Bạn đang đọc Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã! – Chương 106: Dụ Dỗ
[Tinh tế] Nguyên soái ngài bình tĩnh đã.
Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt
Chương 106: Dụ dỗ.
Không khí trong phòng bất chợt lắng đọng lại, Nam Cung Hàn Dương mặt không đổi sắc bước xuống khỏi giường, chỉnh lại quần áo có chút xộc xệch của mình.
Hắn khụ một tiếng để xóa đi chút ngượng ngùng trong không khí: “Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi đây.”
Diệp Thanh An thoát khỏi kìm kẹp, ở trên giường lấy chăn quấn mình thành một ổ bánh mì kẹp thịt chỉ để lộ mỗi cái mặt đỏ đỏ hồng hồng, ngại ngùng ừm một tiếng.
Khoảnh khắc nhìn thấy hành động này của cậu, ý định rời đi của Nam Cung Hàn Dương xém tí đã lung lay, hắn chỉ có thể tự mình hít sâu một hơi rồi rời đi thật nhanh như bị ma đuổi.
Ba ngày sau đó ở trên phi thuyền Nhạc Dương Vũ luôn như có như không mà cố ý tránh mặt Diệp Thanh An, mỗi khi thấy cậu đến gần là cứ như gặp phải đại địch xoay người bỏ trốn.
Còn Diệp Thanh An thì nên ăn cứ ăn nên ngủ cứ ngủ cũng không có ý định giải thích mọi chuyện.
Đến ngày thứ 3, phi thuyền đúng hạn đáp xuống tinh cầu #7416, trường quân đội tinh tế Độc Lập đã đến tinh cầu trước Liên Bang một ngày, hiện tại đã ổn định xong vị trí.
Mấy người Diệp Thanh An vừa xuống phi thuyền đã có phi hành khí đợi sẵn đưa bọn họ 1 mạch đến khách sạn.
Vì chổ này là chổ đóng quân của quân đoàn do Nam Cung Hàn Dương quản lí nên hắn có chổ ở riêng cũng không cần phải ở khách sạn, vừa xuống phi thuyền đã lên một chiếc phi hành khí khác rời đi.
Diệp Thanh An trở về phòng sắp xếp đồ đạc một chút phòng của cậu ở tầng ba, khung cảnh quan sát qua cửa sổ rất tốt, khí hậu cũng tương đối mát mẻ, đang định nghỉ ngơi thì thấy quang não của mình tích tích vang lên thông báo.
Diệp Thanh An mở ra xem, là tin nhắn của Nam Cung Hàn Dương.
Nam Cung Hàn Dương: [Không phải mấy hôm trước bảo muốn đi xem có giáp sao? Tôi đến rước cậu đi đây.]
Diệp Thanh An hơi bất ngờ, tử cửa sổ phòng nhìn xuống đã thấy một chiếc phi hành khí có kiểu dáng rất bắt mắt.
Người ngồi bên trong như cảm nhận được ánh mắt của cậu, đưa mắt nhìn lên còn mỉm cười vẫy tay chào cậu.
Diệp Thanh An bị tập kích bất ngờ đỏ mặt, đóng sầm cửa sổ lại.
Khi không hắn bỗng nhiên cười làm gì thế!!
Nam Cung Hàn Dương ngồi đợi một lúc thì cuối cùng Diệp Thanh An đã đi ra, nhìn thấy gương mặt còn hơi ửng hồng của cậu, Nam Cung Hàn Dương trêu chọc: “Tôi thấy cậu đóng cửa mạnh như vậy, cứ tưởng là cậu sẽ không đi chứ.”
“Tôi là nể mặt bộ sưu tập cơ giáp đó của anh thôi.” Diệp Thanh An mím mím môi.
Nam Cung Hàn Dương cười khẽ, cũng không phản bác.
Chiếc phi hành khí nhanh chóng chạy băng băng đi.
Một lúc sau phi hành khí đã đến địa điểm đóng quân của quân đoàn số 1, Nam Cung Hàn Dương quét vân mắt để xác nhận thân phận rồi lái phi hành khi vào trong, lại phải chạy vài vòng nhập vài cái xác nhận thân phận cuối cùng Diệp Thanh An cũng có thể nhìn thấy nơi mà mình thầm thương trộm nhớ mấy ngày hôm nay.
