Đọc truyện Nguyên tắc bảo mệnh của sủng phi – Chương 82:
Cửa cung Cảnh Nhân đột nhiên đóng, trong cung ít nhiều cũng có đồn đãi, nhưng đều bị Đức phi và Thục phi liên thủ đè xuống, Hoàng hậu dù không được sủng, cũng là thê tử của Hoàng thượng. Chuyện giữa Đế Hậu, không cho phép người khác nói bậy.
Đại quân Bắc chinh đã sắp đến kinh thành. Gần đây Thẩm Ngọc Quân rõ ràng cảm giác được, người khác càng ngày càng cung kính với nàng, nghĩ một hồi nàng cũng hiểu. Đừng nói là nữ nhân trong cung, dù là nữ tử nhà bình thường, cũng sẽ vì nhà mẹ đẻ mạnh mẽ, được người coi trọng vài phần.
Ngày hôm đó Thẩm Ngọc Quân vừa dùng xong bữa tối chuẩn bị bế Tiểu Phì Trùng ra ngoài đi dạo, Trúc Vũ vội vàng đi vào: “Nương nương, trong nhà đưa đồ đến.”
Thẩm Ngọc Quân vừa nghe lời này, vội buông Tiểu Phì Trùng trong ngực ra. Nào ngờ tiểu mập mạp thấy nàng muốn buông nó, hai móng vuốt nhỏ nắm chặt y phục của nàng, còn rất tức giận kêu: “Ô… oa…”
Thẩm Ngọc Quân thấy nó dùng hết sức không chịu buông tay, vội gọi nhũ mẫu tới: “Các ngươi đưa nó đi dạo trong vườn một chút. Trúc Vân, ngươi đi cùng đi.” Nàng đẩy tiểu mập mạp xuống, tiểu mập mạp mếu miệng khóc, nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống. Trúc Vân vội nhận nó, tiểu mập mạp rất không vui, hai chân nhỏ ra sức quẫy đạp, ngay cả giày cũng rớt một chiếc.
Nhưng cũng may Trúc Vân hiểu tâm tư của tiểu mập mạp, lập tức bế nó đi đến cửa điện. Tiểu mập mạp cũng là quỷ tinh ranh, thấy Trúc Vân đi về hướng cửa điện thì ngừng khóc, khụt khịt vài tiếng liền vui vẻ, một cái móng vuốt nhỏ còn chỉ ra hướng cửa điện: “Oa… Ô…”
Thẩm Ngọc Quân thấy tiểu mập mạp ngừng khóc, nàng cũng yên lòng, ngồi vào tháp hỏi: “Trong nhà nói thế nào?”
Trúc Vũ móc một chiếc túi gấm trong tay áo ra, đưa cho nương nương nhà nàng: “Trong nhà đã điều tra xong, lại còn từ nhà mẹ của Lệ Phi lấy được một viên thuốc.”
Thẩm Ngọc Quân nhận túi gấm mở ra, lấy tờ giấy bên trong ra, sau khi xem xong, nàng hơi híp mắt lại, rồi đổ viên thuốc được phong kín bằng sáp ong trong túi ra. Nàng nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, dừng một hồi mới mở miệng: “Tiểu Phì Trùng được Đức phi cho không ít thứ tốt, ngày mai bổn cung cũng nên bế nó đến Trọng Hoa cung của Đức phi nhận nhà.”
“Nên như vậy ạ,” Trúc Vũ gật đầu phụ họa.
Buổi tối, Thẩm Ngọc Quân đối xử khá tốt với Tiểu Phì Trùng, gần như là ngoan ngoãn phục tùng, dỗ Tiểu Phì Trùng vui vẻ đến giờ tuất mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngọc Quân dùng xong bữa sáng bèn sửa soạn cho Tiểu Phì Trùng, bế nó chuẩn bị đến cung Trọng Hoa.
