Nguyên Tác Giết Ta

Chương 12: Muội Chính Là Đồ Ngốc


Đọc truyện Nguyên Tác Giết Ta – Chương 12: Muội Chính Là Đồ Ngốc


Editor: Sẻ đi nắng
Nghe thấy đồng môn sư huynh đang gọi tên mình, Phó Oản vội vàng đứng lên.

Nàng tiến lên phía trước hai bước, rồi quay đầu nhìn Ninh Hành.

Trong nguyên tác gốc, nữ chính chưa từng thua trận đánh nào cả, nàng coi như nàng ta là cá Koi mà bái một cái vậy.

Ninh Hành nhướn mi, liếc nhẹ Phó Oản, không nói gì.

Sau khi bái xong cá, Phó Oản chạy lên Minh Kính Đài, đến trước mặt Diệp Tử Ngọ.

“Chào Diệp đồng môn.” Nàng bước lên chào hỏi như những người bạn đồng trang lứa.

Vẻ mặt của Diệp Tử Ngọ có hơi lo lắng, sau khi hắn đáp lại liền đứng nghiêm, chờ Chưởng môn lên tiếng.

Chỉ khi các vị trưởng lão bên trên nói bắt đầu thì họ mới có thể lao vào kéo tóc nhau được:)))
Đứng trên Minh Kính Đài có thể nhìn rõ các vị trưởng lão hơn.

Phó Oản ngẩng đầu lên, âm thầm liếc nhìn sư tôn tương lai của mình.

Chỉ thấy Huyền Vi không hề nhìn nàng chút nào cả, mắt hơi nhắm lại, nhìn qua như đang chợp mắt.

Bạch Thu Diệp đang đứng sau Huyền Vi đã khẩn trương từ lâu rồi.

Hắn nhẹ nhàng đẩy vai Huyền Vi: “Sư tổ, dậy đi thôi, lại có đệ tử khác chuẩn bị thi đấu rồi.”

Huyền Vi vẫn tiếp tục nhắm mắt.

“Sư tổ, dậy đi…” Bạch Thu Diệp lại tiếp tục gọi mấy lần, nhưng vẫn không đánh thức được Huyền Vi.

Hắn chỉ có thể nghiêm mặt lại, nở một nụ cười ưu nhã: “Sư tổ đang nghiên cứu sự tuyệt diệu của đạo pháp hợp nhất giữa thiên địa và con người, tạm thời không có thời gian để phân tâm.

Hai vị tiểu đồ đệ cứ bắt đầu đi.”
Đứng ở dưới đài Phó Oản vội đến nỗi muốn dậm chân.
Diệp Tử Ngọ là người mà nàng nắm chắc sẽ đánh bại nhất, bây giờ Huyền Vi không nhìn nàng thi đấu, không nhìn ra được sự độc đáo của nàng thì phải làm sao đây?
Huyền Vi không nhận nàng làm đồ đệ, sau này cốt truyện sẽ đi về đâu?
Ngay lúc Phó Oản đang ngẩn người, Diệp Tử Ngọ đã ôm tay nói: “Đắc tội rồi.”
Vừa dứt lời, khoé miệng hắn khẽ nở nụ cười khó đoán, dưới chân ánh lên ánh sáng ngũ sắc, đen, trắng, đỏ, vàng, lục chói mắt.
Phó Oản biết Nguyên đường Gia Trạch giỏi về dùng lực lượng của ngũ hành, trận pháp nhất.
Dùng trận pháp chính là mượn sức mạnh của thiên địa, vậy nên nếu là một người giỏi về trận pháp thì thực lực của thật sự của hắn cao hơn tu vi nhiều.
Phó Oản lùi về phía sau, cố gắng rời khỏi phạm vi trận pháp của Diệp Tử Ngọ, nhưng ánh sánh màu đen dưới chân hắn ngày càng sáng, đến mức bao trùm toàn bộ phạm vi của Minh Kính Đài.
Tu vi chỉ ở tầng 4 kỳ Trúc Cơ lại có thể phát ra trận pháp bao phủ toàn bộ phạm vi của Minh Kính Đài?
Khi ánh đen quấn lên mắt cá chân của Phó Oản thì nàng cũng cảm thấy mộ thứ xung quanh đều mờ đi, không còn thấy rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình bóng của Diệp Tử Ngọ đang đứng cách đó không xa.
Phó Oản thấy cả người trở lên nặng nề hơn, biết rằng mình đã rơi vào trận pháp của hắn.
Ở trong trận pháp của mình, có thể nói Diệp Tử Ngọ hiện như cá gặp nước còn Phó Oản thì đi nửa bước cũng thấy khó.

