Bạn đang đọc Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã! – Chương 102: Bộc Phát
Lăng Thần bị thái độ xem như không có gì của Diệp Thanh An cùng sự xuất hiện của Nam Cung Hàn Dương làm cho vô cùng tức giận, hắn không nghĩ đến một ngày nào đó hắn phải nhặt lại thứ mà mình đã từng vứt bỏ.
Lăng Thần mãi suy tính cách để có thể lợi dụng Diệp Thanh An lần nữa nên không để ý mà đâm sầm vào một người.
Người bị đụng kia có cơ thể vô cùng nhỏ nhắn và mảnh mai, bị đụng mạnh như vậy mà lại không có hề hấn gì ngược lại là Lăng Thần bị bật ngược đến ngã xuống.1
“Ai da, xin lỗi nha, anh không sao chứ?”.
Người kia tỏ vẻ xin lỗi nhưng cũng không có ý định đỡ Lăng Thần dậy.
Lăng Thần vốn đang tức giận lại bị đụng trúng, cơn giận lập tức bùng phát: “Đi đứng kiểu gì thế hả?”.
“Ồ, tôi biết anh, anh là Lăng Thần đúng không?”.
Người kia hỏi.
Lăng Thần nhíu mày, lúc này mới nhìn kĩ lại người mà hắn vừa đụng phải, đó là một cô gái với mái tóc ngắn màu đen, làn da cô ta rất trắng, trắng đến độ rất quỷ dị cộng thêm đôi môi đỏ tươi như màu máu.
Cô ta đang nhìn Lăng Thần với ánh mắt vô cùng kì lạ.
“Cô biết tôi?.” Lăng Thần không chắc chắn hỏi lại.
“Vừa vặn tôi cũng đang muốn gặp anh đây, xin chào tôi là Mira.” Ánh mắt cô gái kia hơi lóe lên tí ánh sáng xanh, đôi môi đỏ hé mở một nụ cười quỷ dị.
(*Thật ra thì nhân vật này đã từng xuất hiện ở chương 67.)1
**
Sau khi từ trường đấu cơ giáp bên ngoài trường trở về kí túc xá, Diệp Thanh An rất nhanh đã quên đi khúc nhạc đệm mình gặp trên đường là Lăng Thần, đi tắm rửa muốn nghỉ ngơi, chỉ là khi cậu vừa đặt lưng xuống giường thì hai bên đầu lại đau buốt, cơn đau đầu quen thuộc lại bắt đầu hoành hành từng đợt, từng đợt mạnh mẽ đánh thẳng vào thần kinh Diệp Thanh An.
Cậu cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ, co ro nằm trên giường chờ đợi cơn đau đầu qua đi.
Diệp Thanh An phát hiện dạo gần đây tần suất đau đầu của cậu càng ngày càng dày đặc, cậu cũng vài lần muốn đi kiểm tra xem sau nhưng mà mãi vẫn chưa có thời gian để đi.
Cơn đau đầu đến nhanh mà đi cùng nhanh, cơ thể Diệp Thanh An lại trở về bình thường như không có chuyện gì xảy ra, Diệp Thanh An cũng không quá để ý, nên làm gì thì làm đó, sau đó thì nghỉ ngơi chuẩn bị cho bài luyện tập ngày mai.
Sáng hôm sau.
Nam Cung Hàn Dương đúng giờ đến sân huấn luyện bắt đầu huấn luyện cho đội thực chiến, khoảng thời gian gần đây bên cạnh việc luyện tập thì Nam Cung Hàn Dương còn cho các viện sinh làm quen với cơ giáp, nhưng đa số cơ giáp mà hắn dùng trong việc giảng dạy đều là cơ giáp thủ công, là loại cơ giáp phải điều khiển bằng tứ chi, hôm nay sẽ bắt đầu với cơ giáp điều khiển bằng tinh thần lực.
