Đọc truyện Nguyên Tác Giết Ta – Chương 29
Editor: Sẻ đi nắng
Sau khi bị ngã từ trên người bạch hạc xuống, đầu Phó Oản toàn là cái đầu trọc lóc của nó.
Nàng cứ để người mình rơi tự do, vào Đào Châu cũng chẳng sao, đằng nào chả phải vào.
Phó Oản vừa nghĩ vậy, bỗng trước mặt xuất hiện một bóng người màu trắng.
Ninh Hành dùng tốc độ cực nhanh bay đến bên nàng, hắn dùng bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng.
Lúc này, cả hai người đã vào trong Đào Châu.
Linh khí đột ngột giảm mạnh cộng thêm cảm giác choáng váng khiến nàng vừa nhìn thấy Ninh Hành thì không nhịn được mà nhắm mắt lại, ngay lập tức ngất đi.
Ôi trời, tỉnh lại mệt chết đi được, ngất xỉu luôn còn hơn, tỉnh lại là trời xanh mây trắng.
Phó Oản nghĩ vậy liền ngất đi.
Đầu nàng mơ mơ màng màng, không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mình ngã vào một lồng ngực rất ấm áp.
Chờ đến khi nàng tỉnh dậy, đập vào mắt là bầu trời xanh ngắt, điểm xuyết thêm mây trắng, khung cảnh vô cùng tươi mát mỹ lệ.
Phó Oản nhẹ dụi mắt, định ngồi dậy thì thấy dưới đầu mình mềm như bông vậy.
Nàng giật mình, xoay đầu lại.
Lúc này mới phát hiện ra mình vừa gối đầu lên đùi Ninh Hành.
Ninh Hành cúi đầu xuống nhìn nàng, hàng mi dài như cánh quạt tạo thành bóng râm, đôi mắt đen sâu thẳm.
“Muội ngủ lâu như vậy mà giờ vẫn không chịu dậy à?” Hắn nhẹ nhàng nói, tay dịu dàng chạm vào tóc mai của Phó Oản.
Phó Oản vội vàng bò dậy, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.
Đây là một nơi hoang dã, cây cỏ thưa thớt, nhìn qua có vẻ khá là hoang vu.
Hơn nữa linh khí nơi này rất loãng, gần như là không có.
Chẳng lẽ Đào Châu không cho tu sĩ kỳ Nguyên Anh đi vào vì sợ họ đi vào bị ngạt chết à?
Nàng đã đọc qua nguyên tác nên biết nơi hai người đang đứng chính là Đào Châu do Đan Nguyên chân nhân quản hạt.
Trong 《 Vi Tiên 》 có miêu tả như sau: “Đoàn người của Ninh Hành sau khi gặp một phen khó khăn trắc trở cuối cùng cũng đến Đào Châu, nhưng Ninh Hành lại bị lạc khỏi đoàn.
Đi theo nàng chỉ có lòng mang ý xấu Phó Oản….”
Phó – lòng mang ý xấu – Oản khẽ hít vào một hơi, chỉ thấy không khí trong lành theo từng nhịp thở nhưng linh khí thì lại loãng vô cùng, không bằng một phần vạn của giới tu tiên.
“A Hành sư tỷ, tỷ có thấy chỗ này có gì đó sai sai không?” Phó Oản lại hít một hơi thật sâu nữa, “Linh khí chỗ này rất loãng.
Ninh Hành gật đầu: “Đúng là vậy.”
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Hình như hai ta bị lạc khỏi đoàn mất rồi.” Phó Oản hỏi ý kiến Ninh Hành, “Nhan Lân không ở đây, chúng ta lại chẳng biết tí gì về nơi này cả.”
Ninh Hành yên lặng đứng trên mặt cỏ, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Linh khí nơi này mỏng manh, thuật truyền tin cũng không truyền được xa.
Sau khi chúng ta ngã xuống bọn họ hẳn là phát hiện ra, vậy nên chỗ chúng ta ngã xuống cũng sẽ không cách nhau quá xa.”
