Đọc truyện Nguyên Tác Giết Ta – Chương 26: Ta Không Cần Thể Diện Chắc 1
Chỉ thấy trên vách đá nơi mà linh khí đang không ngừng tụ lại bỗng nhiên ngưng hẳn.
Bóng dáng mờ mờ của Phó Oản dần trở lên rõ ràng.
Huyền Vi cười khẽ, biểu cảm khá kinh ngạc: “Con bé xong rồi à?”
Ninh Hành thì không ngạc nhiên lắm, lúc Huyền Vi về đến nơi là Phó Oản đã chuẩn bị kết đan trên sườn núi từ lâu rồi.
Vậy nên hắn chỉ chờ một lúc đã thấy nàng kết đan xong.
Ninh Hành đứng lên, ánh mắt nhìn về phía đó.
.
Ngôn Tình Sủng
Phó Oản vô cùng thoải mái, bước từng bước đi đến trước mặt Ninh Hành và Huyền Vi.
Nàng nắm chặt tay lại, từ từ bước đến, nhìn có vẻ chần chừ.
“Sư tôn, Người đã về rồi ạ?” Phó Oản thấy Huyền Vi, thở dài nhẹ nhõm.
May mà nàng kết đan trước khi Huyền Vi trở về, không thì không theo kịp cốt truyện mất.
Huyền Vi nhìn Phó Oản, cười khích lệ nàng, nói: “Sao rồi, kết đan xong con có biến kim đan thành linh thực bản mệnh được không?”
Lúc này, ánh mắt vốn hờ hững của Ninh Hành cũng trở nên chờ mong, hắn không nói lời nào nhìn Phó Oản.
Cả hai đều đang chờ đáp án của nàng.
Phó Oản ấp úng: “Việc này…!con…!chính là…”
Nàng ậm ừ hơn nửa ngày, mãi mà không nói ra được một câu hẳn hoi.
Cuối cùng thì Phó Oản chỉ lắc đầu nói: “Hai người tự xem đi.”
Huyền Vi nghe xong khá kinh ngạc, thần thức quét về phía nàng.
Hắn nhìn qua nội phủ của Phó Oản, chỉ thấy một viên kim đan tròn trịa, đầy linh khí, thì ngay lập tức hiểu rõ.
“Không sao.” Huyền Vi vỗ bả vai của Phó Oản, “Đối với con quá trình hoá kim đan thành linh thực bản mệnh quá khó, ngay cả ta sau khi tới kì Nguyên Anh thì mới hiểu được thiên địa, tạo ra linh thực bản mệnh được.”
“Tiếp tục tu luyện theo cuốn 《 Thái Nhất bảo lục 》là được, việc này còn phải xem duyên phận nữa, sau này hãy nói đi.” Huyền Vi dịu dàng an ủi.
Phó Oản nghe xong thì cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Đều tại tâm tính của đệ tử không đủ kiên định, phụ sư tôn chờ mong.”
Nàng vừa nói vừa nhìn trộm Ninh Hành.
Hắn nhìn nàng một lúc rồi khẽ cười: “Ngay cả Huyền Vi cũng không biến kim đan thành linh thực bản mệnh ở kỳ Kim Đan được, thì việc muội không thành công có gì lạ đâu.”
Đối với Ninh Hành thì Phó Oản không lễ phép như với Huyền Vi, nàng khẽ hừ một cái, nói: “Không…!không sớm thì muộn rồi cũng có ngày muội thành công thôi.”
Ánh sáng giữa mi tâm của Huyền Vi chợt lấp loé, hắn không trách việc Phó Oản không thành công biến kim đan thành linh thực bản mệnh.
Hắn vỗ một cái vào trán, lúc này mới nhớ tới chính sự: “Lúc ta tham dự đại hội của Chư Thiên Thất Hoàng lại tìm được một cơ duyên cho các con.”
Phó Oản nghe xong thì ngay lập tức ngửi được mùi của cốt truyện.
