Đọc truyện Nguyên Tác Giết Ta – Chương 5: 3 Ngày Đừng Có Nói Chuyện Với Ta!
Editor: Sẻ đi nắng
“A Hành sư tỷ…” Phó Oản bối rối, không biết phải làm sao, chỉ có thể kêu lên một tiếng.
Nàng không thể nói ra chân tướng sự việc.
Cũng không được để Ninh Hành nói ra.
Bởi vì trong cốt truyện người phát hiện ra vấn đề, sau đó báo cho Ninh Hành là tiểu sư đệ mới nhập môn Doãn Sóc.
“Muội sáng nay mới đến chỗ ở của tân đệ tử, Nhuận Khí Hoàn này…!” Ninh Hành hé môi, hắn đã đoán được đại khái đầu đuôi của chuyện này.
Ngay tại lúc hắn đang định nói ra thì bị Phó Oản ngắt lời.
“A Hành sư tỷ, việc này…!việc này…!Tỷ nên hỏi Doãn Sóc sư đệ thì hơn!” Bóng đèn nhỏ trong đầu Phó Oản lóe lên, ngay lập tức đem tội lỗi đá đi.
Tiểu sư đệ Doãn Sóc đừng trách ta không coi trọng nghĩa khí nhé, Phó Oản tự nhủ thầm trong lòng.
Dù sao thì nàng cũng là nhân vật phản diện, chọc phá tiểu sư đệ cũng chỉ là chuyện thường thôi.
“Hỏi Doãn Sóc?” Ninh Hành nhướn mày hỏi, dùng hai ngón tay nhặt ngọc bội của Doãn Sóc lên.
“Được thôi” Hắn nói.
Hai chữ “Được thôi” thốt ra đầy khí lạnh, nhìn Ninh Hành như sắp rút kiếm giết người đến nơi.
Phó Oản âm thầm đốt nến cho Doãn Sóc, tự tin nói: “Đúng, đi hỏi Doãn Sóc!”
“Muội đi cùng ta.” Ninh Hành kiên định nói.
Phó Oản đang định từ chối thì đột nhiên trong đầu lại hiện lên tình tiết của cốt truyện.
【Hôm đó, hai đệ tử ưu tú của tiên đường Thiên Trạch – Ninh Hành và Phó Oản đến chỗ ở của các tân đệ tử, thăm hỏi các sư đệ muội và giải đáp thắc mắc cho họ.
Phó Oản bị lòng đố kị làm mờ mắt vẫn đang đắm chìm trong lời khen ngợi của các sư đệ sư muội, không biết rằng sự thật sắp bị phơi bày sẽ tát cho nàng một cái đau điếng.
】
Như vậy thì theo kịp được cốt truyện.
Vì thế Phó Oản gật đầu liên tục, theo sát bước chân của Ninh Hành.
Lúc này, hơn mười vị tân đệ tử vừa mới kết thúc buổi học sáng trở về chỗ ở, đang ríu rít nói chuyện phiếm.
Dưới bóng cây bồ đề xanh mát, họ quây quần bên nhau, hoặc ngồi hoặc nằm, bàn luận với nhau về đạo pháp.
“Phó Oản sư tỷ thật sự là người tốt, viên Nhuận Khí Hoàn này có phẩm chất thượng thừa, có tác dụng rất lớn đối với việc tăng tiến tu vi.” Nữ đệ tử đầu tiên nhận được linh dược Lan Nguyệt, thuận miệng nói.
Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến.
Doãn Sóc đặt cuốn sách có tựa đề 《Cách tán đổ Đại sư tỷ Ninh Hành 》xuống, lấy bình thuốc trong ngực ra.
Lan Nguyệt tò mò hỏi: “Doãn Sóc, ngươi có ý kiến gì à?”
” Nhuận Khí Hoàn này phẩm chất thượng thừa, từ đó có thể thấy được người luyện chế có thủ pháp tuyệt diệu.” Duẫn Sóc trầm giọng nói, “Phó Oản, nàng ta không có năng lực này.”
Lan Nguyệt che miệng, ngạc nhiên nói: “Vậy nên viên linh đan này không phải do Phó Oản sư tỷ luyện chế ra?”
“Đúng thế, ta phát hiện trong bình thuốc này có mùi sen thoang thoảng, ta đoán có lẽ đây là của Ninh Hành sư tỷ luyện chế ra.” Doãn Sóc nhẹ chạm vào chai thuốc, cười lạnh nói, “E rằng Phó Oản kia chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi.”
“Không thể nào? Người cao quý, thanh khiết không thể chạm tới như Ninh Hành sư tỷ lại hạ mình luyện linh dược cho chúng ta ư? Thật là một người tốt! Không hổ là ánh sáng của Hào Sơn!” Lan Nguyệt che miệng cảm thán, vừa nghe đến tên Ninh Hành, sự chú ý của nàng lập tức đổ dồn vào đó.