Nam Cung Hàn Dương bắt đầu giảng giải về loại cơ giáp này: “Chắc hẳn phần kiểm tra tinh thần lực và thể lực ai cũng biết rồi nhỉ? Căn cứ vào mức độ tinh thần lực thì mỗi người sẽ có những loại cơ giáp khác nhau, nếu một người có tinh thần lực quá mạnh mà điều khiển cơ giáp có trị số tinh thần lực quá nhỏ thì có thể khiến cơ giáp bị hỏng, còn với việc trị số tinh thần lực của cơ giáp quá cao mà tinh thần lực của người dùng nó lại không đủ thì áp lực bên trong cơ giáp sẽ khiến người đó nhẹ thì bị tổn thương tinh thần lực, nặng thì bỏ mạng, cho nên khi sử dụng loại cơ giáp điều khiển bằng tinh thần lực này thì điều đầu tiên đó chính là phải chọn loại phù hợp với bản thân, ít hơn cũng không được mà nhiều hơn cũng không.”
Nam Cung Hàn Dương vừa nói vừa lấy ra một con cơ giáp điều khiển bằng tinh thần lực để ra giữa sân.
Con cơ giáp có màu bạc rất đẹp mắt khi đứng dưới ánh nắng thì nó bắt đầu phản chiếu những tia sáng nhìn qua vô cùng đẹp mắt.
Nam Cung Hàn Dương gọi Diệp Thanh An: “Thanh Anh lên đây, chúng ta bắt đầu với con cơ giáp không có hệ thống trí năng với trị số tinh thần lực là A.”
Diệp Thanh An bị hắn gọi tên thật mật như vậy thì hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng bước ra khỏi hàng đi đến bên cạnh cơ giáp.
“Điều khiến cơ giáp điều khiển bằng tinh thần lực trở nên phổ biến hơn loại cơ giáp thủ công là nó có nhiều chức năng ưu việt hơn thế nữa nó còn có thể điều khiển ở khoảng cách xa mà không cần phải ngồi trực tiếp vào trong cơ giáp.”
Nam Cung Hàn Dương vừa nói vừa làm mẫu, chỉ thấy hắn đưa tay trái mình lên, con cơ giáp cũng đưa tay trái lên.
Bên dưới viện sinh hào hứng nhìn chằm chằm bọn họ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3.
Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
4.
Mất Trí Nhớ – Ác Ý Nhập Mộng
=====================================
“Mở đại bác.” Nam Cung Hàn Dương ra lệnh.
Lớp vỏ bọc trên vai con cơ giáp tách ra hai bên, một họng đại bác trồi lên khỏi vị trí kia, chuẩn xác nhắm vào một vị trí.
“Tấn công!”.
Nam Cung Hàn Dương ra lệnh, họng súng trên vai cơ giáp bắt đầu nạp năng lượng, khi năng lượng vừa chuẩn bị đầy, Nam Cung Hàn Dương lại lên tiếng: “Hủy lệnh tấn công.”
Trong nháy mắt năng lượng tích trữ trước đó liền biến mất, cơ giáp cất lại đại bác vào trong lớp áo giáp.
Nam Cung Hàn Dương: “Nếu sau này khi thuần thục việc điều khiển bằng tinh thần lực rồi thì mọi người không cần phải đọc mệnh lệnh ra miệng nữa, chỉ cần suy nghĩ thôi là được.”
Đám viện sinh ở bên dưới vì một màn trình diễn đó mà vô cùng háo hức.
Bỗng nhiên có một giọng nói đầy thắc mắc vang lên: “Giáo sinh, ngài không phải nói trị số tinh thần lực của cơ giáp phải bằng với tinh thần lực của người sử dụng mới được hay sao? Sao ngài có thể điều khiển được cơ giáp cấp A trong khi thông tin cho biết tinh thần lực của ngài cao hơn cấp S chứ?”.
Vấn đề vừa đặt ra vài người liền nghi ngờ xì xầm.