Trong cung Trọng Hoa, Đức phi đang xử lý cung vụ. Uyển Y cười híp mắt đi vào: “Nương nương, người đoán xem ai tới này?”
Đức phi ngẩng đầu lên nhìn Uyển Y: “Nhìn bộ dạng cao hứng này của ngươi, chẳng lẽ Tiểu Phì Trùng đến?”
“Nương nương người không thể giả vờ để nô tỳ đắc ý một lần sao,” Uyển Y vui vẻ nói: “Đúng là Tam Hoàng tử đến ạ, Hi Hiền phi mang Tam Hoàng tử qua đây nhận nhà.”
Đức phi sửng sốt, sau đó vội đứng dậy mang giày, đi ra ngoài đón. Người còn chưa tới cửa đại điện, cách thật xa, Đức phi đã cười: “Ây dô dô, thật đúng là khách quý tới, nhanh tới cho Đức mẫu phi bế tí nào.”
Thẩm Ngọc Quân bế tiểu mập mạp một lúc đã không chịu nổi, giao nó cho Trúc Vân bế. Thằng nhóc này có lẽ vì lần đầu ra khỏi cung Chiêu Dương, vào trong ngực không chịu yên, hưng phấn tay múa chân đạp, chỉ nhần Trúc Vân đầu đầu mồ hôi là biết bế nó tốn sức thế nào.
“Tỷ tỷ,” Thẩm Ngọc Quân thấy Đức phi đón, bèn bước nhanh về phía trước chào Đức phi. Nhưng Đức phi căn bản không để ý tới nàng, lướt thẳng qua nàng, đi tới bên cạnh Trúc Vân, đưa tay nhận tiểu mập mạp. Tiểu mập mạp kia thấy Đức phi thì vui vẻ, cách rất xa đã nhoài người về phía Đức phi.
Đức phi bế tiểu mập mạp, đầu tiên là lắc lắc, sau đó liếc Thẩm Ngọc Quân một cái: “Cũng không tệ lắm, không ốm.”
Thẩm Ngọc Quân cảm thấy muốn cười nhưng không cười nổi: “Muội nào dám để nó đói, tỷ không biết bây giờ muội muốn dùng bữa phải trốn mới dùng được, không thì không cho nó ăn, nó sẽ khóc đến rung trời.”
Hai người vào chính điện cung Trọng Hoa, Thẩm Ngọc Quân tháo giày, ngồi xếp bằng trên tháp.
Đức phi bế Tiểu Phì Trùng thân thiết một hồi mới quay đầu phân phó Uyển Y: “Lấy sữa ngựa tiến cống lên đây.”
Thẩm Ngọc Quân nghe xong nói: “Xem ra tỷ tỷ còn giấu đồ tốt nhỉ? Hôm nay muội có lộc ăn rồi.”
Đức phi nhìn Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp, cười nói: “Đó cũng không phải cho muội ăn, ta cố ý giữ lại cho Tiểu Phì Trùng.”
“Ha ha… Ô…,” hai mắt Tiểu Phì Trùng sắp hỏng rồi, nhìn mẫu phi nó một lúc, lại nhìn Đức phi đang bế nó một lúc, còn phân tâm quan sát cung Trọng Hoa, Đức phi sắp không bế nổi nó nữa.
Thẩm Ngọc Quân chỉ muốn ngồi trên tháp nghỉ ngơi, không hề muốn tham dự trò đùa ầm ĩ giữa Đức phi và Tiểu Phì Trùng. Nhưng chỉ một lát Đức phi cũng không còn sức nữa, bế Tiểu Phì Trùng còn đang phấn chấn tinh thần đi tới bên tháp, đặt nó lên trên, chính nàng cũng tháo giày, leo lên tháp: “Hôm nay sao muội lại rảnh rỗi tới đây, còn mang Tiểu Phì Trùng tới?”