Ngay sau khi Lan Nguyệt nói xong lời này, một làn gió chậm rãi lướt qua sau lưng, thổi tung mái tóc đen trên lưng nàng.Hương sen thanh nhã như có như không ập đến, người “cao quý, thanh khiết không thể chạm tới” trong miệng của Lan Nguyệt đột ngột xuất hiện sau lưng nàng.
Phó Oản đứng sau lưng Ninh Hành, nàng thấy áo trắng của Ninh Hành tản ra như sương như khói, dáng người lả lướt như hoa sen đang nở, tự nhiên hấp dẫn hết tất cả ánh mắt của các sư đệ muội về phía mình.
Nàng không nhịn được mà vỗ tay trong lòng, cách xuất hiện này giống y như trong cốt truyện miêu tả.
Doãn Sóc ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Hoành, gần như không cầm được lọ thuốc trong tay.
Người mà hắn ngày đêm mong nhớ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Nhiều năm qua hắn khắc khổ tu luyện, liều chết cũng phải bái nhập Hào Sơn không phải là để gặp lại nàng sao.
“A Hành…” Hắn nhẹ gọi Ninh Hành.
Đôi mày trên gương mặt vô cảm của Ninh Hành nhíu lại, hắn lạnh lùng ngắt lời Doãn Sóc: “Im miệng.”
“A Hành” là tên mà ngươi muốn gọi là gọi à? Hắn liếc qua Doãn Sóc, nhìn thấy người hắn mới nhớ tới tên Doãn Sóc này là ai.
Đây là thiếu niên mà nhiều năm trước hắn tiện tay cứu, không ngờ cậu ta cũng đến Hào Sơn.
Nhưng ánh mắt buồn nôn mà tên đó nhìn hắn là chuyện gì vậy?!
Ninh Hành cảm thấy tên Doãn Sóc này không đúng lắm.
Hắn gật đầu nhìn Doãn Sóc nói:”Gọi ta là sư tỷ hay Ninh Hành là được, ngươi qua đây.”
Doãn Sóc cảm thấy người nâng nâng, nghĩ rằng Ninh Hành gọi hắn đến để ôn chuyện cũ.
Đứng phía sau Ninh Hành nhìn thấy biểu lộ ngây ngô của Doãn Sóc, Phó Oản thật sự không đành lòng cho hắn biết chân tướng sự việc.
Có lẽ đây là bi kịch của nam phụ mãi mãi không có được nữ chính! Nàng không nhịn được mà cảm khái.
“Trả lại ngọc bội cho ngươi.” Ninh Hành vừa giơ tay lên, ngọc bội kia đã bị ném trả lại cho Doãn Sóc.
Doãn Sóc vô thức duỗi tay bắt lấy, run giọng hỏi: ” Đại Sư tỷ, ý của tỷ là?”
“Bình Nhuận Khí Hoàn trong tay ngươi từ đâu ra?” Ninh Hành phớt lờ câu hỏi của hắn, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Phó Oản đưa cho ta.” Doãn Sóc cau mày, nhìn Phó Oản với ánh mắt ghen ghét, cảm thấy chỗ nàng đứng rất ngứa mắt.
Cái đồ nữ nhân mang lòng rắn rết xấu xa như vậy, sao xứng được đứng bên cạnh Ninh Hành chứ?
“Nàng ta trộm linh dược của tỷ, mang đi mượn hoa hiến Phật đúng không?” Doãn Sóc cao giọng lên, thu hút sự chú ý của các đệ tử gần đó.
Giọng Ninh Hành lạnh dần, hắn hạ giọng nói: “Nhuận Khí Hoàn này là ta cho nàng, nàng ấy tự mình dùng hay làm gì khác đều là quyền của nàng, nếu ngươi còn tiếp tục nhiều chuyện…”
“Chuyện không phải như thế.” Doãn Sóc đột nhiên lớn tiếng nói, “Là Phó Oản trộm linh dược của tỷ đưa cho mọi người.”
Âm lượng của câu nói sau rất to, tất cả các tân đệ tử ở đó đều nghe thấy.
Doãn Sóc nói quá nhanh, Ninh Hành không kịp cản lại.
Lúc này, trong đám đông vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
“Không ngờ Phó Oản sư tỷ là người như vậy.”
“Nhìn thấy nàng điềm mỹ, đáng yêu ta còn tưởng nàng ta là người tốt cơ…!”
“Haiz…!Tri tâm tri diện bất tri nhân…”
Mặc dù Doãn Sóc nói đúng, những lời xì xào bàn tán kia cũng không sai, trong cốt truyện cũng miêu tả những từ ngữ giễu cợt này rồi nhưng Phó Oản vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên.
Chẳng lẽ…!đây là điều mà nữ phụ ác độc phải trải qua sao? Nhưng mà không sao cả, nữ chính Thánh mẫu sắp ra tay giải cứu rồi.
Trong sách Ninh Hành tha thứ cho Phó Oản, thậm chí còn cái khó ló cái khôn cứu nàng, giành được sự khen ngợi của mọi người.