Cứ tiếp tục như thế này thì liệu nàng có thể chiến thắng?
Giọng nói của Diệp Tử Ngọ vang lên từ phía xa: “Đã vào trong trận của ta rồi thì chỉ sợ rất khó thoát ra, Phó sư muội, ta thấy muội mỏng manh yếu ớt như vậy, e rằng khó thoát khỏi sức mạnh của trận pháp này.

Hay là giơ tay đầu hàng bây giờ đi, có thể chịu ít nỗi đau trên da thịt.”
Phó Oản bối rối.
Cái tên Diệp Tử Ngọ này, làm sao mà hắn nói như thế được?

Thế mà đi cướp lời kịch của nữ phụ ác độc?
Nàng dẫm ánh đen dưới chân, rồi phóng về phía Diệp Tử Ngọ với tốc độ rất nhanh.
Bên trong trận pháp này ẩn chứa sức mạnh của ngũ hành, đầu tiên là lấy sức mạnh của đất để hạn chế nàng hành động và tầm nhìn, sau đó các nguyên tố khác sẽ lần lượt xuất hiện.
Phó Oản khẽ vặn cổ tay, nàng tu luyện lâu như vậy mà nhiều năm qua chỉ đứng ở vị trí số 2 trong các kỳ thi.

Bây giờ Diệp Tử Ngọ lại nói những lời như vậy với nàng, thật sự là quá coi thường nàng rồi.
Ninh Hành quá mạnh, coi thường nàng là đương nhiên.
Tên Diệp Tử Ngọ này mới chỉ dùng 1/5 trận pháp đã đoạt lời của nữ phụ nàng sao?
Một số ánh lửa dữ dội phát ra từ bên cạnh, hành động của Phó Oản bị lực lượng vô hình của đất áp chế, muốn tránh cũng không được.
Nàng cũng không có ý định tránh né, để cho ngọn lửa đập vào vai mình, sau đó hoá thành ánh lửa li ti, bay ra tứ phía.
Hình bóng của Diệp Tử Ngọ dần trở nên rõ ràng, lông mày hắn kẽ nhíu lại.
Không nghĩ tới nữ đệ tử yếu đuối của Tiên đường Thiên Trạch lại có thể đỡ được đòn này.
Đòn đánh này chứa sức mạnh của hoả diễm, ngay cả tu sĩ kỳ Kim Đan cũng không dám cố đỡ.
Tiên đường Thiên Trạch bọn họ không phải là chỉ biết trồng rau nuôi lợn thôi sao? Làm sao có thể cứng rắn như thế chứ?!
Diệp Tử Ngọ lại tiếp tục vung tay lên, vô số nhữnh dây leo màu xanh biếc quét về phía của Phó Oản như rắn.
“Diệp Tử Ngọ à, mới có tí kĩ xảo như này thôi không đủ để ta xem trọng đâu…” Phó Oản kéo dây leo ra bằng một tay, tiếp tục lấy tốc độ như cũ tiến về phía hắn.
Ở trong trận pháp thì người bày trận là dễ bị thương tổn nhất, hơn nữa tu vi của Diệp Tử Ngọ không cao, nếu Phó Oản đuổi kịp hắn thì cuộc tỷ thí này có thể kết thúc.
“Không, ngươi không nhìn thấy ta được.” Diệp Tử Ngọ sử dụng thuật dịch chuyển, lợi dụng sức mạnh của trận pháp nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Phó Oản.
Hắn vừa giơ tay lên, chuẩn bị triệu hoán lực lượng của nước trong ngũ hành thì sau lưng truyền đến giọng nói của Phó Oản.
“Ngươi nói chuyện to như thế, Minh Kính Đài lại to như vậy, ta làm sao không tìm được chứ?” Phó Oản cười nhẹ, giơ tay lên, không dùng chút ma lực nào, cứ thế đánh ngất hắn.
Diệp Tử Ngọ hôn mê không tỉnh lại được, trận pháp cũng tự nhiên biến mất, ánh sáng của trận Ngũ hành tan đi, thân ảnh của Phó Oản dần xuất hiện trên Minh Kính Đài.
Phó Oản tóm lấy cổ áo của Diệp Tử Ngọ bằng một tay, cười nhẹ.
Tiếp theo chính là Show time của nữ phụ ác độc.
“Nguyên đường Gia Trạch thì sao chứ?” Nàng nhẹ nhàng đặt Diệp Tử Ngọ đang ngất xỉu kia lên Minh Kính Đài, “Chỉ là tầng 4 của kỳ Trúc Cơ thôi mà cũng vọng tưởng thắng ta á? Hừ…”