Huyền Vi chậm rãi kể lại việc Đan Nguyên chân nhân nhờ vả.
“Đan Nguyên chân nhân là một trong bảy vị Chư Thiên Thất Hoàng, danh hào là Bắc Đấu Thần Quân, ông quản lý Đào Châu – nơi đặc biệt nhất trong bảy châu lục.
Chỉ tu sĩ có tu vi dưới kỳ Nguyên Anh mới vào được.” Huyền Vi khẽ gật đầu với Phó Oản.
“Ông ấy nói mấy ngày trước vô ý làm mất bảo vật mà Bắc Đấu Thần Quân đời thứ nhất truyền lại trong Đào Châu.
Nhưng do tu vi quá cao mà không tiện vào tìm nên mới nhờ ta phái đệ tử đến giúp.”
“Đào Châu rất đặc biệt lại phù hợp với tu vi của con, nhân tiện thì đi lịch luyện một phen, suốt ngày cứ ở trong cảnh Thái Huyền mãi cũng không tốt.” Huyền Vi nhìn Phó Oản hỏi ý kiến của nàng, “Thế Phó Oản, con có muốn đi không?”
Phó Oản nghĩ mình nhất định phải bám sát cốt truyện nên vội vàng gật đầu, đáp: “Đương nhiên ạ.”
“Vậy còn A Hành sư tỷ?” Phó Oản nhớ đến nữ chính Ninh Hành cũng phải đi.
Huyền Vi ngạc nhiên: “Con quan tâm Ninh Hành như thế thì cùng nhau đi vậy.”
“Vâng ạ.” Phó Oản khẽ gật đầu.
Nàng nhẹ nhàng giẫm mũi chân trên mặt đất, thấp thỏm hỏi: “Vậy ngày nào xuất phát ạ, bây giờ con đi chuẩn bị chút.”
“Ngày mai.” Huyền Vi hắng giọng, “Việc này đúng là không thể chậm trễ được.”
Phó Oản gật đầu, thi lễ xong thì một mình đi chuẩn bị.
“Nàng có điều gì đó giấu diếm không nói.” Ninh Hành nói rất chắc chắn.
Huyền Vi nghe xong liền tò mò cười hỏi: “Ồ? Con bé có chuyện gì cơ?”
“Huyền Vi, nếu như ngươi thắc mắc thì tự đi mà hỏi.” Ninh Hành đã lờ mờ đoán được nhưng không muốn nói ra.
“Đây là chuyện riêng của con bé, ta việc gì phải đi hỏi rõ chứ, nhưng còn ngươi…” Huyền Vi ngước mắt, ánh sáng giữa mi tâm loé lên.
Hắn lại chuyển sang chuyện khác.
“Năm nay bọn họ thông qua rất nhiều những nghị quyết khó.” Huyền Vi nghĩ đến đây lại không nhịn được mà cười ra tiếng, “Ngươi thấy sao?”
Ninh Hành hừ nhẹ, trên khuôn mặt xuất trần không lộ nhiều biểu cảm, hắn không trả lời câu hỏi này.
“Ngươi sẽ đi Đào Châu đúng không?” Huyền Vi hỏi.
Ninh Hành khẽ gật đầu: “Đào Châu là nơi thần bí nhất trong bảy châu lục, ta chưa từng đi tới đó.”
“Vậy thì chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, đừng có dạy hư đồ đệ ta nhé.” Huyền Vi lười biếng nhắm mắt lại, vừa nói xong đã ngủ thiếp đi rồi.
Ninh Hành thấy Huyền Vi không nói gì thêm, nhoáng một cái người hắn đã biến mất tại chỗ.
Mà Phó Oản bên này thì đi vào một hang động trên đảo Thái Huyền.
Bốn phía trên đảo đều có đồ mà Huyền Vi tiện tay làm mất.
