Đọc truyện Nguyên tắc bảo mệnh của sủng phi – Chương 77:
Thẩm Ngọc Quân vội xoay người hành lễ với Cảnh đế: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Đứng lên đi,” Cảnh đế bế Tiểu Phì Trùng định tiếp tục bế nó đi một lát: “Sao hôm nay lại bế nó ra ngoài?”
Thẩm Ngọc Quân đứng dậy đi theo phía sau hai phụ tử họ, hai tay trống không, bỗng chốc cả người nhẹ như yến: “Thần thiếp thấy hôm nay thời tiết đẹp, cũng không lạnh, muốn thấy màu xanh trong vườn, cho nên bế nó ra mở mang kiến thức.”
Cảnh đế nhìn lướt xung quanh, lại nhìn tiểu mập mạp trong ngực thật sự hưng phấn: “Sau này không có việc gì thì cứ như hôm nay, bế nó ra ngoài một lát.”
“Vâng,” Thẩm Ngọc Quân không một chút ý kiến, nhanh chóng đồng ý. Nàng vốn định sau này trời ấm, phải thường xuyên mang Tiểu Phì Trùng đi qua đi lại.
Đoàn người không đi bao lâu, Tiểu Phì Trùng bắt đầu hà hơi, chốc lát đã ngủ trong lòng cha nó.
Thẩm Ngọc Quân cẩn thận đặt Tiểu Phì Trùng lên giường, đắp chăn kín cho nó, bảo Trúc Vũ và nhũ mẫu trông chừng, còn nàng ra ngoài tẩm điện: “Sao hôm nay Hoàng thượng lại đến giờ này?” Bây giờ còn chưa đến buổi trưa, bình thường Hoàng thượng rất ít đến hậu cung vào giờ này.
Cảnh đế ngồi trên tháp, uống trà: “Không có chuyện gì, chỉ là phê tấu chương hơi mệt chút, ghé thăm nàng và Tiểu Phì Trùng.”
Hoàng thượng nói cái gì, Thẩm Ngọc Quân sẽ tin cái đó: “Vậy buổi trưa người ở đây dùng cùng thần thiếp đi, thần thiếp bảo Thu Cúc thêm vài món.”
Cảnh đế gật đầu: “Được.”
Hoàng hậu vì mới mang thai, ăn gì nôn đó, thân thể cũng không tốt, cho nên gần đây vẫn miễn các phi tần thỉnh an.
Trong Hành Vân các, Phùng Yên Nhiên vừa dỗ nữ nhi ngủ. Thái giám thủ vệ đến bẩm báo: “Tiểu chủ, Lục Thục nghi ở cửa cầu kiến.”
Phùng Yên Nhiên nhíu mày một cái: “Để cho nàng ta vào đi.”
Sau khi Lục Thục nghi vào Hành Vân các, chỉ thấy Phùng Yên Nhiên bình yên ngồi trên chủ vị, thêu hoa: “Tần thiếp thỉnh an Phùng Tiệp dư, Phùng Tiệp dư cát tường.”
Phùng Yên Nhiên giương mắt nhìn nàng một cái: “Đứng lên đi,” nói xong nàng quay đầu nói với Tịch Vân đứng nghiêm bên cạnh: “Dời cái ghế cho Lục Thục nghi.”
“Vâng.”
“Mấy ngày không gặp, ngươi thật là quý nhân,” Lục Thục nghi mắt lạnh nhìn Tịch Vân dời ghế đến: “Uổng công ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi vậy mà lại muốn hãm hại ta.”
Phùng Yên Nhiên mặt không thay đổi, nói: “Ngồi đi.”
Lục Thục nghi nén giận, nhưng nàng ta cũng không làm khó bản thân, không hề khách khí ngồi vào tháp, không hề có ý định ngồi trên ghế: “Nói đi, tại sao ngươi muốn hãm hại ta?”
Phùng Yên Nhiên có chút châm chọc nở nụ cười: “Ngươi nghĩ là ta hãm hại ngươi?”
“Chẳng lẽ không có?” Lục Thục nghi không dám nhìn Phùng Yên Nhiên. Nàng ta hơi chột dạ: “Ngươi không hãm hại ta thì ngày đó trong Hành Vân các ngươi chuột ở đâu ra?”