Nói xong lời này, nàng cảm giác được độ Trung nhị bệnh(*) của nàng tăng lên liên tục.
(*) Trung nhị bệnh – Chūnibyō (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học cơ sở [1] (hay “sơ trung” theo một số cách dịch sang tiếng Việt, chính xác là “trung học” theo hệ thống giáo dục Nhật Bản).

Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”.
Tuy nhiên, thân là nữ phụ ác độc Phó Oản vẫn phải nói những lời độc ác, nàng không bao giờ quên thiết lập nhân vật của mình.
Vừa dứt lời thì các đệ tử của Nguyên đường Gia Trạch đã xắn tay áo, hận không thể ngay lập tức bẻ cổ của Phó Oản.
Ninh Hành đang tập trung nhìn tình hình trên Minh Kính Đài, vào lúc trận pháp hiện lên, lông mày hắn khẽ nhíu lại.
Bằng tu vi của Diệp Tử Ngọ không thể nào tạo ra trận pháp có phạm vi lớn như vậy, sợ rằng hắn đã dùng ngoại vật hoặc có người khác giúp đỡ.
Trận pháp Ngũ hành này của Diệp Tử Ngọ từ lâu đã vượt qua phạm vi thực lực của hắn, chỉ nói về ánh sáng của trận pháp đã ở kỳ Kim Đan rồi.
Ninh Hành khẽ khịt mũi.
Trận pháp của Nguyên đường Gia Trạch là mượn lực lượng của thiên địa, không nghĩ tới Diệp Tử Ngọ lại biến thành mượn trợ giúp từ ngoại vật.
Đến khi Phó Oản túm cổ áo của Diệp Tử Ngọ đi ra khỏi trận pháp thì hắn mới nở một nụ cười nhẹ.
Khi thấy vẻ mặt bối rối thường thấy xuất hiện trên khuôn mặt của Phó Oản, hắn biết là nàng lại chuẩn bị nói những lời nói kỳ quặc.
Quả nhiên, nàng vừa “Hừ” một cái xong thì đệ tử bên Nguyên đường Gia Trạch hận không thể ném trứng thối vào nàng.
Phó Oản tất nhiên là không để ý đến những điều này, nữ phụ độc ác mà, da mặt dày là bình thường.
Nàng giữ bộ dạng đáng xấu hổ đó đi từ trên Minh Kính Đài xuống, ngồi xuống bên cạnh Ninh Hành, thở phào nhẹ nhõm.
Trận đấu này nhìn tưởng như đơn giản nhưng kỳ thật là nàng đã tốn rất nhiều tâm huyết để tìm ra vị trí của Diệp Tử Ngọ trong trận pháp.
Sức mạnh của Thổ trong trận pháp vừa rồi thật sự lợi hại, không những áp chế hành động của nàng mà còn làm lẫn lộn phán đoán và tầm nhìn.
Phó Oản không nhịn được nghĩ, chẳng có ai là hoàn mỹ, thiên ngoại hữu thiên…!con đường mà nữ phụ nàng phải đi còn rất dài, không thể xem nhẹ bất kỳ đối thủ nào được.
“Mạnh thật đấy!” Phó Oản không khỏi cảm thán.
Ninh Hành nhướn mày, hơi kinh ngạc nhìn nàng: “Muội cũng phát hiện ra?” Phát hiện ra trận pháp của Diệp Tử Ngọ thật ra là có người khác giúp đỡ.
“Phát hiện cái gì?” Phó Oản gãi đầu.
Sau đó, như là nhận ra gì đó, nàng hếch mũi lên nói: “Đúng vậy, muội phát hiện ra Nguyên đường Gia Trạch vẫn có chút tài mọn, Diệp Tử Ngọ rất mạnh, nhưng muội lại lợi hại hơn hắn!”
Ninh Hành: Muội chính là đồ ngốc.
Nếu Nguyên đường Gia Trạch thật sự trâu bò như vậy thì Hào Sơn đã có Tam Bích rồi.
Ninh Hành thầm thở dài, nếu Phó Oản đã thắng thì hắn không truy cứu chuyện này nữa.
Lúc này, vị sư huynh kỳ Kim Đan lại gọi: “Tiên đường Thiên Trạch – Ninh Hành giao đấu với Nguyên đường Gia Trạch – Tần Tuấn.”
Những lời vừa rồi của Phó Oản đã khiến cả Nguyên đường Gia Trạch tức giận, bây giờ đến lượt của Ninh Hành đi lên lại khiến các đệ tử của Nguyên đường Gia Trạch bàn luận.
“Ninh Hành Sư tỷ…!Tần Tuấn, huynh ra tay nhẹ một chút.”
“Ninh Hành sư tỷ sẽ không đáng ghét như tiểu nha đầu vừa nãy, cố lên Tần Tuấn.”

