Nguyên Tác Giết Ta

Chương 14: Đây Là Túi Gấm Của Nàng


Đọc truyện Nguyên Tác Giết Ta – Chương 14: Đây Là Túi Gấm Của Nàng


Editor: Sẻ đi nắng
Mộc Oánh và Phó Oản đều là đệ tử của Tiên đường Thiên Trạch.

Phó Oản biết Mộc Oánh là đồ cuồng tu luyện, luôn theo đuổi sức mạnh mạnh hơn, vì thế mà từ trước đến nay nàng ta rất muốn được khiêu chiến Ninh Hành, nhưng mấy cuộc tranh tài trước đều không có cơ hội giao thủ với Ninh Hành.

Sau khi qua kỳ Trúc Cơ thì không có Đại đệ tử Tranh tài nữa, bọn họ là đồng môn, e rằng sau này không thể so tài với Ninh Hành nữa.

Cho nên Mộc Oánh phải chắc thắng được Phó Oản mới có cơ hội khiêu chiến Ninh Hành.

Phó Oản biết sự lợi hại của Mộc Oánh nên người nhoáng một cái, né tránh đòn đầu tiên của nàng.

Pháp thuật của Tiên đường Thiên Trạch vô cùng thuần khiết, mạnh mẽ, Mộc Oánh thấy đòn đầu không trúng lại tiếp tục áp sát Phó Oản.

Phó Oản nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần của Mộc Oánh nhưng lại không né tránh.

Ngay lúc Mộc Oánh sắp đến gần Phó Oản thì một cỗ sức mạnh vô hình đẩy nàng ra.

Đạo phòng ngự này không có tính công kích nào cả, chỉ nhẹ nhàng đẩy Mộc Oánh đi.

Phó Oản khẽ đảo cổ tay, ánh sáng thuần khiết của pháp thuật sáng lên tại lòng bàn tay nàng.

Khi nàng chuẩn bị đánh trả thì ánh sáng của pháp thuật đã tụ lại phía sau của Mộc Oánh.

Pháp thuật của Tiên đường Thiên Trạch rất tinh diệu, chiêu thức này của nàng ta là tiên thuật nhập môn của Tiên đường, gọi là Thiên Trạch Tam thức.

Thức thứ nhất đột phá phòng ngự, thức thứ hai lấy khí hạn chế hành động của đối thủ, thức thứ ba công kích.

“Hoá ra là Thiên Trạch Tam thức, đây là pháp thuật chỉ có thể sử dụng ở kỳ Kim Đan, Mộc Oánh vậy mà lại học được?”
“Đối với đệ tử kỳ Trúc Cơ mà nói thì chiêu Thiên Trạch Tam thức này quá khó, nhưng nàng lại có thể sử dụng thuần thục như vậy.”
“Thuật phòng ngự của Phó Oản xem ra là vô dụng rồi, nàng sẽ không bị đánh rơi xuống đài chứ?”
Dưới Minh Kính Đài có người cảm thán phép thuật của Mộc Oánh tinh diệu, cao siêu, cũng có người lo lắng rằng Phó Oản sẽ không vừa lên đài đã bị đánh xuống đấy chứ?
Nhưng Phó Oản trên Minh Kính Đài lại rất bình tĩnh.

Nếu Mộc Oánh đã ra thức thứ nhất của Thiên Trạch Tam thức thì Phó Oản thu lại thuật phòng ngự, nhanh chóng di chuyển, né tránh truy tung của Mộc Oánh.


Khi ánh sáng thứ hai sáng lên sau lưng Mộc Oánh thì một mạch khí cũng theo đó tấn công Phó Oản.

Phó Oản nhìn ánh sáng của pháp thuật bay tới đây, người nhoáng một cái đã tránh được công kích của Mộc Oánh.

Thật ra thì đòn tấn công này của Mộc Oánh rất nhanh nhưng trong mắt của Phó Oản lại có chuyển động rất chậm.

