Bạn đang đọc Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã! – Chương 111: Đoán Xem Tôi Là Ai Nào 4
Trong không gian yên tĩnh của đêm khuya, trong không khí chỉ còn lại vài tiếng thở đều đều cũng tiếng côn trùng kêu râm ran.
Một cái đầu lặng lẽ trồi lên khỏi mặt đất.
Cái đầu đó trồi lên rồi xoay một vòng quan sát tình hình, sau một hồi chắc chắn sẽ không có ai đi qua thì Chúc Kì Nhiên mới hoàn toàn lộ ra khỏi mắt đất, đầu tiên là hai tay, thân mình rồi đến đôi chân, thành công xâm nhập vào được căn cứ của trường quân đội Liên Bang.
Trước mặt Chúc Kì Nhiên hiện tại là khu vực để bảo quản ống nghiệm, mà những người canh gác đã thiu thiu ngủ, Chúc Kì Nhiên lại ẩn mình trong góc tối, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra được.
Đây chính là cách mà khi nãy Mẫn Kì đã nghĩ ra khi mà hắn không muốn tốn công sức đánh với trường Liên Bang nhưng vẫn phải chiến thắng đó chính là để cho Chúc Kì Nhiên lẻn vào lấy ống nghiệm đi.
Việc này đối với Chúc Kì Nhiên không khó, khó ở chổ là khu vực này lúc bào cũng có người gác, rất khó để hành động, có lẽ ngày mai là ngày cuối cho nên hôm nay những người gác đêm mới thả lỏng hơn mọi ngày.
Sau vài thủ thuật nhỏ, Chúc Kì Nhiên không ngoài ý muốn đoạt được ống nghiệm vào trong tay, chỉ cần đưa ống nghiệm về khu vực căn cứ của mình thì coi như trường quân đội Độc Lập của bọn họ sẽ chiến thắng!
Nghĩ đến đó Chúc Kì Nhiên đã vô cùng háo hức, vội vã rời đi.
Chúc Kì Nhiên vừa mới rời đi Diệp Thanh An từ góc khuất xa xa đã bước ra, khóe miệng hơi nhếch cao lên, xem qua tâm trạng rất tốt mà trên tay cậu chính là một cái ống nghiệm khác.
“Ha ha quả nhiên bọn họ sẽ chơi trò này mà, chỉ mới lộ tin tức sẽ tấn công ra mà họ đã không chờ được muốn cướp ống nghiệm rồi.” Lam Phương Lâm ngáp một cái lắc đầu cảm thán.
“Được rồi, tập hợp lại đi chúng ta bắt đầu tấn công ngay bây giờ luôn, mục tiêu là đưa ống nghiệm vào tay giáo sư.” Diệp Thanh An phủi phủi lớp sương sớm đóng lại trên áo mình, quay sang nói với những người khác.
Rất nhanh 30 người đã tập họp đầy đủ, Diệp Thanh An nhìn Khanh Ngữ: “Cậu ở lại căn cứ đi.”
Khanh Ngữ thân là giáo sư cũng không thể bước ra khỏi vạch ngăn cách, cô không có ý kiến gì cả.
Đoàn người nhanh chóng ẩn mình vào màn đêm.
Bên kia, Chúc Kì Nhiên vui vẻ đem ống nghiệm trở về căn cứ, Mẫn Kì và đám người Khúc Hy Lạc đã đứng chờ sẵn, nhìn thấy ống nghiệm trong tay của Chúc Kì Nhiên, Mẫn Kì đã cảm thấy không đúng.
Lúc này một cô gái có dáng vẻ thấp bé trong nhóm đột nhiên đi tới, giật lấy ống nghiệm trên tay Chúc Kì Nhiên, đưa sát vào trong mắt quan sát.
Chúc Kì Nhiên bị giật mạnh như vậy thì có chút không vui, chất vấn người nọ: “Ngụy Ngọc! Cô làm cái gì vậy hả?”.
“Ống nghiệm này là giả.” Ngụy Ngọc ném trả lại ống nghiệm cho Chúc Kì Nhiên lại đánh một ánh mắt tới chổ Mẫn Kì: “Có thể việc Chúc Kì Nhiên đến trộm đồ đã nằn trong kế hoạch của bọn họ rồi, nếu tôi đoán không nhầm thì chỉ một chút nữa thôi họ sẽ tấn công vào đây.”
“Cái gì?”.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì thiết bị cảnh báo xung quanh căn cứ của Hoàng Phủ Lâm bắt đầu reo lên inh ỏi, hiển nhiên đám người Diệp Thanh An đã đến.
Đến che giấu hành tung Diệp Thanh An còn chẳng buồn che giấu, xem ra cậu ta chính là muốn đánh một trận đây mà.
Mẫn Kì không thể đứng yên chịu trận như vậy được, liền tập họp mọi người lại đi đối chiến.
Cuối cùng hai bên gặp nhau vừa vặn ở vạch phân cách hai căn cứ.
Vừa gặp đã bắt đầu tấn công nhau để giành ưu thế.