Phùng Yên Nhiên cười nói: “Chân ở trên người chuột, sao ta biết chúng nó chạy từ đâu ra? Hơn nữa không phải chỉ có Hành Vân các của ta có chuột.” Nàng đã biết sớm hay muộn gì Lục Thục nghi sẽ tới tìm nàng, nhưng chuyện qua rồi, tìm nàng cũng vô dụng, nàng sẽ không thừa nhận gì cả.
Lục Thục nghi hừ cười một tiếng: “Ngươi đúng là sẽ chối, trước kia sao ta không nhìn ra chứ?”
Phùng Yên Nhiên cầm khung thêu, nhìn đóa mẫu đơn đã thêu xong: “Vậy cũng chỉ có thể trách ngươi mắt không tốt, nhưng ta đã sớm nhìn ra Lục Thục nghi cảm thấy hứng thú với ta và con của ta. Rằm tháng giêng, ngày lành như vậy, con của ta không có phúc hưởng, cũng không đè ép được phúc khí kia.”
Nghe Phùng Yên Nhiên nhắc đến rằm tháng giêng, rốt cuộc Lục Thục nghi cũng quay đầu nhìn Phùng Yên Nhiên: “Ngươi đã sớm biết?”
“Trên đời không phải chỉ có một mình ngươi thông minh,” Phùng Yên Nhiên cầm lấy kim chỉ, lại bắt đầu thêu: “Ngươi đã nuôi Đại Công chúa, vì sao còn muốn nghĩ tới những thứ không thể có được, sống yên ổn không tốt sao?”
Lục Thục nghi hơi híp mắt: “Ngươi biết cái gì chứ? Loại người như ngươi từ nhỏ đã hưởng thụ vinh hoa phú quý, đương nhiên sẽ không cảm nhận được nỗi khổ ta trải qua. Ngươi có từng đói bụng không, ngươi có từng không đủ áo che thân không?” Nói đến đây Lục Thục nghi đột nhiên hơi kích động, ánh mắt cũng trừng lên, hốc mắt đầy nước: “Ngươi không có, từ nhỏ ngươi đã cẩm y ngọc thực, được nuông chiều từ bé. Ngươi dựa vào cái gì nói với ta muốn ta phải sống yên ổn. Chờ ngươi trải qua những gì ta đã trải qua, ta tin ngươi sẽ có dã tâm hơn ta, bộ mặt càng làm cho người ta ghê tởm.”
Phùng Yên Nhiên vẫn cầm kim chỉ như trước, thêu hoa: “Mặc dù ta không khổ, nhưng ta biết quý trọng,” nàng ngẩng đầu nhìn Lục Thục Nghi: “Nếu ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy, sao ngươi còn không nghĩ thông được như ta? Hiện tại ngươi cũng hưởng thụ cuộc sống cơm no áo ấm, kẻ hầu người hạ, sao ngược lại không biết quý trọng?”
Lục Thục nghi nghe vậy cúi đầu trầm tư, cũng không trả lời Phùng Yên Nhiên.
Phùng Yên Nhiên mắt lạnh đánh giá nàng ta: “Rõ ràng ngươi nuôi Đại Công chúa, nhưng ngươi còn chưa biết đủ. Ngươi ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, lẽ nào ngươi không hiểu tính tình của Hoàng thượng? Hoàng thượng cho ta dọn đến Lưu Vân cung, chẳng lẽ ngươi không nhận ra ý của Hoàng thượng? Ngươi đều hiểu, chỉ là ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ nể tình nhiều năm, đáng tiếc, đó chỉ là do bản thân ngươi nghĩ mà thôi.”
“Lẽ nào ta không nên tranh thủ vì bản thân sao?” Lục Thục nghi giống như đang lẩm bẩm: “Lẽ nào ta phải khuất phục người khác sao?”
“Khuất phục người khác có gì không tốt?” Phùng Yên Nhiên cúi đầu, tiếp tục thêu hoa: “Người tài giỏi thường nhiều việc, khuất phục người, mới có thể được thanh tĩnh an bình.”
“Xùy…, ngươi đúng là nghĩ thoáng, chỉ mong ngươi có thể luôn luôn nghĩ như vậy. Nhưng ta ngược lại không nhìn ra ngươi cũng là một người lòng dạ độc ác,” sau đó Lục Thục nghi không nói thêm, chỉ đứng lên: “Dù sao hiện tại ta cái gì cũng mất, ta muốn cũng chỉ là suy nghĩ lại mà thôi,” nói xong nàng ta rời đi.