“Trước hết nên hội hợp với mọi người đã.” Ninh Hành nhẹ gật đầu, đưa ra chỉ đạo.
Phó Oản ngoan ngoãn theo sau Ninh Hành, không nhịn được mở miệng đề nghị: “Trong Đào Châu hẳn cũng có người ở, hay là chúng ta đi tìm người hỏi trước?”
“Chúng ta đến Đào Châu là để tìm đao khắc tổ truyền mà Đan Nguyên chân nhân vô ý đánh rơi, cũng coi như tìm manh mối một thể.” Phó Oản lải nhải như mẹ già bên Ninh Hành.
Thật ra nàng biết cốt truyện tiếp diễn thế nào, đây chỉ vì nhắc nhở Ninh Hành mà thôi.
Ninh Hành dừng lại, quay đầu nhìn Phó Oản nhẹ nhàng nói: “Oản Oản thông minh thật đấy.”
Phó Oản bỗng ngẩng đầu lên, nàng nhận ra ngay trước mắt chính là thành trấn của con người.
Xem ra đề nghị vừa rồi của nàng vô cùng ngu ngốc.
Nàng vỗ trán, nói: “Đi thôi đi thôi, chúng ta qua đó hỏi một chút.”
Đang lúc Phó Oản định sử dụng pháp thuật ngự phong để tiết kiệm sức lực thì Ninh Hành lại cầm tay nàng.
“Đừng dùng pháp thuật, linh khí nơi này mỏng manh, hơn nữa tu sĩ kỳ Nguyên Anh không được vào, ắt là có nguyên nhân đặc biệt.” Ninh Hành cúi đầu nhìn linh khí trên cổ tay Phó Oản, bình tĩnh nói.
Phó Oản thu tay lại, xoa nhẹ cổ tay, vô cùng phối hợp đáp: “Được thôi.”
Đột nhiên nàng lại ngoan như thế khiến Ninh Hành có chút không quen.
Cứ có cảm giac chuyện gì đó sắp xảy ra.
Dù không dùng pháp thì hai người cũng rất nhanh đã đi đến bên ngoài thành.
Phó Oản ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên tường thành, bên trên viết hai chữ to “Phác Lan”.
Đây hẳn là tên của tòa thành này.
Phó Oản đi sau lưng Ninh Hành, theo hắn trà trộn vào trong đám đông tấp nập.
Trong thành vô cùng náo nhiệt, có tiếng rao hàng, cũng có cả tiếng mặc cả.
Sau cửa thành là hai hàng bán hàng rong hai bên, ở giữa là đám đông kẻ qua người lại, có người mặc áo gấm, có người mặc áo vải.
Đây là bức tranh thường ngày rất bình thường, nhưng trong mắt hai người Ninh Hành và Phó Oản thì lại không.
Bởi vì hai người tu hành trong Hào Sơn quá lâu, rất lâu rồi không gặp cảnh tượng sống động của nhân gian như vậy.
Trong giới tu tiên, linh khí nồng đậm, mọi người ai ai cũng có thể tu hành.
Vậy nên riêng Diệu Châu thôi cũng khó mà có tòa thành nào hoàn toàn là người thường cả.
Nhưng thành Phác Lan trước mặt họ lại không có một tu sĩ, toàn là người thường không có chút tu vi nào.
Cho nên sự tồn tại của Ninh Hành rất nổi bật.
Nàng ta vốn có gương mặt tuyệt mĩ, lại thêm mặc bạch y làm bằng vân lụa nữa, nhìn qua phiêu dật như tiên, không hợp với khung cảnh nơi đây tí nào.
Khuôn mặt Phó Oản tuy cũng được xem là xuất chúng nhưng đứng ở bên Ninh Hành lại có vẻ ảm đạm phai mờ.
“Vị cô nương này xinh đẹp thật đấy, giống như thần tiên hạ phàm vậy!”
“Hay cô nương này là thần tiên thật.
Ta nghe nói thành Biên Thùy có tiên nhân, có thể cưỡi gió bay, còn có thể dời non lấp biển nữa! Cô nương có phải là đến từ đó không?”
