Bạn đang đọc Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã! – Chương 5: Kết Thúc Quá Khứ
Phòng của Diệp Thanh An ở tầng hai cách ban công khá gần, Ngoãn Bích Dao đi trước Diệp Thanh An đi theo sau, trong lòng thầm nghĩ xem cô ta đang muốn làm cái gì.
Ngoãn Bích Dao dừng chân lại nhìn Diệp Thanh An đang đi tới, khóe môi ả hơi giương lên chuyển ánh mắt xuống dưới sân.
Ả dựa người vào lan can, nhìn Diệp Thanh An, nở một nụ cười trêu chọc: “Tôi và Lăng Thần quen nhau vào một buổi sự kiện gần một năm trước.
Món quà đầu tiên mà anh ấy tặng tôi chính là công ty giải trí mà tôi đang đầu quân đó!”
Diệp Thanh An nắm chắt tay lại nhớ lại ngày hôm đó cậu mang cà phê đến cho hắn, hắn nói hắn muốn thu mua một công ty giải trí…!
A từ ra bắt dầu từ ngày hôm đó sao? À không có lẽ là trước đó…!
Ngoãn Bích Dao lại nói tiếp: “Không phải lúc trước cậu bị bệnh muốn Lăng Thần ở bên cạnh sao? Nhưng lúc đó anh ấy lại bận công tác, cậu nhớ không? Thực ra đó vốn không phải công tác gì cả, chỉ là hôm đó tôi hơi nhức đầu mà thôi..”
Diệp Thanh An cắn môi: “Nếu cô gọi tôi đến đây chỉ để nói thứ này thì xin lỗi, tôi không tiếp!”
“Diệp Thanh An!”.
Ngoãn Bích Dao gọi cậu lại: “Cậu biết không? Dạo này ở tinh cầu Jupiter vừa mới chế tạo ra một loại thuốc gọi là PahmVT25108 dùng trong việc phẫu thuật tuyến thể.”
Diệp Thanh An nghe thấy từ tuyến thể cơ thể khẽ run lên, cậu nhíu mày: “Như vậy thì sao? Nói với tôi làm gì?”
Ngoãn Bích Dao thở dài một tiếng không trả lời Diệp Thanh An mà nói tiếp: “PahmVT25108 có chức năng gây mất cảm giác tuyến thể để dễ dàng phẫu thuật, nhưng cậu biết không? Nếu sử dụng loại thuốc đó liên tiếp trong một khoản thời gian nhất định nó sẽ gây ra…”
Ả dừng lại một chút sau đó nói: “Ung thư tuyến thể đấy!”
Diệp Thanh An ngẩn người, sau đó sắc mặt dần lạnh đi: “Cô đã làm gì?”
Cậu gần như không còn kiếm soát được cảm xúc của mình nữa, nhào tới: “Mày đã làm gì? Mày sao lại làm vậy, tao đã làm gì mày tại sao lại đối với tao như vậy?”
Ngoãn Bích Dao một bên tránh thoát Diệp Thanh An một bên vẫn không ngừng khiêu khích: “Còn chẳng phải tại mày cứ bám dính không tha cái danh Lăng phu nhân hay sao? Sao mày không tự biết thân biết phận li hôn rồi nhận một số tiền rồi phắn đi!! Mày thật chướng mắt! Tiện nhân!”
Diệp Thanh An cảm giác mình sắp điên rồi, cậu không ngừng đánh đá, không ngừng cùng Ngoãn Bích Dao ẩu đả: “Mày mới là người phải phắn, vốn dĩ mày không nên tồn tại…”1
Đúng vậy, nếu Ngoãn Bích Dao không tồn tại như vậy không phải mình và Lăng Thần có thể giống như trước sao?
Nghĩ như vậy, trong mắt Diệp Thanh An lóe lên tia sát ý, cậu nắm lấy tóc Ngoãn Bích Dao nhấn đầu ả qua thanh lan can, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đi chết đi, đi chết đi, mày chết đi thì mọi thứ sẽ kết thúc!”.
Ngoãn Bích Dao không ngờ Diệp Thanh An lại mạnh bạo như vậy, vậy mà trực tiếp muốn ả ta chết, sau đó dư quang ả nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang chạy vào bên trong.
Ả nhanh chóng dừng phản kháng.
Diệp Thanh An vẫn không phát hiện ra điều bất thường, tâm lí của cậu gần như đã sắp hỏng tới nơi rồi, cậu không ngừng muốn đẩy Ngoãn Bích Dao ra khỏi lan can.
Lăng Thần vừa lái xe trở về đi vào trong nhà tìm một vòng không thấy Ngoãn Bích Dao đâu, hôm nay hắn có mua thêm một ít đồ bổ dưỡng đợi lát bảo người giúp việc nấu cho cô ta ăn ai ngờ lại tìm không thấy người, hắn đang định dùng quang não gọi cho Ngoãn Bích Dao lại nghe thấy tiếng ồn ào ở trên lầu.
Hắn biến sắc chạy lên trên vừa đến liền nhìn thấy Diệp Thanh An cũng Ngoãn Bích Dao đang ẩu đả ở ban công, Ngoãn Bích Dao bám dính lấy ban công không rời, Diệp Thanh An cũng đổi ý không muốn đẩy cô ta té xuống nữa, cậu một cước đá người té xuống cầu thang.
