Đọc truyện Nguyên Tác Giết Ta – Chương 7: Chưa Thấy Mỹ Nữ Bao Giờ À
Editor: Sẻ đi nắng
Cuốn 《 30 ngày học luyện đan cấp tốc —— Đồ ngốc cũng học được 》của Phó Oản bị Ninh Hành tịch thu mất.
Sau khi Ninh Hành tịch thu quyển sách kia, rất nghiêm túc nói với Phó Oản: “Con đường tu tiên này kị nhất là đi lầm đường lạc lối, loại sách gây hại cho người này, để ta cầm cho muội.”
Phó Oản cho rằng Ninh Hành tịch thu cuốn sách này để bí mật nghiên cứu, nhưng thật ra là Ninh Hành đã đốt luôn nó rồi:)))
Sau mấy lần đòi lại 《 30 Ngày học luyện đan cấp tốc 》 không có kết quả, Phó Oản mới chợt nhận ra là đã sắp đến ngày diễn ra tỷ thí tranh cử Đại đệ tử của Hào Sơn.
Thế giới Tu tiên lấy cường giả vi tôn, cho nên Hào Sơn rất chú trọng việc bồi dưỡng đệ tử, những đệ tử có tu vi dưới Nguyên Anh sẽ được chia thành các cấp Kim Đan, Trúc Cơ, Luyện Khí sau đó tiến hành khảo nghiệm theo từng cấp.
Trong 10 năm nhập môn này, các kiến thức và pháp thuật mà Phó Oản học được đều là những kiến thức cơ bản nhất.
Theo lời của các trưởng lão thì phải xây được cột móng vững chắc, mới có thể xây nên được thành lầu cao vạn trượng.
Nhưng sau khi đến Trúc Cơ kỳ thì việc chọn sư phụ là giai đoạn then chốt, đại đạo muôn vàn, pháp thuật của Hào Sơn thì như trăm hoa đua nở, chọn sư phụ khác nhau cũng có nghĩa là đường tu tiên của mỗi người cũng khác.
Bởi vậy, trong cuộc tranh cử vị trí Đại đệ tử của Trúc Cơ Kỳ sẽ có các trưởng lão muốn thu đồ đệ, thấy người nào thích hợp thì nhặt về.
Tu vi của các trưởng lão Hào Sơn có cao cũng có thấp, không đệ tử nào không mơ được bái một vị trưởng lão vừa có tu vi cao vừa hào phóng thiện lương làm sư phụ, sau đó ôm đùi leo lên đỉnh cao nhân sinh cả.
Bởi vậy, phần xuất hiện các vị trưởng lão đến xem tranh cử Đại đệ tử là phần gây mong chờ nhất.
Sau khi đọc nguyên tác, Phó Oản đã biết trước được những ai sẽ xuất hiện, cho nên nàng không quan tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh lắm.
Ninh Hành lại càng không thèm để ý những thứ này.
Hai người đều có vẻ thờ ơ, khác biệt với những người xung quanh.
Nhưng sau buổi học sáng hôm nay, một tiếng thét vang lên, làm vang vọng hơn nửa cây bồ đề.
“A a a!!!” Sóc đất Marmot gào thét:)))
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210420/nguyen-tac-giet-ta-7-0.gif
Nữ đệ tử nhập môn cùng năm với Phó Oản – Ngọc Tâm, sợ hãi kêu lên.
Ngồi một bên Phó Oản nhân lúc không có ai chú ý ngoáy ngoáy tai, chăm chú nghe Ngọc Tâm lên tiếng.
” Nghe…!nghe nói Chưởng môn…!Chưởng môn cũng đến xem tỷ thí tranh cử Đại đệ tử của Trúc Cơ Kỳ!” Ngọc Tâm ôm ngực, nói một cách đứt quãng, vừa mừng vừa sợ.
“Không thể nào?!” Một đệ tử gần đó cũng nói vào, “Chưởng môn chúng ta chính là Đường chủ của Vân Trạch Kiếm Đường, sau khi thu một vị sư huynh từ hai năm trước, đã không thu đồ đệ nữa, sao chưởng môn đại nhân lại đến tham dự nữa chứ?”
Ngọc Tâm vỗ bàn, vô cùng kích động nói: “Tin tức này do đồng môn bên Vân Trạch Kiếm Đường nói cho ta, đảm bảo là thật.”
Phó Oản âm thầm gật gật đầu, tin tức này đúng là thật.
Chưởng môn Hào Sơn đã âm thầm chú ý tới tư chất của Ninh Hành, năm nay tham dự tỷ thí này cũng chỉ vì Ninh Hành mà đến.