“Cô nương, đây là sách ta đi học, có thể ký tên vào đây được không?”
Ninh Hành vừa vào thành liền có rất nhiều người xông tới, blobbla bên cạnh hắn.
Phó Oản nhìn Ninh Hành bị đám đông bao phủ, không biết làm sao mà ác độc như nàng cũng nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Không ngờ Ninh Hành giữa đám người phát ra khí thế nghiêm nghị khiến người thành Phác Lan đều tự động lùi lại sau mấy bước.
“Nếu có việc muốn hỏi ta thì tìm người của ta.
Đúng vậy, chính là vị cô nương vừa nãy đứng cạnh ta.” Ninh Hành nhìn Phó Oản, nhẹ nhàng mỉm cười, trong lúc nói chuyện đã chuyển sự chú ý của mọi người về phía nàng.
Người dân thành Phác Lan vốn đang vây quanh Ninh Hành, cho rằng hắn là thần tiên muốn lây dính tí tiên khí, nghe thấy hắn nói vậy ngay lập tức nhìn về phía Phó Oản, sau đó như lang như hổ mà xông đến.
“Vị cô nương này, quan hệ của hai người là gì vậy?”
“Tiểu cô nương, ta đưa sách cho cô, cô giúp ta lấy chữ ký nhé.”
“Cô nương cô nương, thần tiên cô nương đến từ hoàng thành thật sao?”
Blab la blab la bla.
Phó Oản không chịu được, mặt xám ngoét chạy ra khỏi đám đông, vội vàng chạy vào trong hẻm nhỏ cùng với Ninh Hành.
“Muội…!muội thấy thế này không được.” Phó Oản tựa lưng vào tường, tay lắc lắc liên hồi, “Chúng ta là người tu tiên, quá nổi bật.”
“Như thế hóa ra lại là chuyện tốt.” Ninh Hành đứng thẳng tắp, “Chúng ta nổi bật càng nhanh hội hợp với mọi người.”
“Nhan Lân hẳn là biết tình huống trong Đào Châu, chờ đến khi chúng ta gặp hắn sẽ không bị luống cuống nữa.” Phó Oản đập tay, vui vẻ nói.
“Muội đi cùng ta cũng sẽ không bị luống cuống.” Ninh Hành hừ nhẹ.
Bỗng hắn cầm tay Phó Oản, lôi nàng đến sau lưng hắn.
Phó Oản nấp sau lưng Ninh Hành, chỉ ló đầu ra nhìn.
Chỉ thấy bên ngoài ngõ nhỏ dần dần tụ đầy người, miệng còn gào lên gì mà “Thần tiên cô nương đợi ta với”, “Thần tiên cô nương người đâu rồi”, “Thần tiên cô nương ta yêu cô”…!
Ninh Hành im lặng, sau đó trong ngõ nhỏ tăm tối hắn nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với ý kiến của Phó Oản: “Muội nói đúng, chúng ta nên ngụy trang một chút.”
Vậy nên hai người không dám dùng pháp thuật, giống như ăn trộm chạy trong hẻm nhỏ thành Phác Lan.
“A Hành sư tỷ, chúng ta thay quần áo của người phàm trước đã, rồi mới từ từ điều tra được không?” Đến nơi toàn là người thường thế này thì Phó Oản ngay lập tức thấy bản thân trở nên vĩ đại.
Nếu Ninh Hành là phượng hoàng thì bây giờ nàng là hạc giữa bầy gà.
Ninh Hành gật đầu, quả thật là hắn rời khỏi thế gian quá lâu, những chuyện của người phàm hắn không bằng Phó Oản.
Thân là phụ nữ thì Phó Oản có khứu giác cực kỳ nhạy bén đối với phố buôn bán trong thành.
Dường như là một bản năng, Phó Oản quen cửa quen nẻo mà đến trước con phố mua bán trang phục của thành Phác Lan.
Đập vào mắt là lụa đủ các loại màu sắc bay bay, các kiểu trang phục lộng lẫy, cả con phố tràn đầy tiếng cười nói.