Phùng Yên Nhiên vẫn luôn cúi đầu thêu hoa, qua lúc lâu mới thở dài một hơi thật sâu: “Cần tu giới định tuệ, tức diệt tham sân si [1].”
[1] Lời dạy của Phật.
Chờ đến sau khi bụng của Hoàng hậu được ba tháng, chúng phi tần và Thẩm Ngọc Quân cũng khôi phục thỉnh an.
Hôm nay, Thẩm Ngọc Quân khôi phục lại chế độ làm việc và nghỉ ngơi trước đây, giờ mão đã rời giường, trang điểm mang nữ trang, dùng chút điểm tâm, rồi mang Thu Cúc và Đông Mai đến cung Cảnh Nhân.
Đến cung Cảnh Nhân, ồ, hôm nay người đến đầy đủ, ngay cả Lệ Phi của cung Thúy Vi nửa năm không ra cũng đều tới.
“Thần thiếp (tần thiếp) thỉnh an Hi Hiền phi, nương nương cát tường,” các phi tần đến sớm đều quy quy cũ cũ thỉnh an Thẩm Ngọc Quân, không còn cách nào, bọn họ cũng không cam lòng, nhưng ai bảo người ta có nhi tử chứ, làm người lưu lại mặt, ngày sau còn dễ nhìn nhau.
“Đều đứng lên đi,” dư quang khóe mắt Thẩm Ngọc Quân quét đến Lệ Phi đang yếu ớt ngồi vị trí của mình, cười cười: “Sức khỏe của Lệ Phi muội muội vẫn chưa ổn, thái y nói thế nào?”
Lệ Phi nghe vậy chớp chớp mắt, rồi cụp mắt xuống, bắt đầu đánh giá Thẩm Ngọc Quân: “Nhiều ngày không gặp, không ngờ nay ngươi cũng phú quý, hôm nay gặp lại cũng gọi bổn cung là muội muội, xem ra ngươi đúng là thân phận tôn quý rồi.”
“Ha ha…, lời này của muội muội, bổn cung không biết nên nói thế nào, Hoàng thượng phong bổn cung làm Hiền phi, vậy nhất định là vì bổn cung gánh nổi,” Hôm nay Thẩm Ngọc Quân muốn Lệ Phi tức hộc máu: “Giống như muội muội, Hoàng thượng phong muội muội làm Phi, còn ban phong hào “Lệ”, cũng là bởi vì muội muội có thể gánh được.”
Lệ Phi cảm giác lòng mình bắt đầu cuộn lên, hơi thở cũng có chút bất ổn: “Hi vọng ngươi có thể mãi đắc ý như vậy, không thì thật đúng là uổng cho phần đắc ý của ngươi hôm nay.”
Thẩm Ngọc Quân ngồi xuống vị trí đối diện ghế trên của Lệ Phi: “Vậy bổn cung mượn lời tốt lành của muội muội, bổn cung chúc muội muội sớm dưỡng tốt thân thể, không thì dù phúc lớn hơn nữa mà không có mạng để hưởng cũng không tốt.”
“Ngươi…, khụ khụ…,” Lệ Phi thật sự tức giận rồi, tuy rằng thân thể nàng không còn dùng được, nhưng còn không đến lượt tiện nhân Thẩm thị này nguyền rủa nàng.
“Ôi, chuyện gì thế này?” Đức phi vào điện.
“Thần thiếp (tần thiếp) thỉnh an Đức phi nương nương, nương nương cát tường.”
“Đều đứng lên đi,” Đức phi phất tay lên, lúc đi ngang qua chỗ Lệ Phi thì dừng lại: “Hôm nay là ngày tốt gì? Lệ Phi cũng tới.”
Thường ma ma giúp Lệ Phi nhuận khí, Lệ Phi thở hổn hển: “Sao… Sao ta… Ta không thể tới sao?”
Đức phi nhìn Lệ Phi, cười cười: “Có thể tới, nhưng bổn cung khuyên ngươi ra cửa vẫn nên mang đầu óc theo, quy củ trong cung quên thì học lại một chút, dù sao ngươi sống ở hậu cung một ngày, vậy sẽ phải tuân theo quy củ trong cung một ngày.”
Lệ Phi vốn đã hơi nhuận khí, lúc này lại chặn lại: “A…, đầu óc, ha ha…, ngươi nói ta…”
“Nương nương, người uống ngụm nước trước,” Thường ma ma sợ Lệ Phi nói lẫy gì đó không tốt, vội vàng bưng chén nước cho nàng ta.