Thẩm Ngọc Quân nhìn nhi tử ngồi trên tháp, không được một lúc nó đã nghiêng sang một bên: “Tiểu Phì Trùng sắp dọn sạch kho của tỷ, dù sao muội cũng phải dẫn nó tới nhận nhà chứ.”
Đức phi giương mắt nhìn lướt qua Thẩm Ngọc Quân, cười: “Coi như muội có lương tâm,” nói xong nàng tiếp tục chơi với Tiểu Phì Trùng.
Thẩm Ngọc Quân nhìn Đức phi đang cẩn thận chơi cùng Tiểu Phì Trùng, mặt nàng ấy ấm áp như vậy, lại dịu dàng kiên nhẫn với Tiểu Phì Trùng như vậy. Nàng đột nhiên không mở miệng được, nàng cảm thấy Đức phi vất vả lắm mới thoát khỏi quá khứ, nếu sau khi nàng nói chuyện đó với Đức phi, Đức phi lại rơi vào thì thế nào?
Lệ Phi có chết cũng chưa hết tội, nhưng Đức phi thì sao? Nếu như nàng nhất thời tức giận làm ra chuyện không cách nào vãn hồi thì phải làm sao? Thẩm Ngọc Quân có chút chần chờ, đưa tay sờ túi gấm trong tay áo, nàng do dự.
“Muội đang nghĩ gì vậy?” Đức phi thấy Thẩm Ngọc Quân ngồi đối diện vẫn nhìn nàng ngây người, nàng không nhịn được mở miệng hỏi: “Có phải muội có gì muốn nói với ta hay không? Có gì cứ nói, đừng có muối nói lại thôi, như vậy không giống muội,” nói xong còn hài hước nháy mắt với Thẩm Ngọc Quân.
Được rồi, nàng chính là như vậy, Đức phi chính là như vậy. Nàng ấy làm khổ bản thân nhiều năm, tuy rằng hiện tại trên mặt vẫn mang nụ cười, nhưng trong lòng sợ là không khắc nào buông được đứa bé kia. Nàng ấy là người ân thù rõ ràng, Thẩm Ngọc Quân nghĩ thù của con, Đức phi nhất định muốn tự tay báo. Nàng nhớ lại Hoàng thượng từng nói “chạm đến rồi dừng, đừng nên nhúng tay vào”, có lẽ Hoàng thượng hiểu Đức phi.
“Trúc Vũ,” Thẩm Ngọc Quân thở ra một hơi: “Nàng mang người bế Tam Hoàng tử ra ngoài dạo một vòng, bổn cung có lời muốn nói với Đức phi.”
Đức phi nghe vậy hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân, thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng bèn giao Tiểu Phì Trùng cho Trúc Vũ, cũng ra lệnh cho cung nhân hầu hạ trong điện: “Các ngươi cũng lui ra đi.”
Khi trong chính điện cung Trọng Hoa chỉ còn hai người bọn họ, Đức phi mở miệng trước: “Ta biết hôm nay muội qua đây nhất định có việc, ngày thường muội nhất định sẽ tránh, không tùy tiện ra khỏi Chiêu Dương cung.”
Thẩm Ngọc Quân cười, thở dài nói: “Thật ra vừa nãy muội vẫn luôn do dự, có nên nói cho tỷ biết hay không. Do dự hồi lâu, muội nghĩ tỷ nên biết chuyện kia.”
“Chuyện gì?” Lúc này Đức phi cũng ngồi thẳng người, đối mặt với Thẩm Ngọc Quân.
Thẩm Ngọc Quân có cảm giác khô miệng, tự tay rót cho mình một ly nước, chỉ vài hớp đã xong, nàng để ly xuống, mím môi nói: “Chuyện đứa bé.”
“Cái gì?” Đức phi căng thẳng, bàn tay đặt trên bàn nắm thành quyền: “Muội nói lại lần nữa.”
Thẩm Ngọc Quân giương mắt nhìn thẳng vào mắt Đức phi: “Chuyện hôm nay muội muốn nói là chuyện đứa bé của tỷ.”