Trên vách tường của hang động đục ra rất nhiều hốc để làm giá sách, để mấy quyển sách cổ hoặc bình đan dược.
Mùi sách và mùi thuốc thoang thoảng nơi đây, tiên khí lượn lờ.
Phó Oản đi vào không rảnh để thưởng thức trang trí bên trong mà đi thẳng về phía giường ngọc nằm giữa hang động.
Nàng thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó nàng nhìn xung quanh, thấy im ắng mới mở lòng tay đang siết chặt ra.
Vừa hé ra đã thấy linh khí chen nhau thoát ra ngoài.
Phó Oản sợ hãi vội vã khép tay lại.
Cô ra cửa động tạo một cấm trận đề phòng linh khí trong đây tràn ra, lúc này mới yên tâm buông tay.
Trong lòng bàn tay của Phó Oản có một mầm cây nhỏ xinh đang từ từ mọc ra.
Phiến lá của nó xanh tươi mơn mởn, tô điểm trên đó là hạt sương lóng lánh, trông rất bắt mắt.
Lúc nãy nó bị Phó Oản nắm chặt trong tay nên lúc này hơi bị dúm lại, nhìn rất đáng thương.
Phó Oản vừa thả tay ra thì mầm cây đã bay lơ lửng trên không trung, phiến lá giãn ra theo nhịp thở của nàng, tiếp nhận linh khí trong thiên địa.
Hiệu suất hấp thu linh khí của mầm cây này rất cao, so với Phó Oản thì nhanh hơn cả trăm lần.
《 Thái Nhất bảo lục 》không hổ do Thái Nhất Thần Quân truyền lại, công pháp tu luyện này rất xuất chúng.
Nhưng đồng thời Phó Oản cũng rất hối hận.
Nàng hối hận chết đi được ấy.
Kết đan thì kết đan thôi, lại còn vẽ vời ra thêm vụ hoá kim đan thành linh thực bản mệnh này nữa.
Bây giờ thì hay rồi, vấn tâm được luôn.
Nàng là một nữ phụ độc ác, theo lý mà nói thì không đời nào mà vấn tâm thành công được.
Bản thân Phó Oản cũng cảm thấy mình không làm được.
Nàng thề là lúc ấy chỉ muốn thử thôi chứ không có hy vọng gì cả.
Không ngờ thế mà lại được.
Phó Oản ngớ hết cả người.
Nàng sợ hết hồn khi thấy kim đan tròn trịa dần hoá thành một mầm cây bé tí tẹo.
Mẹ nó! Một nữ phụ như nàng làm thế nào mà đến được bước này vậy?!
Nàng nghĩ mình không được đánh mất hình tượng nữ phụ ác độc, vậy nên tuyệt đối không thể cho Huyền Vi và Ninh Hành biết nàng đã thành công.
Phó Oản nhanh chóng ra quyết định, ngay lập tức nắm chặt mầm cây trong tay.
Dùng pháp thuật tạo ảo ảnh một viên kim đan mới trong nội phủ.
Quả nhiên Huyền Vi không nghĩ đến Phó Oản lại nhây như vậy, nên lúc kiểm tra không nhìn cẩn thận, thành ra bị lừa.
Phó Oản ngồi xếp bằng trên giường ngọc, nhìn cây linh thực bản mệnh của mình từ trên cao.
“Biến trở về đi.” Nàng lẩm bẩm ra lệnh.
Mầm cây khẽ lắc lư, không thèm để ý đến nàng.
Nó khẽ vẩy hạt sương trên phiến lá, hít vào một lượng linh khí lớn, sau đó, chẳng có sau đó.:)))))
Phó Oản bỗng thấy một luồng linh khí dồi dào từ mầm cây này truyền đến, lặng lẽ chạm vào ngũ kinh lục mạch, tẩm bổ nội phủ của nàng.
“….” Mặt mũi Phó Oản trắng bệch đi.
Xem ra nó không biến trở về được.