Lệ Phi nhìn Thường ma ma, qua mấy nhịp thở cuối cùng cũng nhận nước, bắt đầu uống từng ngụm.
Đức phi nhìn dáng vẻ này của nàng ta, cũng không muốn dây dưa nữa, đi thẳng tới phía trên Thẩm Ngọc Quân ngồi xuống: “Tam Hoàng tử cũng đã ba tháng, biết lật người chưa?” Nàng ở bên ngoài sẽ né nhũ danh Tiểu Phì Trùng, gọi thẳng Tam Hoàng tử.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến nhi tử bèn nở nụ cười: “Mới lật được một nửa, mấy ngày nay nó lật không được còn luôn phát cáu.”
“Nó còn nhỏ, từ từ,” Đức phi cũng cười theo: “Hôm nay ta rảnh sẽ qua thăm nó một chút, cũng đã mấy ngày không gặp.”
“Được, hôm nay đảm bảo cho tỷ thấy tính tình của nó,” Thẩm Ngọc Quân còn muốn nói gì đó, Thục phi đã tới, vừa lúc chen miệng: “Nhị Hoàng tử đã biết bò, gần đây Tam Hoàng tử hẳn là sẽ lật người.”
Các phi tần lại nhộn nhịp đứng dậy chào, Lệ Phi vẫn không nhúc nhích ngồi ở kia, Thục phi cũng không so đo với nàng ta, chỉ liếc nàng ta một cái, nói: “Thân thể chưa dưỡng tốt, dưỡng tốt rồi hãy ra ngoài, ngươi làm phi tần cao vị, định làm hỏng quy cũ trong cung sao?”
Lệ Phi chỉ trừng mắt nhìn ba người họ, không nói câu nào.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm.” Tiếng ngâm xướng của thái giám ngay lúc này vang lên.
Các phi tần nhao nhao đứng dậy hành lễ: “Thần thiếp (tần thiếp) thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng hậu dưới sự nâng đỡ của Dung ma ma và Thu Đồng, ngồi xuống chủ vị: “Tất cả đứng lên, ngồi đi.”
“Tạ nương nương,” các phi tần đứng dậy ngồi vào vị trí của mình, không hẹn mà cùng nhìn về phía chủ vị. Cũng có ba tháng không gặp, xem ra lời đồn bên ngoài là thật, thai này của Hoàng hậu có chút bất ổn, có thể nhìn thấy nàng ta gầy đi một vòng.
“Nhìn sắc mặt của nương nương, vẫn có chút không tốt,” Thục phi mở miệng trước, mang theo chút lo lắng: “Nương nương hoài thai vất vả, vẫn nên chú ý đến sức khỏe bản thân hơn.”
“Hoài thai mười tháng nào có chuyện không vất vả?” Hoàng hậu cười nhạt, trên mặt nhiều thêm chút ôn nhu, đôi tay đặt trên bụng, sau nhìn về phía Thẩm Ngọc Quân: “Bổn cung nhớ lúc muội mang thai Tam Hoàng tử, hình như thích ăn canh, muội ăn canh gì vậy?” Lúc Tam Hoàng tử vừa mới sinh, tóc đã đến cổ, nàng tận mắt nhìn thấy. Thân thể nàng tuy tốt, nhưng không khỏe mạnh như Thẩm thị, chỉ có thể lúc hoài thai bồi bổ thêm một chút, nàng cũng hi vọng con của nàng có thể khỏe mạnh như Tam Hoàng tử.
Thẩm Ngọc Quân cũng không giấu giếm, thành thật nói: “Lúc thần thiếp mang thai thích ăn canh cá, canh xương cá đậu hũ, canh gà đen các loại, muốn ăn gì thì ăn đó, ngoại trừ một số đồ lạnh, thần thiếp cũng không ăn kiêng gì.”
Đối với chuyện này Hoàng hậu nghe rất chăm chú, nàng vẫn có một ít hiểu biết về Thẩm thị: “Canh cá, thời gian muội hoài thai vẫn có thể uống à, không buồn nôn sao?”
Thẩm Ngọc Quân cười nói: “Có thể đứa bé thích ăn, lúc đó thần thiếp không cảm thấy tanh.”
Hoàng hậu gật đầu, sau đó có chút bất đắc dĩ nói với Thẩm Ngọc Quân: “Thai này của bổn cung, ăn cái gì nôn cái đó, thật là khiến bổn cung đau đầu.” Nàng không phải lo lắng cho bản thân, mà là hơi lo lắng cho đứa bé.
