Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 2: Bữa cơm gặp lại


Đọc truyện Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu – Chương 2: Bữa cơm gặp lại

Đèn thủy tinh xa hoa phát ra ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, thật cẩn thận
dừng ở thảm, bàn ăn, trên vai, đàn cello trầm thấp tao nhã từ từ phát ra âm dương dương tự đắc, một chuỗi xuyến âm đều, nhẹ nhàng phiêu khởi,
quấn quanh ngọn đèn chơi đùa, tạo một cảm giác ấm áp.

Nhìn đến Diêu
Diêu ở một bàn ăn bên cửa sổ, có một người đàn ông cao lớn, áo sơmi màu
trắng ngắn gọn lại lưu loát, nhưng mà càng là quần áo đơn giản như thế
này lại càng làm nổi bật một thân lỗi lạc của người đàn ông, mi lãng mục thỉnh. Khóe miệng là một chút mỉm cười ôn nhu, một tay chống cằm
nghiêng đầu, còn thật sự nghe cô gái xinh đẹp ở đối diện nói xong cái gì đó, ngẫu nhiên săn sóc rót cho cô gái thêm chút nước, sủng nịch xoa xoa mái tóc cô gái, động tác tao nhã, khí chất thanh cao. Làm cho mọi người một bên vẫn lặng lẽ chú ý cô gái mặt đỏ tai hồng bên này.

Đột nhiên, không khí trong nhà hàng nháy mắt ngưng trệ, người phục vụ đứng ở vị
trí cửa lớn cung kính mở cửa, hơi hơi cúi người, ánh mắt mọi người không tự chủ được hướng đến người đang đi đến cửa lớn. Một lát sau, chỉ thấy
một thân ảnh màu đen chậm rãi từ chỗ đèn đuốc mờ nhạt đi vào chỗ muôn
vàn đèn đuốc.

Một thân y phục màu đen, lạnh lùng lưu loát mà bá đạo
ôm lấy thân thể, thân hình cường tráng thon dài cùng cơ bắp nhanh trí,
giống như chứa đầy lực lượng vô hạn, thực dễ dàng làm cho người ta liên
tưởng đến cường hãn săn báo trên thảo nguyên Mỹ Châu, cả người tản ra
hơi thở lãnh khốc, chớ tới gần.

Thân ảnh đó đi qua chỗ nào, mọi người không tự giác ngừng lại rồi mới tiếp tục hô hấp, âm thầm cảm thán,
chẳng lẽ đây là đế vương địa bàn cường đại trong truyền thuyết? Quanh
thân người kia giống như tỏa ra một vòng ánh sáng trong suốt tinh tế,
chặn đứng ánh mắt cùng hô hấp của mọi người.

Cố Dịch Huân khi đến
gần, nhìn đến chính là hình ảnh hạnh phúc ấm áp này: Trên mặt bạn tốt là đường cong nhu hòa, khóe miệng gợi lên độ cong sung sướng, cánh tay dài sủng nịch nhu loạn mái tóc ngắn của muội muội, tiểu nha đầu tức giận
chụp lấy bàn tay to đang quấy rối, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một
đoàn, chọc bạn tốt một trận cười to.

“Dịch Huân, ở chỗ này!” Lộ Viễn

ngẩng đầu, vừa vặn thấy Cố Dịch Huân đứng ở đằng sau Diêu Diêu, vội vàng tiếp đón bạn anh đến ngồi bên cạnh.

“Dịch Huân ca ca, đã lâu không
thấy, anh có khỏe không? Em đã trở về!” Đợi cho Cố Dịch Huân đến gần, Lộ Diêu hướng về phía anh cười thật tự nhiên, ngọt ngào mở miệng.

Chỉ
trong nháy mắt Cố Dịch Huân hoảng hốt, tiểu nha đầu đã trưởng thành! Tuy rằng vẫn gọi là Dịch Huân ca ca, Dịch Huân ca ca, nhưng là hiển nhiên,
nàng đã không còn là A Diêu trước đây hay ở phía sau sự che chở của
người nhà và cũng không phải cô gái nhỏ bé. Sẽ không lại ôm đùi anh khóc nói ca ca khi dễ nàng, làm cho anh hỗ trợ nàng trả thù khi trở về; sẽ
không lại ngồi trong bãi bóng mồ hôi chảy như mưa, trong miệng nhỏ nhắn
thiếu mất cái răng cửa, vui tươi hớn hở nhìn anh gọi: A Diêu ở đây… Năm
đó, cô gái tránh ở trong lòng anh khóc đến cả người run rẩy, tiểu cô
nương tiễn đưa ba mẹ lúc đó thật sự đã trưởng thành!