Họ là đệ tử kỳ Trúc Cơ, đúng như tên gọi này, ở giai đoạn này phải rèn luyện thân, rèn tính để đặt cơ sở cho việc tu luyện sau này.

Thiên phú của Phó Oản không cao nên chỉ có thể từng bước tu luyện theo sách đạo pháp và các trưởng lão, đem thân thể tu luyện vô cùng cường tráng.

Sức mạnh thể chất của nàng không chỉ phòng ngự xuất sắc mà ngũ giác cũng rất nhạy bén.

Khó được Huyền Vi lại mở mắt ra, nhìn chăm chú vào Phó Oản, có chút thất thần.

“Cơ sở của nàng….!thâm hậu như vậy sao?” Huyền Vi nhìn chằm chằm vào Phó Oản, tự nhủ.

Bạch Thu Diệp cũng gật đầu nói: “Hiện tại những người trẻ tu hành đều mơ ước xa vời, chưa có cơ sở vững đã nghĩ đến học pháp thuật cao thâm, nhưng chỉ có cơ sở thâm hậu mới có cơ hội tạo thành tựu sau này…!”
“Đúng thế.” Huyền Vi nhẹ gật đầu, lại nhắm mắt lại.

Trận đấu này thắng thua đã rõ, hắn không cần xem tiếp.

Phó Oản công kích Mộc Oánh, lách người một cái đã đến gần nàng ta, giơ tay đánh tan ánh sáng pháp thuật đang tụ tập sau lưng Mộc Oánh.

Thức thứ ba của Thiên Trạch Tam thức rất mạnh mẽ, vào lúc Phó Oản giơ tay đánh tan ánh sáng vốn nên bị thương.

Nhưng khi nó chạm vào cổ tay nàng lại không thể gây ra tổn thương nào cả.

Đây chính là thể lực mà một đệ tử kỳ Trúc Cơ nên có.

Phó Oản vung tay lên, tiễn Mộc Oánh ra khỏi Minh Kính Đài.

“Tại sao chứ? Ta rõ ràng đã dùng đến cả Thiên Trạch Tam thức sao ngươi lại có thể né tránh?” Mộc Oánh bị đánh xuống khỏi Minh Kính Đài, khó tin nhìn Phó Oản.

Phó Oản suy tư một hồi nhưng cũng không nghĩ ra câu trả lời.


Sao mà nàng có thể biết được nàng có né được hay không chứ, thức thứ hai của Mộc Oánh chậm như thế, nàng đi bộ cũng tránh được.

Tiên đường Thiên Trạch chú ý đến việc bồi dưỡng căn cơ đệ tử là có lý riêng, chuyện tu hành từ trước đến nay là chuyện riêng, nếu không có lương sư dẫn đường rất dễ bị lầm đường lạc lối.

Phó Oản gãi đầu, nghĩ một lúc rồi nói với Mộc Oánh: “Thức thứ hai của ngươi quá chậm, vốn dĩ thức thứ hai nên như chớp giật, đánh địch nhân vào lúc đối phương không chú ý.

Nhưng tốc độ thi triển của ngươi lại quá chậm.”
“Nếu như ta bị thức thứ hai của ngươi đánh trúng thì thức thứ ba ta cũng sẽ không chịu được.” Phó Oản nói, “Vậy nên, trong Thiên Trạch Tam thức, dù thức thứ hai không phá được phòng ngự hay công kích được địch nhân nhưng nó lại là mấu chốt.”
Khuôn mặt của Mộc Oánh lộ vẻ bối rối, nàng ngước mắt nhìn Phó Oản nói: “Làm sao ngươi biết được điều này?”
Tri thức liên quan đến Thiên Trạch Tam thức này, ngay cả nàng cũng không biết.

Phó Oản cau mày, nói từng chữ một: ” Trong 《Bách khoa toàn thư về tiên thuật nhập môn của Tiên đường Thiên Trạch》có giới thiệu rất chi tiết.”
Đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện đánh đánh giết giết, chưa bao giờ nghiêm túc đọc sách – Mộc Oánh sốc, còn có cách này?
Phó Oản bước xuống Minh Kính Đài, vụng trộm xoa cổ tay mình.

