Bạn đang đọc Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã! – Chương 93: Trộm Trong Kí Túc Xá
[Tinh tế] Nguyên soái ngài bình tĩnh đã.
Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt
Chương 93: Trộm trong kí túc xá.
Lúc Diệp Thanh An lấy đồ trở về thì đám viện sinh năm hai kia cơ bản cũng đã được xử lí xong, Nhạc Dương Vũ đang cảm ơn vị học trưởng ngồi bàn bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy?”.
Diệp Thanh An hỏi sau đó thì Nhạc Dương Vũ cũng kể sơ qua về những việc vừa mới xảy ra.
Diệp Thanh An không nghĩ nhiều, gật đầu một cái với đối phương coi như lời cảm ơn.
Bước đệm nhỏ đó cứ thế trôi qua, buổi chiều đám người Diệp Thanh An lại phải đối mặt với một bài tập khác.
Trước đó hít đất ba nghìn cái, dù cho mấy người bọn họ đều đã nghỉ ngơi qua rồi nhưng vẫn cảm thấy tay chân rã rời vì dùng quá sức.
Đầu giờ chiều trời nắng gắt vô cùng, đám tân sinh xếp hàng nối đuôi nhau ở giữa làn không khí nóng vặn vẹo, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nam Cung Hàn Dương vẫn không có lấy một cái chớp mắt, vẻ mặt như thường mà bảo bọn họ khởi động cho bài tập chạy bền tiếp theo.
Lần chạy bền này không phải xét theo thành tích cá nhân mà là xét thành tích của cả một tiểu đội.
Bọn họ phải hoàn thành một trăm vòng quanh sân huấn luyện, đến khi hoàn thành tổng số sẽ được cộng lại sau đó tiểu đội có thành tích yếu nhất sẽ tiếp tục cạnh tranh cá nhân một lần nữa, những ai thua thì sẽ bị loại.
Sau khi giáo sinh phổ biến bài tập lần này, không ít người cảm thấy lo lắng vì sợ bản thân sẽ trở thành đá kéo chân cả tiểu đội của mình.
Nhưng dù cho họ có lo lắng như thế nào đi nữa thì bài tập vẫn tiếp tục.
Không có gì thay đổi, với thành tích của Diệp Thanh An cũng với tiểu đội của cậu cũng rất khá cho nên thành tích dễ dàng vượt qua được lần tập luyện này, chỉ là hôm nay luyện tập có chút quá sức nên Diệp Thanh An cảm thấy cả người đều không còn sức nữa, vừa trở về phòng đã nằm vật ra không thèm động đậy, đến bữa tối cũng không có sức ăn.
Nằm trên giường mơ màng một hồi, Diệp Thanh An cũng không biết mình đã thiếp đi từ khi nào, đến hơn nữa đêm cậu bị tiếng động ở bên cửa sổ làm cho tỉnh giấc.
Diệp Thanh An đề phòng ngồi bật dậy, tiếng động vẫn không có dừng lại mà càng ngày càng lớn hơn, từ trong nhìn ra còn có thể nhìn rõ bóng người đang loay hoay ngoài cửa sổ.
“Ai!?”.
Diệp Thanh An nhanh chóng ngồi bật dậy, đi tới mở phăng cửa sổ ra.
Sau đó động tác của cậu dừng lại: “Sao lại là anh? Anh đang làm gì ở đây vậy?”.
Nam Cung Hàn Dương bị bắt tại trận cũng hơi bất ngờ, gương mặt ở trong bóng tối có phần hơi đỏ lên: “Khụ… làm phiền đến cậu rồi à…”
Diệp Thanh An nhìn thấy Nam Cung Hàn Dương ngồi ở bên ngoài cửa sổ, còn mình thì đứng bên trong hơn nửa hiện tại còn là nửa đêm, có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm vậy đành phải kéo hắn vào trong phòng trước: “Nửa đêm khuya khoắt anh thập thò ở đây làm gì?”.