Năm đó tiểu nha
đầu này đã là một cô gái thướt tha! Một thân âu phục công chúa màu trắng bao vây lấy đường nét linh lung của cơ thể, thanh thuần quyến rũ và
cũng gợi cảm; vóc dáng cao lên rất nhiều, đã muốn cao đến cằm của chính
anh; tóc ngắn mềm mại, ngũ quan xinh xắn, rất giống với nàng mới trước
đây là đứa nhỏ ôm lấy ba ba. Lúc này, cô gái đó lại chớp đôi mắt sáng
với lông mi cong vút, ngọt ngào hướng về phía anh cười duyên.

Quang
ảnh lưu chuyển, khuôn mặt non nớt tươi cười trong ấn tượng dần dần hòa
vào trùng hợp với cô gái cười đến mặt mày hồng hồng trước mắt…

Ngọn đèn, âm nhạc, bầu không khí, hết thảy tốt đẹp đến mộng ảo, chỉ vì sau ba năm, đã gặp lại.

Lúm đồng tiền sáng lạn giống như một đường thẳng suốt, nháy mắt đánh trúng
trái tim, cảm giác tê dại từ nơi trung tâm (trái tim) theo mạch máu bắt
đầu lan tràn cho đến khi trải rộng toàn thân; anh lâu như vậy hoảng loạn trong bóng đêm nhìn người đi trước không mở ra được mắt, nhưng cũng đốt sáng lên thế giới của anh. Cố Dịch Huân tâm một trận chấn động không có quy luật, không hiểu rối loạn nhịp tim, con ngươi tối đen như mực rõ
ràng nhìn thấy, lại rối rắm không muốn người nào biết cảm xúc.


Âm
thầm ổn định lại tâm tình, Cố Dịch Huân ôm lấy một tia mỉm cười như
không có chuyện gì, chậm rãi đi hướng chỗ ngồi. A, xem ra chính mình
cũng rất nhớ tiểu muội thiên chân xinh đẹp này.

“Lần này trở về sẽ không đi nữa sao?” Trong lúc ăn cơm, ánh mắt Cố Dịch Huân nhìn về phía Lộ Diêu, thấp giọng hỏi.

“Đúng vậy, Dịch Huân ca ca, anh cũng không biết em có cỡ nào hoài niệm quê
hương, nhớ anh và ca ca! Cho nên không bao giờ đi nữa!”

“Xú nha đầu, nói dối!” Lộ Viễn giương giận.

Lộ Diêu le lưỡi, lại mở miệng: “Hắc hắc ~ Dịch Huân ca ca, em muốn đến đại học D để học, ca ca không cho, anh giúp em khuyên nhủ đi?” Lộ Diêu từ
nhỏ chỉ biết, ca ca vừa khốc vừa lãnh này kỳ thật nói chuyện là tốt nhất (Lời tác giả: Mọi người trầm mặc ~ thở dài… Cũng chỉ có Diêu Diêu dám
nghĩ như vậy ~)

Thanh âm làm nũng quen thuộc luôn luôn làm cho người
đàn ông lạnh như băng cũng không thể không có xu thế hòa tan tuyết, tâm
giống như có dòng nước ấm chảy qua. Hướng về phía bạn tốt đang nhíu mày, lôi vấn đề ra hỏi.

“Đại học D có điểm hơi xa nhà, em vừa trở về, các phương diện cùng tình huống không quá rõ ràng, trọ ở trường sợ em không quen, ở bên ngoài anh lại lo lắng.”

“Dịch Huân ca ca, anh xem anh
ấy, không phải là hồi trước học nội trú thôi, có cái gì lo lắng chứ? Em
cũng không phải tiểu hài tử!”

Nghe xong những lời này, hai người đàn
ông nhìn nhau, câu theo đối phương thấy được ý cười trong mắt. 17 tuổi
mà thôi, cũng chính là một trường học gồm những đứa nhỏ không lớn?

“Đại học D?” Cố Dịch Huân sờ sờ cằm, trầm ngâm mở miệng, “Lần trước sau khi

kết thúc hợp tác hạng mục kiến trúc kia, tôi vừa vặn được tặng bộ nhà,
ngay phụ cận đại học D, tôi gần nhất vừa vặn ở bên kia. Cậu nếu lo lắng, về sau tôi giúp cậu nhìn thì tốt rồi.”

“Cậu bận rộn như vậy còn phải nhìn Diêu Diêu, rất phiền toái, để cho Diêu Diêu đến đại học S là tốt rồi.”

Vừa nghe lời này, Lộ Diêu nhíu mi nhăn mặt càng thêm rối rắm, ba ba nhìn về phía Cố Dịch Huân cầu cứu.

Đối mặt với mọi trường hợp mưa gió lớn đến đâu cũng là mặt không đổi sắc,
Cố Dịch Huân lại duy độc chịu không nổi ánh mắt sáng vô tội lại ẩm ướt
đáng thương như rửa tội trong thần lễ, anh thở dài, mở miệng nói: “Để
cho nha đầu này đi thôi, nếu không cô ấy còn phải nháo với cậu.”