“Chưởng môn thì sao chứ?” Có người thì thào, “Chưởng môn đại nhân là người của kiếm đường, e rằng lý luận tu luyện của bên đó với Thiên Trạch đường chúng ta không giống…”
“Đúng vậy, theo ta thì Đường chủ của chúng ta Vân Thận tiên tử lợi hại hơn, người vừa ôn nhu, tu vi lại cao nữa.” Mấy người bắt đầu líu ríu thảo luận, “Nếu có thể bái Vân Thận tiên tử làm sư phụ thì con đường tu tiên này coi như đáng giá.”
Phó Oản lại lần nữa dang tay ra, vô cùng bất đắc dĩ nghĩ:
“Xin lỗi nhé, Vân Thận tiên tử tham dự tỷ thí cũng là vì Ninh Hành.”
Các đồng môn ở bên cạnh nhiệt liệt thảo luận những đại nhân vật có thể sẽ xuất hiện, ngay cả các trưởng lão chưa xuất quan cũng nói đến, nhưng chỉ có cái tên kia là không ai nhắc đến.
Phó Oản chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên hình tượng mà 《Vi tiên 》mô tả sư phụ tương lai của nàng…!
Đối với tất cả mọi người đang ngồi ở đây thì tên của hắn là một thần thoại, thậm chí là truyền thuyết thượng cổ.
Hơn nữa……!
Phó Oản liếc nhìn Ninh Hành đang chống cằm ngồi bên cạnh, mắt nàng hơi nheo lại, gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, dường như không qua tâm đến những gì mà đồng môn đang thảo luận.
Nàng không tài nào hiểu nổi, vì sao Chưởng môn đại nhân rồi cả 10 đại trưởng lão rời núi để thu nhập Ninh Hành làm đồ đệ, nhưng nàng ta lại không nhận ai làm sư phụ cả.
Vì thế Phó Oản quyết định thăm dò một chút.
Nàng chọc chọc khuỷu tay Ninh Hành: “A Hành sư tỷ, tỷ có người mà tỷ muốn bái làm sư phụ không?”
“Không có.” Đôi môi Ninh Hành khẽ mở, trả lời rất nhanh.
Nhưng một lúc sau nàng lại nói tiếp: “Ở Hào Sơn này không có ai đáng để ta bái làm sưq phụ cả.”
Phó Oản: “……” Không hổ là nữ chính, mới có Trúc Cơ Kỳ thôi mà đã có dũng khí bễ nghễ chúng sinh rồi.
Nàng gõ vào trán một cái, nói nhỏ: “Toàn bộ Hào Sơn này á? Nhưng nếu vị kia đến thì sao?” “Chính là người mà cả Hào Sơn này—— bao gồm chưởng môn cũng phải cung kính gọi ” tổ sư “, tổ sư gia của Hào Sơn ấy.” Phó Oản nói thêm.
Ninh Hành nhướng mày, quay đầu lại nhìn Phó Oản một cái, kinh ngạc nói: “Muội cũng biết đến sự tồn tại của hắn à? Gần nửa giới tu tiên này đều cho rằng hắn đã chết rồi.”
Bởi vì hắn đã sống quá lâu, gần như sánh ngang với trời đất.
“Tổ sư gia của Hào Sơn chúng ta làm sao muội có thể quên được.” Phó Oản xoa xoa tay, kích động hỏi, “Nếu là vị kia đến, A Hành sư tỷ thấy thế nào?”
“Hắn thì…” Ninh Hành liếc nàng một cái.
Ninh Hành im lặng hơi lâu, Phó Oản cho rằng nàng ta đang suy xét có nên bái Tổ sư gia làm thầy hay không.
Nhưng một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của Ninh Hành hơi cong lên, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Quá già.”
Phó Oản cảm thấy bản thân là nữ phụ ác độc như nàng, cần thiết phải đem lời bất kính này của Ninh Hành nói cho mọi người nghe.
“Thay vì suy nghĩ trưởng lão hay chưởng môn ai thích hợp hơn thì không bằng tăng thực lực của bản thân trước đi.
” Ninh Hành lạnh mặt nói, sau đó lại nghĩ đến Nhuận Khí Hoàn tự nhiên bị Phó Oản đem đi cho kia, “Muội không dùng Nhuận Khí Hoàn, tu vi chắc chỉ dừng lại ở tầng 3 Trúc Cơ Kỳ đúng không?”
Vừa dứt lời, những ngón tay mảnh khảnh của hắn chạm nhẹ vào trước mắt Phó Oản để kiểm tra tu vi của nàng.
Hắn mới luyện chế ra một mẻ Nhuận Khí Hoàn, nếu tu vi của Phó Oản còn không có tiến bộ thì nhân cơ hội này đưa cho nàng.