Chẳng lẽ lương của Nguyên soái thấp tới mức phải đi hành tẩu đêm khuya để kiếm thêm thu nhập? Diệp Thanh An nhịn không được nghĩ thầm.
Nam Cung Hàn Dương như có thể đọc được suy nghĩ của cậu, vội vàng xua tay: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi tới chỉ là để đưa thứ này cho cậu thôi..”
Nam Cung Hàn Dương vừa nói vừa lấy trong túi ra một cái chai nhỏ: “Thuốc xoa bóp này cho cậu, thoa một chút sáng dậy sẽ không bị đau nhức thân thể.”
“Nửa đêm nửa hôm phí công phí sức đến đây chỉ để đưa tôi cái này sao?”.
Diệp Thanh An cười khẽ, không khách khí nhận lấy thuốc xoa bóp từ trên tay Nam Cung Hàn Dương, vừa mở ra một mùi hương dược liệu thanh mát đã lan tỏa ra không khí, vô cùng thoải mái.
Diệp Thanh An thỏa mãn hít một hơi: “Xem như anh còn có lương tâm.”
“Ngày mai sẽ không huấn luyện nữa mà sẽ để cho các cậu tập luyện với cơ giáp, sẽ không tập luyện quá sức nữa.” Nam Cung Hàn Dương nói, lúc nói hắn cũng không ý thức được là giọng nói của mình đã bất giác nhẹ nhàng đi bao nhiêu lần, hắn chỉ biết hắn không nỡ để người trước mặt ăn khổ nữa.
Hắn nhịn không được sẽ đau lòng cậu.
Diệp Thanh An trợn mắt: “Anh tỏ vẻ cái gì chứ? Lúc sáng tôi còn thấy anh ăn dưa hấu rất vui vẻ cơ mà!”.
Chút đau lòng trong Nam Cung Hàn Dương tắt ngóm.
“Miệng cậu còn châm chọc được, xem ra cũng không có mệt lắm nhỉ?”.
Nam Cung Hàn Dương bất đắc dĩ nhìn cậu.
“Xì, thuốc tôi cũng nhận rồi, anh trở về đi, để người khác nhìn thấy lại nói lời không hay.” Diệp Thanh An nhắc nhở.
“Nói lời không hay gì?”.
Hắn hứng thú.
“Anh tự biết là được.”
“Tôi không biết.” Nam Cung Hàn Dương bước về phía Diệp Thanh An từng bước.
Diệp Thanh An không hiểu sau lại lùi một bước, có lẽ là muốn thoát khỏi cảm giác áp bách mà Nam Cung Hàn Dương mang lại, nhưng Nam Cung Hàn Dương lại không tha cho cậu, Diệp Thanh An lùi một bước hắn lại tiến thêm một bước
“Cậu nói cho tôi nghe xem bọn họ sẽ nói gì đi!”
“Anh tự đi mà hỏi họ đấy!”.
Diệp Thanh An cảm thấy mặt mình nóng hừng hực không diễn tả được.
“Nói là Omega duy nhất của trường quân đội Liên Bang dụ dỗ Nguyên soái à?”.
Nam Cung Hàn Dương cười khẽ.
“Đừng nói bậy!”.
Diệp Thanh An đụng phải bức tường cũng không thể lùi tiếp được nữa, trố mắt nhìn Nam Cung Hàn Dương càng ngày càng cách gần mình.
“Ồ, họ không nói như vậy? Vậy thì họ nói gì?”.
Nam Cung Hàn Dương trêu đùa cậu, lúc này hắn đã đi đến bên người cậu, chống một tay lên tường dồn cậu vào một góc.
Diệp Thanh An nhắm chặt hai mắt nói nhắn nói cuội: “Họ sẽ đồn kí túc xá trường quân đội Liên Bang có trộm.”
Nam Cung Hàn Dương: “…”1.