh trăng mà giây tiếp theo lại cùng người phụ nữ khác mây mưa thất thường, còn để cô ta có đứa nhỏ! Lộ Diêu ổn định lại thần sắc, sửa sang lại quần áo và tóc rồi hướng phía có tiếng người ồn ào trong yến tiệc đi đến.
Cố Dịch Huân tránh mọi người, đứng ở ngoài ban công lầu hai hóng gió. Lúc này đã là đầu thu, gió ban đêm đã có chút lạnh, mùi hoa hỗn loạn thản nhiên theo gió nhẹ nhàng bay tới, Cố Dịch Huân nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, thế này mới cảm giác phiền chán trong lòng giảm đi một chút, gần đây không biết vì sao luôn có cảm giác bất an khó hiểu, phiền chán dị thường.
“Một người đứng ở chỗ này nghĩ gì vậy?” Lâm Á Bá từ phía sau vỗ vỗ bả vai Cố Dịch Huân, thong thả bước đến bên người Cố Dịch Huân hai người sóng vai tựa vào trên rào chắn.
“Không có, ra ngoài hít thở không khí, bên trong quá ồn ào.”
“Ân, bên trong chính là rất làm ầm ĩ, mọi người ầm ĩ cả buổi tối muốn làm ồn ào việc động phòng thì phải, A Thụy tức giận đến mặt mũi trắng bệch.” Lâm Á Bá tựa lan can nhìn chăm chú vào mọi người trong đại sảnh đang cười đùa, lộ ra ý cười đã lâu không thấy, ngữ khí nhẹ nhàng.
“A Thụy và Thiết Tây Á đều có chốn về, cậu thì sao?” Đêm nay không khí rất tốt, mọi người đều thả lỏng mà trước nay chưa từng có, Cố Dịch Huân nhịn không được bát quái một chút chuyện riêng tư với Lâm Á Bá.
Thân sắc Lâm Á Bá trong nháy mắt liền mất tự nhiên, nhưng rất nhanh làm cho người ta không thể nào nhận ra, trả lời cũng thật nhanh, “Em cũng sắp.” Vẫn như cũ là ngữ khí trêu đùa thoải mái.
Cố Dịch Huân nghe có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, “Thật sự?” Ngữ khí hoài nghi.
“Đúng vậy, Nhã Di hẳn là một lát nữa sẽ đến xin phép anh.”
Bạc môi Cố Dịch Huân giơ lên một độ cong sung sướng, “A, khó trách cậu lại chủ động điều cô ấy đến phòng thư ký, thì ra là thế. Chuyện tốt tới gần?”
Lâm Á Bá không nói chuyện, làm như cam chịu, xoay người tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Dịch Huân mà nhìn về phía đèn đuốc lóe ra hình dáng của Diêu Diêu, trong thấu kính trong suốt chiếu ra quang ảnh lay động, ai cũng không nhìn được trong mâu quang (con mắt) ú ám của hắn đang che giấu điều gì.
Ở sâu trong nội tâm Cố Dịch Huân một tảng đá lớn rốt cục rơi xuống đất, phát ra một tiếng vọng nho nhỏ.
“Cùng nhau uống một chén?” Lâm Á Bá cầm lấy ly rượu hồng vừa đặt ở cửa sổ lên, đưa cho Cố Dịch Huân một ly.
“Cheers!” Cố Dịch Huân nâng chén.
“Cheers!” Thanh âm của hai chiếc ly chân dài va vào nhau thanh thúy vang lên, hai người đàn ông nâng ly uống một hơi cạn sạch.
“Được rồi, không quấy rầy anh, em đi về trước.”
“Ân.”
“Cố tổng! Không quấy rầy đi?” Nhã Di liền bước nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến phía sau Cố Dịch Huân.
Nhanh như vậy đã tới rồi? Cố Dịch Huân nghe được thanh âm mềm nhẹ uyển chuyển của Nhã Di, xoay người. “Có việc?”
“Ân… Muốn xin phép ngài.”
“Nga?” Cố Dịch Huân nhíu mày, “Lý do?”
“Tôi… Tôi mang thai.” Nhã Di cúi đầu, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu lại không che nổi thẹn thùng, ở khóe miệng lại có ý cười mà một chút ý tứ hàm xúc cũng không rõ.
“Mang thai!” Cố Dịch Huân nghĩ tới Thiết Tây Á xin phép có thể là muốn kết hôn, không nghĩ đến dĩ nhiên là nguyên nhân này. Tiểu tử Á Bá kia và A Thụy đều giống nhau, không hé răng nửa lời lại xuống tay nhanh như vậy! “Ân… Được, ngày mai cô bàn giao lại công việc một chút, trở về chăm sóc thân thể tốt là được rồi.” Nghĩ đến người phụ nữ yếu đuối nhu nhược trước mắt này sắp trở thành người đi cùng Á Bá nửa đời, ngữ khí Cố Dịch Huân không còn lãnh khốc giống lúc trước nữa, vẻ mặt cũng ôn hoà đi không ít.