Đức phi nghe xong bỗng đứng lên, nàng từ trên cao nhìn xuống Thẩm Ngọc Quân ngồi đối diện mình: “Có phải muội biết gì hay không? Muội nói rõ ràng cho ta, không sót một chữ.” Ánh mắt cũng trừng thẳng, hai tay rũ bên người đã nắm chặt thành quyền.
“Tỷ ngồi xuống trước đi,” Thẩm Ngọc Quân ngửa đầu, nhìn lại Đức phi: “Muội từ từ nói với tỷ.”
Hốc mắt của Đức phi đã đầy lệ, nhưng vẫn không rơi xuống. Nàng hít sâu mấy hơi, lại lần nữa ngồi xuống: “Muội nói đi.”
Thẩm Ngọc Quân cũng không nhìn Đức phi nữa: “Chuyện này, trước đây muội cũng không để ý. Trước đây Hoàng hậu mang thai, lúc nghén không được khỏe cho lắm. Tỷ và muội cùng đến Cảnh Nhân cung thăm nàng, tỷ nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu đến xuất thần, muội mới để ý. Sau khi trở về, muội hỏi một người cũ trong cung, hỏi thăm chuyện tỷ mang thai năm đó.”
Đức phi run run rót nước cho Thẩm Ngọc Quân cùng mình: “Muội nói tiếp đi.”
Thẩm Ngọc Quân bưng ly lên uống, uống một ngụm lớn: “Muội nghe nói ba tháng đầu tỷ mang thai đều rất tốt, ngược lại sau ba tháng mới bắt đầu không ổn. Muội có hơi nghi ngờ, theo lý mà nói thì sau ba tháng, thông thường sẽ không xảy ra chuyện gì, trừ khi khó sinh. Trùng hợp vào ngày hôm trước, Thành lão thái y của Thái Y viện đến Chiêu Dương cung bắt mạch bình an, muội để Trúc Vũ hỏi về cái thai của Hoàng hậu. Thành lão thái y nói thai của Hoàng hậu có chút không tốt, ba tháng đầu không có dấu hiệu gì, đầy ba tháng ông ta mới dám xác nhận, nhưng sau ba tháng thai khí của Hoàng hậu vẫn luôn rất yếu ớt.”
“Muội là nói thai của Hoàng hậu có vấn đề?” Trước đó Đức phi cũng từng nghi ngờ cái thai của Hoàng hậu, nhưng hiện tại thai của Hoàng hậu đã được sáu tháng, vẫn còn yên ổn, nàng cũng không nghi ngờ nữa.
“Thai của Hoàng hậu không có vấn đề, nhưng hẳn là nàng đã dùng thuốc,” Thẩm Ngọc Quân nói đến đây thì có hơi không được tự nhiên: “Tỷ còn nhớ cái thai trước đây của Lệ Phi không?”
“Có ý gì?” Đức phi chăm chú nhìn Thẩm Ngọc Quân, nàng nghĩ hôm nay Thẩm Ngọc Quân nhất định sẽ giúp nàng hiểu ra rất nhiều chuyện.
“Cái thai kia của Lệ Phi căn bản là giả,” Thẩm Ngọc Quân tránh ánh mắt của Đức phi: “Đêm đó Hoàng thượng ở trong cung của muội,” lúc nói lời này, mặt của nàng hơi ửng đỏ, nhưng chuyện này vẫn phải nói rõ: “Đêm hôm đó Lệ Phi cũng không được thừa sủng, nhưng nàng ta lại xác thực có hỉ mạch, ngay cả thái y của Thái Y viện cũng chẩn đoán xác định.”
“Lẽ nào Lệ Phi tư thông?” Đức phi cau mày suy đoán, nói xong nàng lại bác bỏ: “Không có khả năng, Lệ Phi không có lá gan đó, nếu nàng ta dám tư thông, Hoàng thượng có thể sẽ băm nàng ta làm mồi cho cá.”