“Nương nương không cần gấp, ba tháng đầu đều thế này,” Đức phi lấy giọng điệu của người từng trải nói: “Thoải mái như Hi Hiền phi rất ít, hiện tại ngài mang thai đã hơn ba tháng, tiếp theo chắc sẽ từ từ khá hơn thôi.”
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu: “Chỉ hi vọng là vậy.”
Hôm nay thỉnh an cũng không có chuyện gì, Hoàng hậu uể oải ỉu xìu, không bao lâu đã cho mọi người tan.
Thẩm Ngọc Quân và Đức phi cầm tay định cùng nhau về, lúc hai người đi ngang qua Lệ Phi, Thẩm Ngọc Quân liếc mắt nhìn Lệ Phi đang nằm trên ghế: “Bổn cung cho rằng, Hoàng hậu nương nương tới, ngươi vẫn sẽ ngồi đấy,” nói xong nàng hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua Lệ Phi từ đầu đến chân: “Tự làm bậy không thể sống.”
Lệ Phi nhìn bóng dáng của Đức phi và Thẩm Ngọc Quân, đôi mắt trắng dã.
“Nương nương,” Thường ma ma thấy nàng ta như vậy, vội vàng nhuận khí cho nàng ta: “Nương nương, người không thể động khí.”
Khoảng chừng thời gian uống hết một chén trà, cuối cùng Lệ Phi mới bình ổn lại: “Đỡ bổn cung vào gặp Hoàng hậu.”
“Vâng,” Thường ma ma cau mày, hôm nay bà đã khuyên Lệ Phi không nên đến cung Cảnh Nhân thỉnh an, nhưng Lệ Phi không nghe, nhất định phải đi. Bây giờ tốt rồi, sáng đến giờ vẫn luôn tức giận, thân thể này không ổn rồi.
Hoàng hậu vừa mới thao đồ trang sức, thay đổi xiêm y, phân phó Thu Đồng: “Ngươi đi xem Ngự Thiện phòng có cá quế hoa trân châu không? Nếu có thì lãnh về, nấu ít canh xương cá đậu hủ, bổn cung muốn uống.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay,” Thu Đồng khom người lui ra.”
“Nương nương nên uống nhiều canh một chút,” Dung ma ma đồng ý với điểm này: “Hôm nay người cũng nhìn thấy, Hi Hiền phi mới sinh Tam Hoàng tử có mấy ngày, khí sắc kia, tư thái kia khôi phục rất tốt.”
“Nàng ta tuổi nhỏ, bổn cung lớn hơn bao nhiêu chứ,” Hoàng hậu cũng ước ao ghen ghét Thẩm thị, nhưng dù có ước cũng không được, chỉ có thể dựa vào bồi bổ bản thân, không thì nàng cũng sẽ không mở miệng hỏi Thẩm thị: “Bổn cung đã thấy mấy trẻ mới sinh, nhưng không có ai khỏe mạnh giống Tam Hoàng tử, cũng chả trách Hoàng thượng yêu thích nó, mỗi khi thấy bổn cung cũng muốn bế nó về.”
Mấy ngày nay, nàng suy nghĩ không ít, đứa bé trong bụng nàng còn chưa biết là nam hay nữ, nàng lại chọc giận Hoàng thượng, hiện tại tốt nhất là an phận thủ thường, không thì nếu Hoàng thượng lại bắt được sai lầm nào của nàng, chỉ sợ chỗ ngồi của nàng thật sự sẽ đổi chủ.
Dung ma ma nghe giọng điệu của Hoàng hậu, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Từ khi bà biết làm thế nào Hoàng hậu hoài thai đến nay, bà cũng hết hi vong, vẫn luôn phân tích lợi và hại với Hoàng hậu, khuyên Hoàng hậu trước tiên an an ổn ổn sinh con, rồi lại tính tiếp: “Hiện tại nương nương đã qua ba tháng, sẽ từ từ có khẩu vị, đến lúc đó chỉ cần nương nương dưỡng thật tốt, long tự trong bụng nương nương tất nhiên sẽ thật khỏe mạnh.”
Hoàng hậu cúi đầu cười, nhìn cái bụng của mình.
“Nương nương, Lệ Phi tới, nói muốn gặp nương nương,” Thu Hồng tiến đến hồi bẩm.
