Đọc truyện Nguyên Phối Nghịch Tập FULL – Chương 33
Bộ điện ảnh mà Tiêm Vũ quay kia tên là [Xem hải]*, kể về một cô gái vừa thất nghiệp, về nhà lại nhìn thấy bạn trai đang ở trên giường lăn lộn với bạn thân mình, nhận đến hai cái đả kích, cô nản lòng thoái chí, đi đến bờ biển chuẩn bị tự sát.
Lúc này trên bờ biển đúng lúc có một thiếu nữ đang vẽ tranh, nhìn thấy cô liền thỉnh cô làm người mẫu, cô gái đáp ứng, sau đó theo yêu cầu – ngồi trên bờ, mặt hướng ra biển lớn, ngắm nhìn biển rộng lớn, tâm của cô gái chậm rãi bình tĩnh trở lại, cũng chậm rãi bơm lại ý chí chiến đấu, đối mặt với biển lớn rộng lớn mạnh mẽ, chút chuyện nhỏ này của cô căn bản là bé nhỏ không đáng nói.
Sau khi trở về, cô gái quyết đoán chia tay với bạn trai, bắt đầu một đợt xin việc mới.
Một năm sau, cô gái lại đi đến bờ biển, lúc này cô đã là giám đốc của một nhà xí nghiệp, hơn nữa còn có một bạn trai anh tuấn, ở đây cô lại thấy được thiếu nữ vẽ tranh kia, hai người nhìn nhau cười.
Lúc này thiếu nữ lấy bức họa một năm trước cho cô xem, ánh mắt cô trên bức họa tràn ngập hi vọng.
*[Xem hải]: nếu edit lại thì Linh sẽ chuyển tên phim này lại thành [Ngắm biển], nhưng mà Linh cảm thấy tên phim nếu không cần thiết thì để như trong convert cũng không gây khó chịu khi đọc, nên không đổi lại.
Về sau, những bộ phim khác Linh cũng sẽ không edit lại tên mà để luôn như trong convert nhé!
Đạo diễn bộ phim điện ảnh này cũng là một trong những đạo diễn có tên tuổi trong giới, kỹ thuật nhất lưu, hơn nữa nam nữ chính nhan trị rất cao (gương mặt rất đẹp), trong lúc xin việc nữ chính còn cùng với các nữ phụ khác đấu trí so dũng khí, cùng nam chính là từ hai người ban đầu ghét nhau đến sau đó là thích nhau, kịch tình phập phồng lên xuống, khiến khán giả hô to đã nghiền.
Nam nữ chính trong [Xem hải] đều là người mới, bởi vì phòng vé bán chạy mà bọn họ một đêm thành danh, Tiêm Vũ không nghĩ rằng đến một vai nữ thứ n như cô mà cũng có một đám fans.
“A a a, Tiểu Vũ em xem này, mọi người gọi em thiên sứ nha!” Trên đường đi quay chụp, Ngọc tỷ cầm điện thoại di động đưa đến trước mặt Tiêm Vũ, ngày hôm qua sau khi trở về từ công ty cô liền trông Blog giúp Tiêm Vũ, trong một đêm ngắn ngủi, fans đã qua một vạn.
Trong [Xem hải], vai diễn của Tiêm Vũ chính là thiếu nữ vẽ tranh kia, trong phim, cô mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc dài, áo choàng, gương mặt tinh xảo, khí chất thanh lãnh, lại còn cứu nữ chính, chẳng trách mọi người sẽ gọi cô là thiên sứ.
Tiêm Vũ thờ ơ nhìn lướt qua, sau đó nói: “Ồ.”
Đối với sự bình tĩnh của cô, Ngọc tỷ tỏ vẻ rất không hài lòng: “Tiểu Vũ, em nổi tiếng.
Công ty rất coi trọng em, còn đang lượng thân chế tạo kịch bản* cho em, chỉ chờ vai diễn trong [Cung biến] hoàn thành là có thể quay chụp.”
*Lượng thân chế tạo kịch bản: viết kịch bản dựa trên ngoại hình, tính cách, hình tượng đang có của diễn viên.
Lúc này xe dừng lại, Tiêm Vũ vừa xuống xe vừa nói: “Em biết, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.” Những năm này diễn viên có thực lực trong Hoa Vũ không thiếu, thế nhưng để xuất sắc như Hạng Hạo thì lại không có thêm, xem ra công ty kỳ vọng rất cao với cô.
Nhìn Tiêm Vũ tự tin, cảm xúc của Ngọc tỷ cũng bình tĩnh trở lại, đúng vậy, đây chỉ là bắt đầu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêm Vũ cô đã có dự cảm, cô gái này sẽ trở thành một ngôi sao mới trong giới diễn xuất, cho nên nhờ vào quan hệ kéo Tiêm Vũ vào danh nghĩa của cô.
Cô cho rằng [Cung biến] sẽ là bậc thang của Tiêm Vũ, không nghĩ tới trong [Xem hải] chỉ có vài phút xuất hiện mà đã được khán giả yêu thích như thế, bây giờ cô càng thêm tự tin, cô gái này sẽ đi rất xa, rất cao.