Thẩm Ngọc Quân lắc đầu: “Lệ Phi không tư thông, là thuốc của Lệ Phi, thuốc trong tay của Lệ Phi có lẽ là không thể để người ta mang thai thật, nhưng có biểu hiện giả của mang thai. Muội đoán Hoàng hậu là dùng thuốc của Lệ Phi, mới trở thành như vậy.”
“Nhưng mà… Nhưng mà bụng của Hoàng hậu đã sáu tháng,” Đức phi hơi loạn, tay nàng run run bưng ly lên, uống một ngụm nước.
Thẩm Ngọc Quân thở dài, chân mày nhíu chặt: “Hoàng hậu hẳn là mang thai thật, chỉ là nàng ta dùng thuốc của Lệ Phi, mới khiến cho thai của nàng ta từ lúc bắt đầu đã không ổn. Trước đó chúng ta đều nghĩ Hoàng hậu dùng thuốc của Lệ Phi mới mang thai, hiện tại có lẽ suy nghĩ của chúng ta đã sai rồi,” nói đến đây nàng lấy túi gấm từ trong tay áo ra đưa cho Đức phi: “Muội nghi ngờ năm đó hẳn là tỷ cũng dùng thuốc giống Hoàng hậu.”
“Bang…,” Đức phi ném thẳng chiếc ly trong tay vào một cây cột trong điện, trừng mắt với Thẩm Ngọc Quân: “Muội có ý gì, muội nói là ta mang thai giả?”
Thẩm Ngọc Quân không hề sợ nàng, còn liếc mắt với nàng: “Ai nói tỷ mang thai giả? Ý của muội là trong cung của tỷ không sạch sẽ, có lẽ bị người ta hạ thuốc.”
Đức phi nghe vậy, hai mắt cụp xuống nhìn chằm chằm túi thơm Thẩm Ngọc Quân đưa tới. Qua hai nhịp thở, nàng mới đưa tay run rẩy cầm túi thơm kia.
“Tỷ mở ra xem thử đi,” Thẩm Ngọc Quân nói xong, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn: “Đây là muội cho người tra ra từ nhà mẹ đẻ của Lệ Phi. Kết quả cũng không tệ lắm, thuốc đã điều tra xong, còn mang về một viên. Thứ này đưa cho tỷ, điều hôm nay muốn nói muội cũng đã nói xong rồi.”
Đức phi nhìn dược tính viết trên tờ giấy nằm trong tay, toàn thân co rúm, trong miệng nỉ non: “Không thể nào… Không thể nào…”
Thẩm Ngọc Quân nhìn Đức phi cuối cùng cũng rơi nước mắt, trong lòng thật sự xót xa: “Có chuyện gì muội giúp được…”
“Không,” Đức phi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ngọc Quân, hai mắt co lại, ánh mắt lạnh lùng: “Chuyện này không cho muội nhúng tay vào, bổn cung muốn tự mình làm.”
“Rầm…,” Đức phi đập bàn, chiếc bàn làm bằng gỗ đàn cũng rung lên: “Bổn cung nhất định sẽ điều tra rõ, nếu chuyện năm đó thật sự do người làm, bổn cung nhất định sẽ nghiền xương người đó thành tro, muốn toàn tộc của ả ta chôn cùng hài nhi của bổn cung!”
“Được,” Thẩm Ngọc Quân ít nhiều cũng hiểu tính tình của Đức phi: “Muội không nhúng tay vào là được, nhưng muội khuyên tỷ một câu, dù tỷ tra rõ ngọn nguồn sự việc, tỷ vẫn nên nhẫn nại một chút, bình tĩnh một chút. Đả thương địch thủ một ngàn tự hại tám trăm, sẽ chỉ làm kẻ địch đắc ý, muội nghĩ tỷ cũng sẽ không muốn chôn cùng Lệ Phi đâu.”