Hoàng hậu nghe vậy nhíu mày: “Nàng ta tới?”
Dung ma ma nói với Thu Hồng: “Mời Lệ Phi vào đi.”
“Xem ra nàng ta muốn đòi hỏi bổn cung,” Hoàng hậu cũng không khờ khạo đến nỗi cho rằng Lệ Phi đến thăm mình: “Cũng làm khó nàng ta, kéo cái thân thể như vậy còn làm trời làm đất.”
Nửa thân thể của Lệ Phi đều dựa trên người Thường ma ma, sau khi tiến vào cung Cảnh Nhân, ngay cả lễ cũng không làm, ngồi thẳng xuống bên phải tháp của Hoàng hậu: “Thần thiếp phải chúc mừng Hoàng hậu nương nương được như ước nguyện rồi.”
Hoàng hậu uống trà sữa, đây cũng là cho người hỏi Thẩm Ngọc Quân, nàng mới bắt đầu uống: “Bổn cung có thể được như ý nguyện, còn phải đa tạ muội muội giúp đỡ, bổn cung ở đây chúc muội muội sớm ngày khỏe lại.”
Lệ Phi nhìn Hoàng hậu chỉ lo uống trà, không hề có ý định chiêu đãi mình, hai mắt nhíu lại: “Hoàng hậu sẽ không phải quý nhân hay quên đó chứ?”
Hoàng hậu cũng không nhìn nàng ta, vẫn nhấp sữa bò trong tay: “Sao như vậy được, ân đức của muội muội với bổn cung, sao bổn cung không nhớ được?”
“Hoàng hậu nương nương không quên là được rồi,” Lệ Phi nhìn chằm chằm sữa bò trong tay Hoàng hậu: “Vậy nương nương định khi nào ra tay?”
Hoàng hậu nghe vậy, vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì mà định lúc nào ra tay? Bổn cung nghe không hiểu ý của muội muội.”
Lệ Phi nhìn Hoàng hậu làm ra vẻ ta đây, đôi mắt lá liễu hơi rụt lại: “Lẽ nào nương nương đã quên ước định lúc đầu của ngài với thần thiếp?”
“Ước định gì?” Hoàng hậu cười nhìn Lệ Phi: “Bổn cung có ước định gì với ngươi?”
Hiện tại nếu như Lệ Phi còn chưa biết Hoàng hậu có tâm tư gì, vậy nàng ta thật sống uổng bao nhiêu năm: “Hoàng hậu nương nương chính là Hoàng hậu nương, thật là quý nhân, bản lĩnh quên chuyện cũng là tuyệt nhất. Nếu Hoàng hậu nương nương đã quên, vậy thần thiếp cũng quên thôi.”
Hoàng hậu cười nhạt: “Bổn cung biết muội muội là người hiểu chuyện, hôm nay bổn cung cũng mệt mỏi, muội muội về trước đi, ngày khác chúng ta lại trò chuyện.”
“Vậy thần thiếp cáo lui,” Lệ Phi dưới sự nâng đỡ của Thường ma ma, rời khỏi cung Cảnh Nhân, vẫn không hành lễ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu quay đầu nhìn bóng lưng Lệ Phi, bật cười một tiếng: “Bản thân không có bản lĩnh, còn muốn lợi dụng bổn cung, sao nàng ta nghĩ bổn cung có can đảm đó? Hừ…”
Lệ Phi trở về cung Thúy Vi lập tức đập hai bình hoa Thanh Ngọc: “Khinh người quá đáng, càng ngày càng thật sự… Khinh người quá đáng!”
Thường ma ma biết sẽ như vậy, Hoàng hậu không ngốc, sao có thể vừa mang thai đã ra tay với con của phi tần, đây không phải là muốn chết sao? Hơn nữa Hi Hiền phi cũng không phải đèn cạn dầu: “Nương nương, người cũng không đáng để tức giận, người nghĩ lại thân thể của Hoàng hậu.”
Lệ Phi nghe vậy, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái một chút: “Nàng ta cho rằng nàng ta thật sự có thể mang long chủng, loại khắc nghiệt như nàng ta, nàng ta có mệnh đó sao?”
Thường ma ma phụ họa nói: “Nương nương đừng gấp, bụng Hoàng hậu đã ba tháng, nhiều nhất là một tháng, nàng ta sẽ không đắc ý được nữa, đến lúc đó nàng ta sẽ chịu hậu quả.”