Nhưng hắn không nghĩ tới tu vi của nàng thế mà đã đến tầng 5 Trúc Cơ Kỳ, đã bắt đầu bước vào Trúc Cơ Hậu Kì.
“Muội…..” Ninh Hành do dự nói.
Ánh mắt của hắn rơi vào khuôn mặt của Phó Oản, cuối cùng hắn chú ý tới màu xanh nhàn nhạt dưới mắt nàng.
Khi tu luyện cần phải toàn lực tập trung tinh thần, hít thở linh khí của đất trời, tu luyện không giống với nghỉ ngơi, đối với những đệ tử Trúc Cơ Kỳ như bọn họ thì cũng không cần phải không ngủ không nghỉ để tu luyện.
Tu vi của Phó Oản tiến bộ vượt bậc như thế, sợ là những ngày vừa rồi đã rất chăm chỉ, hi sinh thời gian nghỉ ngơi để tu luyện.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Ninh Hành, mặt Phó Oản đỏ bừng.
Mẹ nó! Là nữ phụ ác độc mà nàng lại để nữ chính nhìn ra được nàng phải ngày đêm tu luyện mới miễn cưỡng đuổi kịp tu vi nàng ta, thật sự quá mất mặt!
Nàng vội vàng đưa tay lên che mặt: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy mỹ nữ không đẹp bằng ngươi bao giờ à?”
Dứt lời, Phó Oản nhanh chóng đứng lên, vội vàng rời khỏi.
Ánh mắt của Ninh Hành quá sắc bén, Phó Oản sợ nàng ta nhìn ra sự mềm yếu của mình.
Những ngày gần đây nàng phải dành nhiều thời gian hơn để tu luyện, trước đây nếu đang lúc tu luyện mà thấy mệt thì nàng sẽ nghỉ ngơi luôn.
Nhưng bây giowf đang là thời kì mấu chốt mà tu vi bị bỏ lại sau thì e rằng khi tỷ thí không dành được thành tích tốt.
Vậy nên Phó Oản mới không quản ngày đêm tu luyện, khiến cho sắc mặt khó coi như vậy.
Nhưng kết quả rất tốt, tu vi của nàng cuối cùng cũng tăng lên.
Nhưng vẫn chưa đủ….!
Phó Oản tự nhủ.
Nàng nhớ rất rõ cốt truyện của《Vi tiên》, trong tỷ thí tranh Đại đệ tử của Hào Sơn, Phó Oản chỉ dưới Ninh Hành một bậc, đánh bại hơn trăm vị đệ tử Trúc Cơ kỳ khác, dành được vị trí số 2.
Ninh Hành và các đệ tử có thiên phú cao khác đều vững vàng ở tầng 9 Trúc Cơ Kỳ, một tu sĩ cố gắng mãi mới được tầng 5 Trúc Cơ Kỳ như nàng làm sao so được với bọ họ đây?
Nàng không chỉ phải lấy được vị trí số 2 trong cuộc tỷ thí mà còn phải lấy được sự ưu ái của vị lão tổ tông kia nữa.
Thế này thì khó quá đi.
Trong sách chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu mà nữ phụ như nàng phải chạy theo muốn gãy cả chân.
Sau khi Phó Oản hoafn thành việc mỗi ngày xỉ vả quyển 《 Vi tiên 》này xong, nàng mới về đến tiểu viện của mình.
Vừa đi đến cửa tiểu viện,nàng liền nhìn thấy một Thanh Điểu tao nhã, nhẹ nhàng đậu trước cửa nhà mình, giữa những cành cây xanh tươi, đang nghiêng đầu nhìn nàng.
Thanh Điểu là “sứ giả” truyền tin của Hào Sơn, thường dùng để thông báo những tin chính.
Phó Oản đưa tay ra, Thanh Điểu ngoan ngoãn đậu trên đầu ngón tay nàng.
Chiếc mỏ bé xinh của nó nhẹ mổ một cái vào không trung, những đốm sáng trắng bạc tụ lại thành bức thư.
Phó Oản cầm lấy lá thư, mở ra xem.
Nội dung bức thư nằm ngoài dự đoán của nàng.
Trong thư viết tên đối thủ mà nàng sẽ gặp trong vòng thứ nhất của cuộc tỷ thí.
Cuộc thi tiến hành theo tổ, trong cuốn《Vi tiên 》 chỉ miêu tả kỹ càng ba vòng thi và đối thủ của Ninh Hành, nhưng lại không hề tí giấy mực nàng miêu tả về Phó Oản.
Dù sao thì vị nữ phụ ác độc này cũng kiên trì đến vòng thứ 3, quyết đấu cùng nữ chính Ninh Hành.
Phó Oản không biết đối thủ trong hai vòng đầu của mình là ai nên nàng rất nghiêm túc đọc bức thư này..