Đức phi lặng lẽ chảy nước mắt: “Ta hiểu rồi, cảm ơn muội đã nói cho ta biết chuyện này.”
Thẩm Ngọc Quân gật đầu: “Muội cũng không biết chuyện này muội làm đúng hay sai.”
“Muội không nói mới là sai,” Đức phi rót hai chén nước, một chén đưa cho Thẩm Ngọc Quân: “Một chén này xem như ta mời muội, qua nhiều năm như vậy, ta vẫn sống trong tự trách. Không ngờ ta vậy mà lại ngây ngốc để kẻ thù ở bên cạnh nhảy nhót, chả trách hài nhi của ta không thể an giấc, thường xuyên tới tìm ta, khóc với ta. Là ta ngốc, mắt ta mù, tâm cũng mù.”
Thẩm Ngọc Quân dùng hai tay nhận chén nước, uống một ngụm: “Tỷ vẫn nên điều tra lại rồi hãy nói, đặt chứng cứ rõ ràng trước mặt Hoàng thượng, xin Hoàng thượng làm chủ cho tỷ, cho đứa bé. Lệ Phi cuồng vọng tự đại, trong tay nàng ta chắc chắn còn thuốc, Thường ma ma bên cạnh nàng ta cũng nhất định không được buông tha. Tỷ tỷ, muội vẫn là câu nói kia, tính trước làm sau, đừng để bản thân bị thương, khiến bản thân đau kẻ thù vui.”
Đức phi gật đầu: “Muội yên tâm, ta có chừng mực.”
“Vậy là tốt rồi,” Thẩm Ngọc Quân xuống tháp: “Thời gian không còn sớm, lát nữa trời sẽ nắng, muội đưa Tiểu Phì Trùng về trước đây.”
“Được,” Đức phi lau nước mắt, cũng muốn xuống tháp.
Thẩm Ngọc Quân vội ngăn lại: “Hôm nay tỷ cũng không cần tiễn bọn muội.”
Đức phi nghe vậy thì ngồi lại tháp: “Được rồi, trên đường các muội cẩn thận một chút.”
“Ừ,” Thẩm Ngọc Quân rời đi.”
Sau khi Thẩm Ngọc Quân rời đi, Đức phi nhìn lại từng chữ trên tờ giấy kia.
Không lâu sau, Uyển Y đi vào, nàng thấy trên mặt nương nương nhà mình vẫn còn dấu vết của nước mắt, bèn hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy, Hi Hiền phi nói gì với người thế?”
Đức phi đưa tờ giấy trong tay cho Uyển Y: “Uyển Hà sao rồi?”
Uyển Y nhận tờ giấy nhìn một lát, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Nương nương chờ chút, nô tỳ trói tiện tỳ Uyển Hà kia đến cho người.” Uyển Y nói xong đặt tờ giấy lên bàn, xoay người đi nhanh, ngay cả quy cũ thường này cũng quên hết.
Không lâu sau, Uyển Y mang theo hai bà tử tráng kiện, vọt vào phòng Uyển Hà. Từ sau khi Uyển Hà bị Đức phi chán ghét vứt bỏ đã không được dùng nữa. Lúc này nàng ta đang nằm trên giường, thấy Uyển Y dẫn người xông tới, cả người luống cuống, vội kéo chăn che người lại: “Uyển Y ngươi làm gì?”
Uyển Y hận không thể xé nàng ta ra, nương nương nhà nàng đối xử tốt với nàng ta như vậy, tiện tỳ này sao lại phản chủ, còn hại tiểu chủ tử: “Còn thất thần gì nữa, còn không nhanh trói tiện tỳ này lại cho ta!”
Uyển Hà nghe vậy bèn lùi vào trong giường, nhưng một nữ tử da thịt non mịn thế nào cũng không đánh lại hai bà tử tráng kiện, nàng ta hét lên: “Ngươi làm gì? Ta phải nói với nương nương, Uyển Y, ngươi để bọn họ ra ngoài!”