“Nói như vậy không lẽ tinh thần lực của nguyên soái cũng chỉ có cấp A?”.
Nam Cung Hàn Dương không giận với câu hỏi của người nọ, hiếm khi có dịp giải thích: “Bởi vì tôi nói những trường hợp đó là cho những người có tinh thần lực dưới cấp 2S, đợi khi đến được cấp 3S thì là trường hợp đặc biệt, những người này có thể điều khiển tinh thần lực của mình cho phù hợp với trị số của cơ giáp nhỏ hơn.”
Nam Cung Hàn Dương quay sang Diệp Thanh An đang đứng bên cạnh: “Cậu tới thử xem.”
Diệp Thanh An hơi cười: “Sao anh biết tinh thần lực của tôi đủ với nó hay không mà lại bảo tôi thử, lỡ như tinh thần lực của tôi quá yếu, không phải sẽ rất nguy hiểm sao?”
Nam Cung Hàn Dương nhướng mày: “Không sao, có tôi ở đây cậu không thể gặp nguy hiểm được, thử đi.”
Diệp Thanh An cười khẽ, bắt đầu vận dụng tin thần lực của mình, điều khiển cơ giáp.
Con cơ giáp màu bạc dưới sự điều khiển của Diệp Thanh An bắt đầu chuyển động, nó bước về phía trước, bước về phía sau, sau đó lại rút kiếm laser ra bổ thẳng về phía Nam Cung Hàn Dương.
Nam Cung Hàn Dương hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã tránh được.
Diệp Thanh An cười ha ha:” Xin lỗi, tôi không điều khiển được.”
Nam Cung Hàn Dương biết Diệp Thanh An chính là cố ý, nhưng hắn lại không thể làm gì cậu được đành thở dài chịu trận.
Bỗng nhiên tiếng cười của Diệp Thanh An dừng lại, con cơ giáp theo đó cũng khựng lại rồi nhanh chóng ngã ra đất, màn hình bật ra thông báo máy hỏng.
Cơn đau đầu lại đánh úp tới mạnh mẽ hơn bất cứ lần nào khác trước đó, tinh thần lực bắt đầu không khống chế được mà hóa thành cơn lốc đánh ra ngoài, từng cơn gió lốc sắc như dao vụt qua, chém bị thương vài viện sinh mà chính Diệp Thanh An cũng bị gió lốc chém cho cả người đầy máu.
Diệp Thanh An lúc này đã mơ màng vì cơ đau, bắt đầu theo phản xạ mà ngồi xổm xuống cuộn tròn cả người mình lại, tiếng rên rỉ không kìm nén nổi mà rít ra trong kẽ răng, ánh mắt lập lòe từng tia sáng đỏ.
Nam Cung Hàn Dương lập tức nhận ra điều không bình thường, gọi vài giáo sinh khác tới, lập tức đưa những viện sinh khác đi, rất nhanh trong khu huấn luyện chỉ còn lại Diệp Thanh An, Nam Cung Hàn Dương và vài giáo sinh khác.
Nam Cung Hàn Dương đỏ mắt nhìn Diệp Thanh An ngồi giữa trung tâm gió lốc, không màng tới việc bản thân bị gió lốc cắt trúng khắp người, hắn tiến đến ôm Diệp Thanh An vào trong người, giọng đã có phần run rẩy:
“Diệp Thanh An, em sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?”.
Diệp Thanh An không nghe được những lời hắn nói mà dù có nghe được thì cũng chẳng thể trả lời, hiện tại đầu óc cậu quay mòng mòng, hai tai đều ù ù mọi thứ xung quanh đều không còn rõ ràng nữa.
Đến cuối cùng áp lực vô hình khiến Diệp Thanh An bất lực ngất đi, cơ gió lốc cũng theo đó mà kết thúc.
Nam Cung Hàn Dương vội vã ôm cậu đi đến bệnh viện..