“Sisss…” Thiên Trạch Tam thức này quả nhiên rất lợi hại, nàng trực tiếp dùng tay đánh tan pháp thuật vẫn là bị đau.

May mà phát thuật của Thiên Trạch ôn hoà, nàng không bị thương ngay.

Nhưng kinh mạch bên trong bị thức thứ ba chấn động, cổ tay bị cương khí quấn lấy, bây giờ Phó Oản thấy ngay cả nhấc tay cũng khó.

Cho nên khi Phó Oản từ Minh Kính Đài đi xuống, đến cạnh Ninh Hành thì nàng nhận được sự “ân cần dạy bảo” của sư tỷ.

“Lúc nàng ta đang tập trung thi triển thức thứ ba muội không cần thiết phải dùng tay đánh gãy, nhân lúc nàng ta không chú ý đạp xuống luôn là được rồi.” Ninh Hành lạnh lùng nói.

Hắn cúi đầu liếc nhìn cương khí đang quấn quanh cổ tay trắng muốt của Phó Oản, nhẹ nhàng vung tay đã thổi tan nó.

“Nếu không phải do Mộc Oánh học nghệ không tinh thì tay của muội đã bị phế rồi.” Ninh Hành khẽ khịt mũi.

Phó Oản lúc đó không nghĩ nhiều chỉ vô thức làm thôi, sau khi Ninh Hành nhắc nhở, nàng mới nhớ ra còn có thể làm vậy.

“Nhưng mà dù sao thì Mộc Oánh cũng là một cô nương, muội đá nàng xuống Minh Kính Đài có phải là khó coi không?” Phó Oản ngập ngừng hỏi.

“Muội không nghĩ đến chuyện này khi đưa chân ra ngáng ta à?” Ninh Hành lạnh lùng hỏi.


Phó Oản ngạc nhiên, nàng tưởng Ninh Hành không biết nhưng hoá ra là đã biết từ lâu rồi.

“Ngáng thì ngáng! Lần sau muội lại ngáng tiếp!” Dưới mắt Ninh Hành, Phó Oản cứ duỗi chân ra lại co chân lại, liên tục nhảy múa trên bờ nguy hiểm.

Ninh Hành nhướn mi, liếc nhẹ Phó Oản đang đắc ý kia.

Hắn hít một hơi thật sâu, quyết định không so đo với đồ ngốc này.

Tuy nhiên, Phó Oản cũng không được nghỉ ngơi lâu, vị sư huynh trên Minh Kính Đài kia lại gọi tên nàng.

“Tiên đường Thiên Trạch Phó Oản giao đấu với Kiếm đường Vân Trạch Úc Giác.”
Sớm đã biết trước, mặt Phó Oản như sống không còn gì luyến tiếc nữa vậy.

Úc Giác là thiên tài kiếm thuật của Kiếm đường Vân Trạch, nàng đánh lại kiểu gì.

Ninh Hành quay đầu liếc nhìn Úc Giác đứng lên trong tiếng hoan hô của Kiếm đường Vân Trạch, lại nhìn Phó Oản.

Đối thủ hai trận trước hắn không quá lo lắng Phó Oản không thắng được, nếu như không thắng thì thua cũng được.

Nhưng Úc Giác thì khác.

Hắn tu luyện “Nhất Tâm Kiếm”, có sát khí rất mạnh, một khi kiếm ra khỏi vỏ thì phải uống máu mà về, với tu vi của Phó Oản, e rằng sẽ bị thương.

Mà tên Úc Giác kia xưa nay hạ thủ không cần biết là đồng môn hay không, rất vô tình.

“Oản Oản, chờ đã, muội cầm lấy cái này.” Ninh Hành vươn tay ra, trong lòng bàn tay cầm một cái túi gấm nhỏ màu đen, bên trên có thêu một đoá hoa sen trắng.