Quả nhiên, đề phòng tin đồn lan nhanh, Ninh Hành chỉ có thể nói: “Nhuận Khí Hoàn này vốn là do ta luyện ra để tặng cho mọi người, nhưng từ trước đến nay ta hành sự khiêm tốn nên đã nhờ Oản Oản, mượn tên tuổi của muội ấy để tặng cho mọi người.”
“Ninh Hành đại sư tỷ làm việc tốt không lưu danh!” Những âm thanh ủng hộ như vậy liên tục vang lên.
Đối mặt với tình huống như thế này, Ninh Hành chỉ có thể nói như vậy, không thì danh tiếng của Phó Oản trong những đệ tử này sẽ bị hủy.
Phó Oản thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cốt truyện cũng bắt đầu tạm ổn.
Chỉ có Doãn Sóc vẫn còn lải nhải: “Đại sư tỷ, sự tình không phải như vậy, tại sao tỷ còn muốn che chở cho nữ nhân có lòng dạ rắn rết như nàng ta?”
Phó Oản ở trong lòng thở dài, cảm thấy Doãn Sóc theo đuổi Ninh Hành mấy trăm chương cũng không được là rất hợp lý.
Nàng bí mật trừng mắt nhìn Doãn Sóc, tuy rằng hôm nay nàng lâm vào cảnh khó khăn như vậy là do một mình nàng chăm chỉ cố gắng, tục xưng “Tự làm tự chịu”, nhưng sự thù địch của Doãn Sóc đối với nàng quá khó hiểu.
“Doãn Sóc! Ngươi thà tin vào những điều ngươi tưởng tượng hơn là tin vào lời ta nói sao?” Ninh Hành đột nhiên quay đầu lại, liếc nhẹ Doãn Sóc, trong ánh mắt như có chứa đao.
Dù yêu Ninh Hành sâu đậm như Doãn Sóc cũng bị ánh mắt này dọa cho lui lại mấy bước.
Một…!một nữ tử như Ninh Hành sao lại có được khí thế này? Quả là nữ nhân mà Doãn Sóc hắn nhìn trúng, không tầm thường!
Ninh Hành thấy ánh mắt của Doãn Sóc hết từ kinh ngạc đến phức tạp, lại cảm thấy tên này không được bình thường.
Hắn thật sự không chịu được ánh mắt như thế, chỉ có thể quay lưng phất tay áo rời đi, nhưng lại không gọi Phó Oản theo.
Phó Oản giật mình, nhìn Ninh Hành cứ thế bước lên lưng rùa, không quay đầu lại.
Theo sự phân tích của nàng thì sư tỷ nhà nàng đang rất tức giận.
Dù sao thì cũng là do nàng tự tìm đường chết.
Chính tay nàng trộm linh dược, nàng ăn luôn đi, sao lại phải đưa cho người khác chứ? Ninh Hành hỏi nàng linh dược đâu, nàng nói luôn cho rồi, lại còn dẫn Ninh Hành đi gặp Doãn Sóc để hắn nói chân tướng ra.
Phó Oản ngẫm nghĩ, hố là do mình tự đào, tự mình lấp, tự mình sắp xếp gọn gàng nữa.
Thật sự quá khó rồi!
Nàng nhìn Ninh Hành đứng trên lưng rùa, nhưng lại không để rùa rời đi, hình dáng to lớn của con rùa lơ lửng bên cạnh cây bồ đề, tạo nên một cái bóng lớn..
Vậy nên Phó Oản vội vàng đuổi theo Ninh Hành, nhảy lên lưng rùa.
Rùa từ từ bay lên không trung, tứ chi hoạt động, tự do bay lượn.
Phó Oản tiện tay dọn vỏ dưa trên lưng rùa đi, sau đó mới nhìn trộm Ninh Hành.
Chỉ thấy Ninh Hành đứng một mình, quay lưng lại với nàng, bạch y phiêu phiêu, nhìn qua như đang ngắm cảnh.
Phó Oản nhẹ nhàng lại gần, vươn tay kéo áo Ninh Hành, mềm mại nói: “A Hành sư tỷ.”
Theo ý của Ninh Hành thì Nhuận Khí Hoàn kia vốn dĩ là dành cho nàng, nhưng nàng không những đem cho đi lại còn làm ra chuyện tự lấy đá đập chân mình như vậy, không làm Ninh Hành tức giận mới lạ.
Ninh Hành trầm mặc không nói, môi mỏng mím chặt, thản nhiên cho Phó Oản kéo áo.
Phó Oản kéo tay áo Ninh Hoành một hồi, nói mấy lần: “Xin lỗi mà, lần sau muội không dám nữa”, thấy bản thân hơi bị mất mặt thì phải.
Đây không phải thái độ mà nữ phụ ác độc nên có với nữ chính.
Sau khi tìm đường chết xong nàng nên trách Ninh Hành tâm cơ, nên trách nàng ta hại mình đến nước này mới đúng.
Vì vậy Phó Oản hắng giọng, đang định nói những câu mà nữ phụ ác độc nên nói thì Ninh Hành lại lên tiếng.
“Ta giận muội rồi, trong ba ngày tới đừng nói chuyện với ta.” Nàng nói..