Hai người vừa bước xuống phi hành khí thì vừa vặn gặp được Đoàn Tuấn vừa đi ra từ bên trong.
Đoàn Tuấn nhìn thấy Nam Cung Hàn Dương thì tỏ vẻ rất bất ngờ: “Nguyên soái? Ngài không phải mới trở về kiểm tra à?”
Nam Cung Hàn Dương lạnh mặt: “Chưa kịp ngắm mấy con cơ giáp nên quay lại nhìn xem.”
Đoàn Tuấn: “??”
Anh ta có chút không hiểu, Nam Cung Hàn Dương từ trước đến nay đều không có mấy cái sở thích như sưu tập cơ giáp gì gì đó, vậy mà mấy tháng trước hắn bỗng nhiên lại bảo bọn họ đi tìm chọn đủ loại cơ giáp rồi trưng bày tại chổ này, còn đặc biệt bảo bọn họ gấp rút làm xong, khi nãy còn tự mình đến điếm quanh một vòng, thấy đủ rồi lập tức chạy đi ngay vậy mà bây giờ hỏi đến lại nói chưa kịp ngắm là sao?
Vẻ mặt Đoàn Tuấn chất chứa ngàn điều muốn nói nhìn Nam Cung Hàn Dương, hắn lại như không hiểu gì cả lảng đi: “Đoàn Tuấn cậu có chuyện gì thì mau đi giải quyết đi, tôi tự mình đi ngắm là được rồi.”
Đoàn Tuấn lúc này mới nhớ ra mình còn việc phải làm, ánh mắt liếc qua Diệp Thanh An vẫn đang im lặng đứng bên cạnh Nam Cung Hàn Dương từ nãy tới giờ: “Ờm… vậy tôi đi trước…”
Đợi khi Đoàn Tuấn đi xa rồi, Nam Cung Hàn Dương mới quay lại, dẫn Diệp Thanh An đi vào bên trong: “Vào đi, trong đây đều là những mẫu hiếm thấy trên thị trường đấy, tất cả có khoảng hơn hai trăm con đủ mọi kiểu dáng, nếu cậu thích con nào thì cứ nói, tôi tặng cho cậu.”
Diệp Thanh An mở to mắt ngưỡng mộ nhìn kho tàng cơ giáp đồ sộ của Nam Cung Hàn Dương, ánh mắt thèm thuồng khó lòng áo chế.
“Nhiều như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, cậu thích không?”.
Nam Cung Hàn Dương đi đến bên cạnh hỏi cậu.
“Thích, bọn chúng đẹp quá!” ánh mắt Diệp Thanh An không rời nhìn từng hàng cơ giáp đang đứng dọc hai bên đường đi.
“Thích nơi này không?”.
Nam Cung Hàn Dương lại hỏi.
“Thích nha, thích nha!”.
Diệp Thanh An vui vẻ trả lời.
“Vậy cậu có thích chủ nhân của nơi này không?”.
Nam Cung Hàn Dương cố nén ý cười nơi khóe mắt.1
Diệp Thanh An đang đà vui vẻ, còn chưa kịp load kĩ câu hỏi thì miệng đã trả lời: “Thích luôn.”1
“Ha ha..” Tiếng cười khó nén sự vui vẻ của Nam Cung Hàn Dương toát ra từ phía sau lưng khiến bước chân của Diệp Thanh An hơi khựng lại.
Lúc này cậu mới ý thức được cái câu chủ nhân của nơi này là đang ám chỉ ai.
Vẻ mặt cậu bùm một cái đỏ bừng.
Cậu chất vấn: “Khi không anh lại hỏi bậy bạ gì vậy!”.
“Ha ha, bậy bạ gì chứ? Tôi đang hỏi thật đấy.” Vẻ mặt Nam Cung Hàn Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Diệp Thanh An mở to mắt, môi mím thành một đường thẳng, duy chỉ có gương mặt là có ưu thế càng ngày càng đỏ.
Thấy cậu mãi mà vẫn im thin thít, Nam Cung Hàn Dương được nước lấn tới nhỏ giọng dụ dỗ: “Em tự nghĩ mà xem đi, nếu như chúng ta ở bên nhau vậy tôi sẽ là của em đồng nghĩa với tất cả cơ giáp ở nơi này đều là của em.”
Diệp Thanh An: “…” Lời mời gọi có vẻ hấp dẫn quá…1.