“Cám ơn Cố tổng, vậy tôi xin đi trước?”
“Được.”
“A…” Nhã Di kinh sợ kêu một tiếng, thân thể mất đi cân bằng hướng mặt đất ngã xuống.
Cố Dịch Huân tay mắt lanh lẹ, một phen nắm lấy eo nhỏ của Nhã Di, “Cẩn thận!” Phù, sau khi cô ta đứng vững mới nhẹ giọng dò hỏi, “Không có việc gì đi?”
Nhã Di kinh hồn chưa kịp ổn định lại vỗ vỗ ngực, trong đôi mắt lộ ra ánh lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Cố Dịch Huân, “Cám ơn, làn váy quá dài, không cẩn thận giẫm lên một chút. May mắn ngài đúng lúc đỡ được tôi, bằng không…” Người phụ nữ nghẹn ngào nói không ra lời, bàn tay trắng nõn mềm mại gắt gao che chở ở trên bụng, nước mắt theo đó một giọt lại một giọt rơi xuống trên nền đá cẩm thạch.
Cố Dịch Huân vỗ nhẹ sau lưng đang run nhè nhẹ của Nhã Di, “Không có việc gì là tốt rồi, về sau cẩn thận một chút.”
Đột nhiên, tay Cố Dịch Huân run lên, thân thể nóng lên, cảm giác trước mắt có chút mơ hồ.
“Cố tổng, ngài có khỏe không?” Thân thể Nhã Di sát lại Cố Dịch Huân, đỡ lấy cánh tay anh, hỏi.
“Không có việc gì, có thể là vừa rồi uống hơi nhiều nên lúc này có chút hơi choáng, hóng gió một lúc là tốt rồi.” Cố Dịch Huân đỡ lấy lan can, ngón tay thon dài xoa xoa huyệt thái dương để giảm bớt cảm giác choáng váng không rõ ràng, càng không ngừng nói chuyện để bảo trì sự thanh tỉnh. Hôm nay tuy mọi người đều có ý muốn say, nhưng vừa rồi tựa hồ uống không nhiều lắm, nhưng là lúc này đã muốn say.
“Vậy tôi đi trước, Á Bá còn đang chờ tôi.”
“Ân.”
Bước chân Nhã Di mềm mại tao nhã đi vào trong sảnh với đèn đuốc huy hoàng, hành động che giấu ánh mắt sợ hãi đang quét qua chỗ rẽ nơi có thân ảnh màu trắng đứng đó đã lâu, lộ ra một chút bí ẩn cùng thần thái nhu nhược không tương xứng với ý cười trào phúng trên môi.
Lộ Diêu tránh ở chỗ rẽ đem hết thảy thu vào trong mắt, chỉ là không nghe rõ đối thoại của bọn họ, nhưng cũng có thể theo thần sắc cùng động tác đoán được phần nào.
Từ góc độ của cô nhìn thấy, hai người vô cùng thân thiết không coi ai ra gì, còn nói nhỏ điều gì đó. Thân thể hai người dựa vào gần như vậy, người phụ nữ mặc lễ phục màu vàng nhạt, thoạt nhìn thanh thuần quyến rũ lại thẹn thùng động lòng người, nhẹ nhàng mà tựa vào trên người của người đàn ông, tay đặt lên bụng trên mặt lộ rõ ý cười hạnh phúc; Cố Dịch Huân đem cô ta ôm một nửa vào trong ngực vỗ nhẹ sau lưng cô ta, còn cười ôn nhu với cô ta!
Cảnh tượng đó đối với Lộ Diêu quả thực là ngược tâm, nháy mắt mấy cái để xua đi hình ảnh vừa rồi, áp chế sự ướt át đang lớn dần trong hốc mắt, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền đến mức các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, móng tay dài trong suốt đâm vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay, làm chảy ra chất lỏng đỏ tươi ấm áp, lại như bừng tỉnh chưa từng thấy. Điểm nhỏ đau đớn này làm sao địch được với sự đau đớn trong lòng vào giờ phút này!
Bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, Lộ Diêu đi đến chỗ người đàn ông cao lớn lạnh lùng đang đứng ở ngoài ban công, cước bộ vội vàng mà lảo đảo, Dịch Huân ca ca, chuyện này nhất định là hiểu lầm đúng hay không? Em có thể tin tưởng anh đúng hay không? Lộ Diêu ở trong lòng liều mạng thuyết phục chính mình, lại không biết ở trong tiềm thức của phụ nữ vào loại tình huống này luôn không ngừng tự thôi miên chính mình, cũng đã chứng minh cô tin hơn một nửa rồi.
“Dịch Huân ca ca…”