Ninh Hành khá ngạc nhiên, Phó Oản chưa từng tới thành Phác Lan thế mà lại tìm được đường đến phố trang phục, quả là…!thần kỳ.
“Làm thế nào mà muội tìm được vậy?” Đàn ông thẳng tuồn tuột như Ninh Hành hỏi từ tận đáy lòng.
Phó Oản nhẹ nhàng quay đầu lại, cảm thấy mình đã đến thời khắc đỉnh cao cuộc đời.
“Thân là một cô gái thì kỹ năng cần có không phải là tìm nơi tiêu tiền được trong một thành thị sao?” Phó Oản hếch mũi, đắc ý nói: “A Hành sư tỷ cũng là con gái mà, chẳng lẽ tỷ không làm được sao?”
Ninh Hành: Ta đúng là không làm được thật.
Phó Oản thấy Ninh Hành im lặng, tạm thời ghi lại “Nữ chính Ninh Hành thế mà không biết mua sắm” vào trông quyển sổ “Đáng sợ! Hóa ra Ninh Hành là con người thế này…”
Ninh Hành và Phó Oản che mặt, đi vào một cửa hàng bán trang phục vắng khách.
May là phong cách ăn mặc của thành Phác Lan và bọn họ khá là tương đồng, nên hai người không bị lạ lẫm.
Phó Oản thay bừa một bộ trước sau đó bắt đầu chỉ đạo Ninh Hành thay đồ.
Nàng nhặt chọn tới chọn lui trong đống trang phục rực rỡ muôn màu.
Ninh Hành ngồi ở trước cửa, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt xa xăm.
Hắn cứ như vậy im lặng nhìn Phó Oản chọn trang phục cho hắn.
Thật ra Phó Oản đang vô cùng rối não, vì Ninh Hành quá đẹp nên bộ nào ở đây cũng hợp hết.
Vì vậy nên nàng ôm một chồng nữ trang to đùng đến trước mặt Ninh Hành nói: “Thử hết đi A Hành sư tỷ.”
Ninh Hành: “….” Thôi theo ý nàng ấy vậy.
Hắn im lặng nhận lấy đống quần áo, sau đó theo chỉ đạo của Phó Oản thử từng bộ một.
Phó Oản sờ cằm nhìn Ninh Hành đổi hết bộ này đến bộ khác, bộ nào mặc cũng rất hợp, thể hiện vẻ đẹp của Ninh Hành một cách hoàn hảo.
Quả nhiên, người đẹp thì mặc bao tải cũng đẹp.
Một lúc lâu sau…..!
“A Hành sư tỷ, muội thấy không được.” Phó Oản nhìn Ninh Hành mặc bộ quần áo màu đỏ tía, khí chất cao quý trước mặt, nghiêm trang nói.
Ninh Hành nhíu mày, nhìn Phó Oản hỏi: “Sao lại không được?”
Hắn thay đi thay lại mệt chết đi được, thật sự không muốn thay nữa đâu.
“Tỷ mặc bộ nào cũng xuất chúng hết, nhìn qua cũng biết không phải người thường.” Phó Oản sờ cằm, nghiêm túc đáp.
Ninh Hành: Trách ta chắc?
Hắn cười như không cười nhìn Phó Oản, im lặng chờ nàng nói hết.
Ninh Hành không phải là đồ ngốc, từ lúc Phó Oản nói phải cải trang là hắn đã đoán là nàng có kế hoạch rồi.
Hắn chờ xem rốt cuộc thì nàng có cao kiến gì.
Phó Oản đập “bộp” một cái lên bàn, dùng khí thế bễ nghễ chúng sinh nói: “A Hành sư tỷ, nếu tỷ mặc đồ nữ quá nổi bật thì…!”
“Vậy thì chúng ta xét từ phương diện khác đi, chỉ cần tỷ mặc đồ nam, giả vờ là nam thì có thể thành công che giấu tung tích rồi.”
Phó Oản nói vậy, nàng thấy không ai có thể đưa ra phương án tuyệt diệu như nàng được..