Trong đó có thuật phòng ngự mà hắn tự tay phong ấn, đủ để ngăn lại kiếm khí của Úc Giác.

“Nếu như khó có thể chống đỡ thì mở túi gấm ra, nhận thua.” Ninh Hành nói, giọng trầm thấp dịu dàng.

Sự chú ý của Phó Oản bị đoá sen trắng trên túi gấm hấp dẫn: “wow, cái túi này đẹp thật đó.”
Ninh Hành: Đẹp ở đây không phải ở túi gấm, mà là thuật phòng ngự chứa trong đó kìa.

Phó Oản nhận lấy, không có mở ra nó, xem kỹ một lúc rồi nói: “A Hành sư tỷ, cái túi này là do tỷ tự thêu sao?”
Ninh Hành: Một đại nam nhân như ta thêu túi gấm làm gì, đây rõ ràng là mua ở chợ Hào Sơn, bán sỉ 10 cái chỉ 1 viên linh thạch.

Nhưng để tránh bị lộ thân phận, hắn đành phải cứng đờ gật đầu.

Đôi mắt của Phó Oản sáng lên đầy ngạc nhiên, cầm lấy túi gấm nhảy nhót đi lên Minh Kính Đài, nhìn có vẻ rất vui.


Ninh Hành nhìn bóng lưng của nàng, trầm tư.

Nhận được túi gấm mà hắn “tự tay thêu” khiến nàng vui đến thế sao?
Cầm túi gấm mà Ninh Hành đưa trong tay, Phó Oản nghĩ trận đấu này nhất định sẽ ổn.

Dù sao thì Úc Giác….!cũng là một trong những nam phụ đó, còn là ứng cử viên nặng nhất của nam chính nữa.

Dưới cái gật đầu của chưởng môn, Phó Oản và Úc Giác bắt đầu giao đấu.

Úc Giác mặc bạch y, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ở bên hông có giắt một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ.

Hình dáng của hắn như cá bơi trong nước, đánh với Phó Oản khó phân thắng bại.

Sau một hồi lâu vẫn chưa phân thắng bại, Úc Giác mím môi, hắn rút thanh kiếm ở bên hông ra.

Phó Oản cảm thấy kiếm khí đánh tới như cuồng phong bạo vũ, mang theo sát ý quả quyết.

Nàng nhanh chóng lùi lại, chỉ thấy khó thở, kiếm khí này quá mạnh mẽ.

Ninh Hành thấy Úc Giác rút kiếm, nhíu mày nhìn Phó Oản.

Sao nàng còn chưa dùng túi gấm, đợi Úc Giác đánh chết à?
Phó Oản vung tay, dùng phép phòng ngự ngăn cản pháp thuật của Úc Giác, tạm thời chặn lại một đợt mưa kiếm công kích.

Mặt Úc Giác thờ ơ, không chút thay đổi nào, hắn nhìn chằm chằm vào Phó Oản, trong mắt loé lên sát khí.

Hắn tưởng rằng Phó Oản sẽ lùi lại nhưng không nghĩ tới nàng loé một cái, đến trước mặt hắn.

Phó Oản lờ đi ánh sáng chói mắt của hàng vạn kiếm quang, lấy ra túi gấm mà Ninh Hành đưa cho nàng, nói với Úc Giác dưới cơn mưa kiếm: “Úc Giác sư huynh, đây là túi gấm A Hành sư tỷ tự tay thêu này, không sai, chính là Ninh Hành mà huynh thích đó.

Hay là ta đưa túi cho huynh, trận này huynh nhường ta thắng được không?”
Nàng nói xong một tràng, đợi phản ứng của Úc Giác.

Đột nhiên đầy trời kiếm quang ngừng lại trong khoảnh khắc, Úc Giác dừng tay.

Khuôn mặt trắng nõn của hắn đỏ ửng lên, nhận lấy túi gấm trong tay Phó Oản.

“Ừm.” Hắn cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.