Nàng thật sự đã hoá kim đan thành linh thực bản mệnh.
Nữ phụ ác độc thì không cần thể diện à?
Phó Oản thấy chuyện này không được khoa học cho lắm, một nữ phụ độc ác hoàn mỹ như nàng làm sao có thể thành công được.
Nhất định do 《 Thái Nhất bảo lục 》có vấn đề.
Phó Oản ôm chặt lấy hình tượng của mình, quyết không để nó xảy ra chuyện.
Nàng quan sát kỹ mầm cây một hồi lâu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã thành công biến kim đan thành linh thực bản mệnh.
Nhìn dáng vẻ nó dúm dó, bé tin hin, không được oai cho lắm.
Rễ cây của nó yếu ớt, bên trên mọc ra vài mảnh lá xanh tươi mọng nước, có hình tam giác.
Dù sao thì cây con nào trông cũng như thế cả.
Phó Oản thử chạm vào một cái lá, cẩn thận nghiên cứu hình dạng của nó.
Hình tam giác, mạch lá rõ ràng, đọng sương lóng láng.
Phó Oản thấy hình dạng của lá cây quen quen, hẳn là đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Nhưng nàng nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi cây này thuộc giống cây gì.
Phó Oản vươn tay làm cho nó dung nhập vào cơ thể của mình, ngoan ngoãn trở lại trong nội phủ.
Bây giờ nàng và linh thực này đã là một, từng hơi thở đều có thể hấp thu linh khí thiên địa.
Thân thể dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn nặng nề khó đi như trước nữa.
Phó Oản thở dài, hạ quyết tâm nhất định phải giấu kỹ bí mật này.
Trời có thể sập, nhưng hình tượng của nàng thì không.
Phó Oản ngồi dậy, chuẩn bị đi ra khỏi hang động nhỏ này.
Nàng giương mắt nhìn ra bên ngoài động, thấy cây bồ đề che khuất cả một vùng trời phía rừng cây kia, bóng của nó bao phủ toàn bộ hòn đảo, vừa rộng lớn lại vững chắc.
Phó Oản ngơ ngác đem cây linh thực bản mệnh của mình ra.
Lá cây hình tam giác này giống y như đúc lá của cây bồ đề kia.
Phó Oản dựa vào vách hang, run run rẩy rẩy cất cây bồ đề nhỏ này lại.
Tổn thọ! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Nàng, nữ phụ ác độc không những qua ải vấn tâm, biến kim đan thành linh thực bản mệnh còn là một cây bồ đề nữa chứ!
C.hết mất thôi c.hết mất thôi c.hết mất thôi!
Mắt Phó Oản tối sầm lại, ấm ức đấm tường, nàng suýt thì bị thế giới này chọc cho tức chết!
Ngay lúc nàng đang mất hết dũng khí làm nữ phụ tiếp thì bên ngoài lại có tiếng bước chân người.
Phó Oản ngay lập tức cảnh giác, đứng thẳng người, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Oản Oản.” Giọng nói của Ninh Hành từ bên ngoài truyền đến, “Muội sao rồi?”
Phó Oản chỉ thò đầu ra, không dám lộ cả người, nàng sợ bị Ninh Hành phát hiện ra sự khác thường.
“Sao trăng gì? Muội rất ổn.” Phó Oản nhíu mày, hung dữ nhìn Ninh Hành.
“Muội không sao là tốt rồi.” Ninh Hành đứng ở ngoài hang động, trường thân ngọc lập, hình bóng xuất trần như băng tuyết.
Phó Oản nhìn dáng vẻ này, không nhịn được nuốt nước bọt.
Nữ chính đẹp thật đấy.
Nhưng chỉ hơn nàng một xíu thôi.
Xíu xìu xiu.
“Tìm muội làm gì vậy?” Phó Oản khá tò mò, nếu không có chuyện gì thì Ninh Hành rất ít khi chủ động tìm nàng..