Nàng ta không nhắc đến nương nương còn tốt, nhắc tới hai chữ nương nương, Uyển Y giống như bị điên, trực tiếp chạy tới, bò lên giường, túm đầu tóc Uyển Hà, cho nàng ta vài cái tát: “Tiện nhân, ngươi còn mặt mũi nhắc đến nương nương, nương nương sắp bị ngươi hại chết rồi!” mắt Uyển Y đã đỏ lên, quay đầu nói với hai bà tử: “Ả ta không biết xấu hổ, vậy cũng không cần cho ả ta mặt mũi, lột sạch ả, trói lại!”
“Vâng,” một bà tử trong đó nói: “Uyển Y cô nương hãy để bọn nô tỳ tới, ngài không thể để tiện nhân kia làm bị thương.”
Đức phi ngồi trên tháp, tay nắm viên thuốc được phong kín, nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt.
“Nương nương,” Uyển Y dẫn hai bà tử lôi Uyển Hà bị trói đi vào: “Nô tỳ đã trói tiện tỳ này tới cho người.”
“Nương nương, nương nương tha mạng,” Uyển Hà thấy viên thuốc trong tay Đức phi, trong lòng rúng động, cũng không để ý thân thể trần truồng, liên tục dập đầu: “Nếu nô tỳ làm sai chuyện gì, xin nương nương hãy tha cho nô tỳ một lần, nô tỳ cũng không dám nữa.”
Đức phi nghe vậy, tay hơi dùng lực, lớp sáp ong phong kín viên thuốc nứt ra, viên thuộc dùng giấy dầu bao quanh lộ ra ngoài: “Tha mạng, ngươi nói thử xem ngươi làm sai chuyện gì?”
“Nô tỳ… Nô tỳ,” Uyển Hà quỳ rạp trên đất, tròng mắt xoay chuyển liên tục.
Đức phi xuống tháp, giày cũng không mang, đi thẳng tới trước mặt Uyển Hà, phất tay cho hai bà tử lui xuống, sau nói với Uyển Hà: “Ngẩng đầu lên.”
Toàn thân Uyển Hà đang phát run, nhưng nàng ta không dám ngẩng đầu lên.
Đức phi nhìn gương mặt của Uyển Hà, phẫn uất trong lòng không thể kìm nén được, xoay người đi tới bên tháp, cầm lấy một cái ly trên bàn.
“Choang…” một tiếng, nàng cầm ly đập vào bàn. Trong phút chốc chiếc ly chia năm xẻ bảy, Đức phi cũng bị thương, máu chảy xuống, nhiễm đỏ mấy mảnh vụn.
“Nương nương,” Uyển Y bước nhanh về phía trước, nhìn vết thương trên tay Đức phi. Nhưng Đức phi giơ tay lên, cho nàng lui qua một bên: “Ngươi đứng qua một bên, đừng nhúng tay vào.”
Uyển Y bất đắc dĩ, nàng biết tính tình nương nương nhà nàng, chỉ có thể nghe lệnh đứng lui sang một bên.
“Uyển Hà, ngươi hầu hạ bổn cung nhiều năm như vậy, ngươi nên biết bổn cung hận nhất là gì?” Đức phi dùng bàn tay còn đang chảy máu kia, cầm một mảnh sứ trên bàn: “Bổn cung đã từng nói nếu có một ngày các ngươi phản bội bổn cung, bổn cung sẽ đích thân ra tay hầu hạ các ngươi một lần,” nàng vừa nói chuyện, hai mắt vừa nhìn chằm chằm vào mảnh đồ sứ đầy máu trong tay: “Ngươi chắc là còn gì đó chưa nói với bổn cung nhỉ? Ngươi là tự mình nói, hay là bổn cung làm cho ngươi nói? Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trong lòng Uyển Hà đã hối hận muốn chết, lúc trước sao nàng ta lại bị Lệ Phi mê hoặc: “Nương nương, nô tỳ không biết ngài đang nói gì.” Chuyện kia nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận, nàng ta cắn chặt khớp hàm: “Nương nương, nô tỳ theo ngài từ nhỏ, tuy nô tỳ không nhận ra tâm tư người khác, nhưng nô tỳ tuyệt đối không dám phản bội ngài, mong nương nương minh xét.”