Ngoãn Bích Dao bị đá một cước choạng vạng té xuống sau đó lại như đàn đứt dây lăn từ trên cao xuống, bụng va chạm mạnh với đất, cuối cùng khi lăn đến bên chân Lăng Thần bên dưới đã xuất huyết.
“Bích Dao! Bích Dao!! Bích Dao!!!”.
Hắn hốt hoảng đi tới ôm lấy người lên, cũng không còn rãnh rỗi mà quan tâm đến hung thủ đã đẩy Ngoãn Bích Dao xuống, hắn chỉ biết vội vã gọi xe đến đưa người đến bệnh viện gần nhất.
Khoa học kĩ thuật phát triển đi kèm theo đó ngành y tế cũng phát triển vượt bậc Ngoãn Bích Dao được đưa vào phòng y tế sau đó được đặt vào một khoan chữa trị chẳng bao lâu là có thể hồi phục lại như cũ, chỉ là đứa bé đã không còn giữ được nữa.
Lăng Thần lặng người ngồi bên khoan chữa trị, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngoãn Bích Dao một cơn tức giận cũng như thù hận dâng trào trong lòng.
Hắn muốn Diệp Thanh An phải trả giá!1
Lăng Thần để Ngoãn Bích Dao ở lại bệnh viện, một mình lái xe trở về, Diệp Thanh An đã bị vài người làm đem nhốt vào trong phòng, Lăng Thần vừa về đến liền đi thẳng vào bên trong.
Diệp Thanh An vừa nhìn thấy Lăng Thần theo bản năng mà rụt người một cái.
Lăng Thần không nói gì đi tới, đưa tay giáng một cái tát xuống.
Diệp Thanh An ôm mặt đầy ngây ngốc.
Lăng Thần đang vô cùng tức giận sao có thể chỉ vì một cái tát mà nguôi ngoai, hắn cười lớn nắm lấy cằm Diệp Thanh An: “Được, mày không muốn li hôn? Được thôi.
Được thôi!”
Hắn xoay người lấy ra một sợi dây đem Diệp Thanh An trói vào trên giường.
Sau đó là một cơn đánh đập hành hạ.
Từng đợt roi vung xuống là trên người Diệp Thanh An lại nhiều thêm một vết thương nhưng nếu nghĩ đó là sự đau đớn cuối cùng thì có lẽ bạn đã quá sai lầm rồi, đau đớn hơn còn ở phía sau kìa.
Các người có biết lưỡi dao mang theo nhiệt độ cao hơn một trăm độ C cắt vào da thịt là cảm giác như thế nào không? Cảm giác đó còn đau khổ hơn trăm vạn lần so với trực tiếp chết đi.
Cơn đau đó không phải chỉ có vài từ ngữ đơn giản là có thể giải thích được.
Cứ như vậy Diệp Thanh An bị nhốt, bị hành hạ tra tấn hơn 10 năm trời.
Định kì mỗi năm Lăng Thần sẽ hạ thuốc ngủ và đưa Diệp Thanh An vào trong khoan chữa trị để hồi phục những vết thương quá lớn, nếu không với một Omega yếu đuối như Diệp Thanh An sao có thể chịu đựng được khoản thời gian dài như vậy?
Nếu như là người khác đầu óc sớm đã có vấn đề rồi, nhưng Diệp Thanh An sao có thể chịu được, cậu không muốn cũng không cam lòng nhìn Ngoãn Bích Dao và Lăng Thần sống hạnh phúc.
Khi đêm xuống cũng là lúc Diệp Thanh An không phải chịu sự tra tấn dã man kia nữa, lúc đó cậu sẽ bắt đầu tìm cách nâng cao tinh thần lực của mình.
Tinh thần lực là một thiên phú trời cho không phải chỉ luyện tập là có thể nâng cao được, rất ít người có tinh thần lực cao, Diệp Thanh An cũng chỉ có cấp C.
Chỉ là tinh thần lực không phải không thể luyện tập mà là không ai dám luyện cả, nếu luyện không đúng triệu chứng nhẹ có thể dẫn đến đau đầu day dẳng còn nặng hơn chính là nổ banh xác.
Đối với việc đó Diệp Thanh An lại chẳng sợ, cậu chính là mong nổ đi cho cả Lăng Thần và Ngoãn Bích Dao đều chôn theo cậu.
Nhưng thực trớ trêu Diệp Thanh An không chỉ không nổ mà còn luyện thành công tinh thần lực.
Cứ như vậy vào ngày hôm đó của 10 năm sau khi bị bắt giữ.
Diệp Thanh An dùng tinh thần lực khủng bố mà mình đã luyện tập được đem cả Lăng gia gồm Lăng Thần, Ngoãn Bích Dao, Lăng Thượng Lâm (con trai của Lăng Thần) và những người hầu trong nhà toàn bộ đều nổ tung hết.1
Nhưng thực bất ngờ, khi tỉnh lại lần nữa Diệp Thanh An đã trở về rất lâu về trước, trở lại làm Diệp Thanh An mười chín tuổi.
________________
Giải thích một chút về việc ở tinh tế tại sao Lăng gia lại k xài robot để giúp việc mà sử dụng người thật.
Vâng, đó chính là người giàu đấy ạ, ở một thế giới có robot khắp nơi như vậy lao động bằng nhân lực thật sự rất đắc (mặc dù hiệu suất có thể k bằng robot) nhưng nó thể hiện được gia đình đó có giàu có địa vị hay không ý..