“Lên đi Tần Tuấn, mau đánh bay đầu Tiên đường Thiên Trạch bọn họ.”
Tần Tuấn yên lặng liếc nhìn Diệp Tử Ngọ đến giờ vẫn còn đang ngất, cảm thấy áp lực đè lên như núi.
Ninh Hành là người mà nói đánh thắng là thắng được chắc?!
Diệp Tử Ngọ chơi hack cũng không thắng được Tiên đường Thiên Trạch Phó Oản thì hắn lấy cái gì đánh.
Mẹ nó!
Tần Tuấn chửi ầm trong đầu, đi lên Minh Kính Đài, nhìn xuống mới thấy Ninh Hành đang từ từ đứng lên.
Phó Oản lấy ra một quả dưa, cầm thìa múc ăn, vẻ mặt như đi xem diễn.
“A Hành sư tỷ, đến lượt tỷ lên rồi.” Phó Oản một muôi dưa hấu, nhồm nhoàm nói.
“Ừ.” Ninh Hành nhẹ giọng đáp, “Cho ta ăn một miếng.”
Phó Oản vô thức múc một muôi đưa đến trước mặt Ninh Hành.
Đợi hắn ăn xong nàng mới nhớ đến một vấn đề mấu chốt.
Theo truyện thì ở cuộc thi đấu này, nữ phụ luôn khó chịu với Ninh Hành, trong mỗi trận tỷ thí của nàng luôn gây trở ngại.
Đại khái nguyên văn của cốt truyện viết thế này: “Phó Oản thấy đạo pháp của Ninh Hành cao siêu, không ai địch nổi, cho nên âm thầm gây trở ngại Ninh Hành trong hai trận tỷ thí đầu của Đại đệ tử Tranh tài, nhưng tất cả đều bị Ninh Hành hoá giải, cho đến khi hai người đối đầu tại trận thứ ba…”
Nữ phụ ác độc Phó Oản này gây trở ngại thế nào thì nàng không rõ.
Nhưng mà nàng có tinh thần mãnh liệt lĩnh hội sự tinh tuý trong đó.

Không phải chỉ là tạo chướng ngại thôi sao, rất đơn giản.
Ninh Hành đứng lên, tay áo trắng nhẹ bay trong gió, thân ảnh ưu nhã, cao quý của hắn đẹp như trích tiên vậy.
Hắn chậm rãi bước về phía Minh Kính Đài, bước đi uyển chuyển, không nhanh không chậm.
Phó Oản đang cầm một nửa quả dưa hấu, một chân thò ra từ dưới váy.
Bàn chân duỗi về phía trước, vươn đến lối đi của Ninh Hành.
Ninh Hành luôn mắt cao hơn đỉnh, không chứa một hạt bụi.
Lại thêm không có sự phòng bị nào với Phó Oản…
Vì thế, tiên nữ Ninh Hành thật sự bị nàng làm vấp ngã.
“Mẹ nó! Ninh Hành sư tỷ ngã thật kìa!”
“Trời ơi! Ninh Hành sư tỷ không sao chứ?”
Liên tiếp những tiếng kêu hãi vang lên, Phó Oản hài lòng rút chân lại.
Nàng cảm thấy cú ngáng chân này, rất thành công..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.