Đức phi cầm mảnh sứ chậm rãi đi tới trước mặt Uyển Hà, một tay nắm cằm Uyển Hà, nâng cầm nàng ta lên để đối diện với mình: “Ngươi xác định ngươi không phản bội bổn cung?”
Uyển Hà ra sức lắc đầu, vì cằm bị Đức phi nắm chặt, tiếng nói cũng không rõ: “Nô… Nô tỳ, không có.”
“Á…”
Đức phi không hề chớp mắt, cầm mảnh sứ đâm thẳng vào một mắt của Uyển Hà: “Ánh mắt này của ngươi giữ lại cũng dư thừa. Bổn cung là ai, ngươi theo bổn cung gần hai mươi năm còn không nhìn rõ bổn cung làm người thế nào, giữ chúng lại làm gì?”
Môi Uyển Hà bị cắn nát, máu trong mắt chảy xuống, chảy vào tóc, nhỏ xuống đất, một con mắt khác ngập tràn sợ hãi, giọng nói run rẩy, giống như gặp quỷ: “Nương… Nương…”
Đức phi nhìn khuôn mặt của Uyển Hà, mặt không biểu cảm nói: “Bây giờ ngươi nói một lời với bổn cung, ngươi có gì cần nói với bổn cung không?” Nói xong nàng rút mảnh sứ trong mắt Uyển Hà ra.
“A a…”
Đức phi nghe Uyển Hà kêu thảm thiết cũng không hề động dung, xoay mặt nói với Uyển Y đứng ở bên cạnh: “Ngươi đi tìm một bình hoa đẹp, phải lớn một chút, lát nữa bổn cung phải dùng.”
Uyển Hà bị đau đến hôn mê bất tỉnh, nhưng dù là vậy, Đức phi cũng không có ý định buông tha cho nàng ta. Một chậu nước lạnh bị hất xuống, Uyển Hà lại tỉnh, nàng ta tỉnh lại bèn muốn cắt lưỡi tự sát. Nhưng Đức phi nhanh hơn nàng ta một bước, trực tiếp bẻ cằm nàng ta: “Muốn tự sát, ngươi không nói rõ sự việc đã muốn chết rồi, ngươi là đang khinh thường bổn cung sao?”
Mùi khai truyền tới, Đức phi ngay cả mày cũng không nhíu lại: “Bổn cung tưởng rằng gan ngươi lớn thế nào, gan nhỏ như con chuột, vậy mà ngươi dám phản bội bổn cung. hừ…”
Đúng lúc này, Uyển Y ôm một cái bình hoa bằng sứ vào, trên nền sứ trắng là những đóa mẫu đơn nở rộ: “Nương nương, đây là bình hoa Uyển Hà thích nhất, nô tỳ cầu người cho nàng ta một ân điển.”
“Bổn cung đồng ý,” Đức phi liếc mắt nhìn bình hoa sứ trắng kia, sau lại cười nhạt nhìn về phía Uyển Hà: “Ngươi cũng nhìn bình hoa kia đi, dù sao sau này ngươi cũng không nhìn thấy nữa.”
Uyển Hà thấy bình hoa kia, giống như người điên vậy, ra sức giãy giụa. Nhưng dù có liều mạng cố sức cũng vô dụng, dây trói nàng ta là loại dây thừng bện chặt đặc chế trong cung. Sợi dây nhìn tuy mảnh, nhưng muốn làm đứt nó, căn bản là không thể nào.