Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!

Chương 15: Đi Phi Cơ Của Nguyên Soái


Bạn đang đọc Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã! – Chương 15: Đi Phi Cơ Của Nguyên Soái


Diệp Thanh An không quá thích cảm giác ở trong buổi tiệc ồn ào liền xoay người đi ra vườn hoa phía sau hít thở không khí một chút.

Lại nói mấy ngàn năm sau kể từ khi con người phát triển ra khỏi cả hành tinh mẹ, đã rất lâu rồi Diệp Thanh An mới lại nhìn thấy lại những bông hoa xinh đẹp như lúc này.

Không hiểu tại sao thực vật ở Mẫu tinh không thể đem trồng ở bất kì hành tinh nào khác cả, nhưng có lẽ cũng nhờ vậy mà người ta luôn nhớ đến mẫu tinh chăng?
Aizz, nghĩ lung tung cái gì thế này!
Diệp Thanh An vò đầu, đi thẳng ra đình viện ở gần hồ cá ở phía sau, nơi đây là nơi lúc nhỏ cậu rất thích ngồi bởi vì nó được xây bằng gỗ với phong cách cổ xưa khiến tâm trạng người ta vô cùng thoải mái, đã lâu rồi Diệp Thanh An cậu chưa có được cảm giác này cho nên lại muốn tìm về một phen.

Chỉ là khi tới nơi, Diệp Thanh An nhìn thấy một người đang ngồi tựa trên ghế, một tay chống bên má, dung nhan khi ngủ vẫn soái như lúc trước chỉ có điều mất đi vài phần lạnh lùng sắc bén nhiều thêm một chút dịu dàng.

Đây không phải là nguyên soái đại nhân Nam Cung Hàn Dương vừa gặp khi nãy sao?
Ngủ rồi à?
Diệp Thanh An nghĩ.

“Nguyên soái kiểu gì mà nằm ngủ đến nỗi có người lại gần cũng không biết, kiểu này mà gặp địch là ngủm củ tỏi liền.”

“Thay vì đứng đó khinh bỉ tôi thì cậu có thể thử xem cậu có thể cho tôi ngủm hay không đấy!”.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế mắt vẫn nhắm chặt nói với Diệp Thanh An.

Diệp Thanh An ngớ người, lúc này mới nhận ra khi nãy vậy mà mình lỡ miệng lẩm bẩm ra lời mất.

Nói xấu người ta mà bị người ta phát hiện có chút ngại….!
Diệp Thanh An chỉ có thể cười trừ bỏ qua sự ngại ngùng này, ngồi xuống ghế đối diện nghỉ ngơi.

Những tưởng cả hai sẽ ở trong không khí yên lặng gượng gạo cả một buổi không ngờ Nam Cung Hàn Dương lại chủ động nói chuyện trước.

“Cậu là Omega sao?”
Diệp Thanh An:”???”
“Không phải khi nãy đã nói rồi sao tôi chỉ là bán Omega thôi.”
“Tại sao?”.

Nam Cung Hàn Dương không đầu không đuôi hỏi một câu.

Cài gì tại sao? Hỏi vậy rồi ai biết trả lời.

Có lẽ Nam Cung Hàn Dương cũng nhận ra câu hỏi của mình thiếu chủ ngữ vị ngữ nên hỏi lại lần nữa: “Tại sao cậu lại là bán Omega?”
“Ừm thì tại vì tuyến thể của tôi không còn sử dụng được nữa…” Diệp Thanh An xoa xoa tuyến thể sau gáy, trả lời.

Nam Cung Hàn Dương hơi mở mắt ra: “Khi nãy hình như cậu không bị tin tức tố của tôi ảnh hưởng? Tại sao vậy?”
Diệp Thanh An ngớ người: “Tuyến thể của tôi không sử dụng được đương nhiên tin tức tố của anh sẽ chẳng ảnh hưởng đến tôi rồi…!Đây không phải điều đương nhiên sao?”
Nam Cung Hàn Dương mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là im lặng.


Diệp Thanh An một bộ mặt ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì xảy ra…!Tự nhiên cái bị hỏi một đống câu hỏi không liên quan.

Nam Cung Hàn Dương im lặng một chút, cuối cùng mới khô khốc mà bỏ lại một câu: “Cậu rất đặc biệt.”
Diệp Thanh An: “…”
Chốc lát sau quang não của Nam Cung Hàn Dương vang lên tiếng tích tích nhắc nhở có người muốn kết nối, hắn cũng không ngại Diệp Thanh An đang ngồi ở đây ấn nhận máy.

“Có chuyện gì?”
“Nguyên soái, cơ giáp của ngài sắp làm xong rồi chỉ có điều bước cuối cùng lại gặp phải trục trặc, thiết kế sư muốn gặp ngài thảo luận ngay vì ngày mai ông ấy phải bay đến tinh hà bên cạnh một chuyến.” Bên kia quang não vang lên tiếng thư kí rành mạch rõ ràng.

Nam Cung Hàn Dương liếc nhìn góc phải màn hình giả lập để xem thời gian, thấy cũng không còn sớm nữa liền gật đầu: “Được, đưa ông ấy đến phòng làm việc…!À thôi, để tôi đi tới đó!”
Diệp Thanh An vốn không muốn để ý nhiều đến chuyện của người khác nhưng cuối cùng vẫn bị hai chữ cơ giáp làm cho hai mắt sáng bừng lên, cậu nhìn không được nhìn người đàn ông đang lạnh lùng tắt quanh não lại, bỗng nhiên có chút ý nghĩ lớn gan.

“Anh có thể dẫn tôi đi xem cơ giáp với được không?”.

Trong sự phấn khởi, Diệp Thanh An vậy mà dám thực sự nói ra yêu cầu của mình với ngài nguyên soái cao cao tại thượng này.

Nói xong Diệp Thanh An hối hận muốn chết, chỉ là lời đã ra khỏi miệng có muốn rút lại cũng không được.


Nam Cung Hàn Dương nhìn cậu một hồi, nhìn đến khi Diệp Thanh An đang muốn từ bỏ ý định này thì hắn lại gật đầu: “Được.”
Diệp Thanh An đầu tiên là bất ngờ, sau đó là vui vẻ như điên.

A a a a a cơ giáp a, mặc dù thấy trên mạng nhiều rồi nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là chưa từng đâu.

Diệp Thanh An hưng phấn đến đỏ cả mặt.

Nam Cung Hàn Dương cầm theo áo khoác đi ở phía trước còn Diệp Thanh An lẽo đẽo theo ở phía sau.

Hắn cũng có chút không hiểu tại sao lúc nãy mình lại đồng ý mang theo cậu ta đi nữa? Có lẽ là lần đầu tiên nghe thấy lời đề nghị kiểu này đi?
Nam Cung Hàn Dương thở dài từ trong không gian khí lấy ra phi cơ riêng của mình, xoay người nói với Diệp Thanh An đang tò mò ở phía sau: “Vào đi.”
“Ồ!” Diệp Thanh An vui vẻ bước vào bên trong, hết ngó đông lại ngó tây, trong lòng thầm cảm thán bản thân chính là đồ quê mùa!
________________________
Ô kê bệnh lười chữa xong ròi từ ngày mai sẽ chăm chỉ trở lại nhá!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.