Trong lúc hỗn loạn vậy mà Mẫn Kì vẫn không quên bảo vệ Hoàng Phủ Lâm ở phía xa, Diệp Thanh An nhanh chuẩn chuyền ống nghiệm cho Quân Minh, Quân Minh nhanh nhẹn dưới sự trợ giúp của Tần Ngôn đã tiếp cận được với Hoàng Phủ Lâm, chỉ là ngay lúc ống nghiệm gặp đụng được vào người Hoàng Phủ Lâm thì tay Quân Minh bị đánh mạnh một cái.
Không kịp phản ứng, bàn tay của Quân Minh vì đau nên theo điều kiện mà bỏ ống nghiệm ra, ống nghiệm cứ thế choang một cái rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Ngụy Ngọc!! Làm tốt lắm.” Mẫn Kì vui vẻ hô to.
Nhưng tếng hệ thống thông báo cuộc thi kết thúc vẫn không vang lên.
Diệp Thanh An từ đầu đến cuối vẫn bình thản trấn an đội mình: “Mọi người đừng lo, làm vỡ ống nghiệm không có trong mục điều kiện thua đâu.”
“Nhưng không có ống nghiệm chúng ta thắng kiểu gì?”.
Nhạc Dương Vũ hỏi cậu.
“Diệt toàn quân?”.
Diệp Thanh An nhẹ nhàng nói.
“Ha? Diệt toàn quân? Các cậu đang nằm mơ à?”.
Mẫn Kì đứng bên kia nghe được lời Diệp Thanh An nói thì tỏ rõ sự xem thường, vẻ mặt hắn vênh lên, vô cùng tự tin mà tuyên bố: “Đội thắng cuộc sẽ là bọn tôi mới đúng!”.
Nhạc Dương Vũ trầm mặc lôi kéo Thiên Khảo: “Cậu xem cậu ta còn tự đắc hơn cậu nữa kìa.”
Thiên Khảo trề môi, không vui nói: “Nhưng cậu ta không có đẹp bằng tôi đây!”.
Nhạc Dương Vũ: “…” Đúng vậy Mẫn Kì làm sao có thể bằng Thiên Khảo được chứ? Cậu ta không chỉ tự đắc mà còn tự luyến nữa mà.
“Vậy thì thử xem?” Diệp Thanh An tự tin nói.
Theo lời nói của cậu tất cả mọi người lại lao vào hỗn chiến, Diệp Thanh An từ đầu đến cuối vẫn không tham gia vào trận chiến mà chỉ đứng trên cành cây gần đó bắn tầm xa hỗ trợ, nhẹ nhàng cứ như đang đi săn bắn vậy.
Mẫn Kì thấy thái độ của cậu như vậy thì vô cùng tức giận, nhưng rất nhanh cơn giận của hắn đã biến mất, hắn nói: “Diệp Thanh An, có thể vũ lực đội này sẽ không thắng nỗi nhưng xét về đầu óc thì đội này không thua kém ai đâu! Cậu nghĩ bọn tôi sẽ ứng chiến mà không có bất kì kế hoạch nào khác hay sao? Ha ha!!”
Nghe thấy vậy Tần Ngôn mới nhìn quanh một vòng nhẩm đếm một chút phát hiện đội Mẫn Kì chỉ có 26 người! Thiếu mất bốn người!
Sau Tần Ngôn vài người khác cũng bắt đầu nhận ra điều này, Hoàng Băng Ngân lập tức vùng dậy: “Khanh Ngữ chỉ ở căn cứ có một mình!”
Mẫn Kì bên kia nghe vậy thì cười ha hả: “Thế nào? Ha ha, chờ xem các cậu diệt toàn quân bọn tôi trước hay là ống nghiệm của bọn tôi sẽ được giao đến trước nhé?”.
Bên kia Khúc Hy Lạc, An Vân và hai người khác được Mẫn Kì giao phó lợi dụng hỗn chiến mà đột nhập vào căn cứ bên Liên Bang, đúng như những gì Mẫn Kì đã nói trước đó, lần này Diệp Thanh An đã kéo hết lực lượng đi cho nên cả quá trình đi vào bên trong bọn họ đều không gặp phải bất kì trở ngại nào cả.
Vô cùng thuận lợi mà tìm được Khanh Ngữ đàn ở một mình.
Khanh Ngữ bình thường sức chiến đấu cũng không tệ, chỉ là lần này một đấu bốn vẫn là có chút quá sức, chẳng bao lâu sau cô đã không chống cự nổi nữa.
Khúc Hy Lạc cười hi hi ha ha lấy ra ống nghiệm mà bản thân cất giữ trong người: “Được rồi ống nghiệm của ngài đây giáo sư, cảm ơn ngài nhé!”.
[Ting! Trận đấu kết thúc!]
Tiếng thông báo cuộc thi kết thúc cuối cùng cũng vang lên, một màn hình giả lập hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
Mẫn Kì nghe tiếng thông báo, vui vẻ cười ha hả: “Ha ha, các cậu thua rồi!!”
Diệp Thanh An đứng trên cành cây nhìn Mẫn Kì đắc ý, khóe miệng dần nâng lên một độ cong tiêu chuẩn.
Rất nhanh tiếng cười của Mẫn Kì đột nhiên im bặt lại khi nhìn thấy tên đội chiến thắng trên màn hình giả lập.
Trên màn hình giả lập ghi rõ ràng là:
[Đội thắng cuộc: trường quân đội Liên Bang.].