Lệ Phi ngẫm lại trong lòng vui vẻ không ít: “Chơi bổn cung, với khả năng của nàng ta, bổn cung là người nàng ta có thể chơi đùa sao?”
Thường ma ma an ủi Lệ Phi: “Nương nương cứ việc xem kịch vui là được, đến lúc đó Hoàng thượng cũng không dễ nói chuyện như vậy.”
Cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân và Đức phi ngồi xổm bên tháp, hai người đều nắm hai nắm tay, cùng hô lên: “Dùng sức… Cố lên… Tiểu Phì Trùng… Dùng sức…”
Trúc Vũ cũng ngồi xổm ở một bên, lắc lắc trống bỏi, trong lòng thầm nói cố lên.
Tiểu Phì Trùng vốn đang nằm ngửa trên tháp, lúc này đã qua sự cố gắng của bản thân, nằm nghiêng trên tháp. Như vậy còn không được, hai cái chân ngắn của nó không có phương hướng mà quẫy đạp, tay trái đung sức vươn về phía Trúc Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến mức đỏ rực.
Đức phi và Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn hò hét cổ vũ cho Tiểu Phì Trùng, nhưng một lúc lâu, Tiểu Phì Trùng vẫn chỉ có thể lật nửa người, Thẩm Ngọc Quân cười nói: “Tiểu Phì Trùng đây là quá mập, các người nhìn tay nó kia, giống như cái bánh màn thầu trắng.”
Đức phi nghe vậy tỏ vẻ không đồng ý: “Tiểu Phì Trùng của chúng ta mới ba tháng, đã có thể… ôi ô.. Lật được rồi.”
Thẩm Ngọc Quân thấy Tiểu Phì Trùng úp trên tháp, kích động đến mức vỗ tay: “Ta biết Tiểu Phì Trùng có thể mà.”
Đức phi liếc mắt nhìn nàng: “Vừa nãy ai nói Tiểu Phì Trùng của chúng ta quá mập?”
Thẩm Ngọc Quân hi hi ha ha nói: “Muội đây là đang kích thích nó, kích thích nó như thế, nó đã lật người được rồi.”
Đức phi cũng không lý sự với nàng, bế Tiểu Phì Trùng lấy trống bỏi trong tay Trúc Vũ, lắc lắc: “Chúng ta không để ý tới mẫu phi con.”
“Hắc… Ha ha…,” hiện giờ Tiểu Phì Trùng đã có thể cười lớn, nhìn Đức phi lắc trống bỏi thì vui vẻ, tự mình vươn tay ra, nhưng lúc nào cũng trật hướng.
Hai người đùa với Tiểu Phì Trùng thật lâu, đến lúc Tiểu Phì Trùng buồn ngủ, mới để cho nhũ mẫu bế Tiểu Phì Trùng xuống.
“Nhìn biểu hiện hôm nay của Hoàng hậu, thời gian gần đây chắc chắn nàng ta sẽ không ra tay,” Đức phi cầm một hạt hạnh nhân, ngồi trên tháp ăn: “Cũng không biết nàng ta tự mình nghĩ thông, hay được người khác nhắc nhở?”
Thẩm Ngọc Quân thở dài: “Cho dù thế nào, muội sẽ đều cẩn thận.”
Đức phi gật đầu: “Ngày mai ta qua đây vẽ tranh cho Tiểu Phì Trùng.”
“Được,” Thẩm Ngọc Quân cảm giác có chút ý tự: “Hay là tỷ bế Tiểu Phì Trùng, muội vẽ cho hai người.”
“Được đó,” Đức phi cảm thấy như vậy càng tốt.
Trong điện Càn Nguyên, sau khi dùng xong bữa tốt, Cảnh đế mở bản đồ hành quân ra, ám ẩn lại đột nhiên xuất hiện: “Hoàng thượng, Thế tử Trình Ninh hài Kỳ Thượng bị thương.”
“Xem ra bản đồ hành quân của hắn bị lộ,” Cảnh đế cong miệng cười: “Thương thế của hắn thế nào?”
“Không chết được,” ám ẩn lời ít mà ý nhiều.
“Vậy là tốt rồi,” Cảnh đế liếc nhìn bản đồ hành quân bày trên bàn, cầm bút son vẽ một dấu X lên ranh giới Bắc Cương: “Lần này trẫm muốn Trấn Quốc công có chắp cánh cũng khó thoát.”