“…” Lộ Viễn xem như ngầm đồng ý.

“Nga nha! Dịch Huân ca ca, chỉ biết anh là tốt nhất!” Giống như hoa cùng
bướm bay qua, cô ôm lấy cánh tay Cố Dịch Huân lay động. Tứ chi người đàn ông trong nháy mắt không quá rõ ràng mà cứng ngắc, xét thấy Lộ Diêu quá mức hưng phấn, Lộ Viễn đang trầm tư, cũng không có phát hiện.

Nói chuyện phiếm trời nam biển bắc (1) trong chốc lát, một chút cơm cũng dần dần kết thúc.

Hai người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở cửa nhà hàng hàn huyên nói lời từ biệt, cô gái mặc quần trắng đứng bên cạnh lại tò mò hết nhìn đông tới
nhìn tây, chờ hai người chấm dứt.

“Diêu Diêu, nói tạm biệt với Dịch Huân, chúng ta phải đi.”

“Dịch Huân ca ca, tạm biệt!” Thanh âm thanh thúy kiều nhuyễn truyền đến.

Cố Dịch Huân gật gật đầu, nhìn hai thân ảnh một đường đã đi xa, cũng xoay người đi hướng xe của chính mình.

Xoạch xoạch, một trận thanh âm của giày cao gót từ xa vươn tới gần, Cố Dịch
Huân phản xạ tính quay đầu, phát hiện tiểu nha đầu đã đi mà quay lại.

“Còn có việc?” Cô gái vì vừa mới chạy mà hai má phi hồng, xương quai xanh
tinh tế gầy yếu, dồn dập hô hấp khiến ngực phập phồng, Cố Dịch Huân có
chút không được tự nhiên, mở mắt nhìn.

Ổn định lại hô hấp đang dồn
dập, Lộ Diêu vội vàng mở miệng “Quên nói với anh, Dịch Huân ca ca, anh

vẫn là khốc giống như trước đây, nhưng là càng suất, càng men! Hắc hắc ~ tạm biệt?” Nói xong vẫy vẫy bàn tay nhỏ trắng noãn, không cho Cố Dịch
Huân có cơ hội phản ứng, giống như con thỏ lại xoay người chạy đi.

Cố Dịch Huân vẫn như cũ một bộ lạnh lùng nhẹ biểu tình, xoay người, ngồi
vào trong xe, nhưng ẩn ở trên khuôn mặt lạnh là thần thái sung sướng đã
lâu không thấy.

Ngồi ở trong xe, Tề Hạo rõ ràng cảm giác được hôm nay đại ca khí tràng không đúng, không khỏi quay đầu, tò mò hỏi: “Ca, hôm
nay cùng ai ăn cơm a? Làm cho anh cao hứng như vậy?”

“A Diêu muội muội đã trở lại.”

“Muội muội của Lộ Viễn, tiểu công chúa của Lộ thi sao?”

“Đúng vậy, vẫn là đáng yêu giống như trước đây.” Hơn nữa người trổ mã thay
đổi thêm nhiều hấp dẫn… Nghĩ đến cái nha đầu kia, đường cong không khỏi
lại nhu hòa thêm vài phần, liên nói cũng nhiều hơn.

Tề Hạo trừng lớn
hai mắt, âm thầm kinh ngạc một phen. Theo đại ca hai năm, vị này luôn
luôn là tích tự như kim (2), trừ phi làm việc tất yếu còn lại rất ít khi mở miệng, đối với vấn đề nói chuyện phiếm như vừa rồi hoặc là liền lãnh nghiêm mặt không trả lời, hoặc là liền “Ân” “Nga” ngắn gọn chặn chỗ
hiểm yếu, qua loa cho xong. Hôm nay thế nhưng phá lệ nói nhiều như vậy.
Xem ra tiểu cô nãi nãi này thật sự lợi hại!

Không dám chậm trễ, nhanh chóng nhấn ga, đánh tay lái, đưa đại thần hồi cung.

Tắm qua nằm ở trên giường, Cố Dịch Huân lại trằn trọc không yên, vô luận
như thế nào đều không thể ngủ được. Khi nhắm mắt lại cả đầu đều bị tiếng nói kiều nhuyễn ngọt ngào gọi ca ca của tiểu nha đầu kia chiếm cứ,
khuôn mặt sinh động tươi cười như là bị gió thổi loạn trang sách, lướt
qua trước mắt…

——————————————————————–

(1) Nói chuyện phiếm trời nam biển bắc: nói chuyện trên trời dưới đất, nói chuyện từ bắc đến nam.

(2) Tích tự như kim: kiệm lời, ít nói. (Mọi chú thích đều là của editor)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.