“Ngọc tỷ, chị nói chị từng dẫn dắt hai ngôi sao tuyến hai là gạt người hả?” Ngọc tỷ đang cảm thán lập tức sửng sốt, nhất thời không rõ Tiêm Vũ nói như vậy là có ý gì.
“Quả nhiên là vậy? Vậy em mới nói, chỉ có một vạn fans đã khiến chị phải kích động thành như vậy rồi.” Hiểu lầm vẻ mặt của cô, Tiêm Vũ vỗ vỗ bả vai cô: “Chị yên tâm, coi như chị chỉ là người mới cũng không sao, em sẽ không ghét bỏ chị.”
Người, người mới? Đếm rõ, cô dắt qua mười nghệ nhân, trong đó còn có hai ngôi sao tuyến hai, gân xanh trên trán Ngọc tỷ nhảy ra, đến khi Tiêm Vũ đi xa mới rống giận: “Con bé chết tiệt này, chị không phải người mới!” Cô sẽ kích động như vậy chỉ vì Tiêm Vũ phất lên quá nhanh cho nên cao hứng vì đối phương mà thôi, nếu không vì thích cô (Tiêm Vũ), cô sẽ cao hứng sẽ kích động như vậy sao!
Tiêm Vũ quay lưng lại, phất phất tay, quả nhiên, người đại diện nhà mình rất đáng yêu.
Một bên khác.
“Thật rất giống thiên sứ.” Hạng Hạo nhìn điện thoại nói nhỏ, bên trên là hình chụp trong [Xem hải] của bạn bè trên mạng, trong đó Tiêm Vũ buông xuống ánh mắt vẽ tranh, phảng phất như nghĩ tới chuyện gì vui vẻ, khóe miệng cô hơi hơi nhếch lên, tóc dài màu đen rũ trước ngực, váy dài trắng tinh theo gió biển hơi hơi tung bay, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người cô, mạ lên một tầng ánh sáng cho cô, tựa như cô đang phát sáng.
“Chúng ta đến rồi.” Nick thấy nghệ sĩ nhà mình đang ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở, sau đó hiếu kỳ hỏi: “Cậu đang nhìn gì mà nhập thần như vậy?”
“Không có gì.” Hạng Hạo thu hồi điện thoại, xuống xe.
“Ngọc tỷ, chị nói chị từng dẫn dắt hai ngôi sao tuyến hai là gạt người hả?”
Tiếng nói thanh thúy dễ nghe khiến anh dừng bước chân, là cô! Anh xoay người, liền nhìn thấy cô đang trêu đùa người đại diện nhà mình.
Nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô, tim anh phảng phất như bị cái gì đâm một chút, một loại cảm xúc xa lạ ùa lên ngực.
Thì ra đối mặt với người quen, cô còn có thể đáng yêu như vậy.
“Hôm nay cậu sao vậy? Không thoải mái à?” Nick thấy anh lại ngẩn người, lo lắng hỏi.
“Không có.” Hạng Hạo lấy lại tinh thần, sau đó hướng về phía cửa đi tới.
Nick nhìn Tiêm Vũ đang đi ở phía trước, vừa rồi hình như Hạng Hạo thấy cô gái này nên mới ngẩn người, anh nâng cằm trầm tư, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?
Đạo diễn đã sớm đến, thấy Tiêm Vũ và Hạng Hạo thì lập tức để người dẫn bọn họ đi hoá trang.
Trong [Cung biến], nữ sát thủ và nam chính lần đầu gặp nhau là trong một buổi tối, cho nên bọn họ phải quay những đoạn ngắn khác trước.
Bởi vì trụ cột của Tiêm Vũ rất tốt, thợ hóa trang không mất bao lâu thì đã làm xong, sau đó lấy quần áo mặc vào giúp cô, trang phục là một bộ cổ trang toàn thân xanh nhạt, hơn nữa vì thiết kế tạo hình của thợ hoá trang mà nhất thời, một mĩ nữ cổ trang xuất hiện.
“Không nghĩ tới Tiêm Vũ mặc cổ trang lại xinh đẹp như vậy.” Ngọc tỷ cảm thán, sau đó bắt đầu tính toán về sau lại tiếp thêm mấy bộ cổ trang nữa cho Tiêm Vũ diễn, đương nhiên, Tiêm Vũ của cô xinh đẹp như vậy, nhất định phải để cô ấy đóng nữ chính.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài đi.” Tiêm Vũ thấy Ngọc tỷ thất thần, bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra ngoài.
Lúc này cũng vừa lúc Hạng Hạo đã chuẩn bị xong đi ra, bốn mắt nhìn nhau một chút, nhìn thấy Tiêm Vũ hóa trang, trong mắt Hạng Hạo chợt lóe kinh diễm, bất quá rất nhanh liền bình thường trở lại: “Cổ trang rất hợp với em, rất xinh đẹp.”
“Anh cũng rất soái khí.” Tiêm Vũ nói.
Lúc này Hạng Hạo một thân cổ trang màu trắng, trên đầu đội tóc giả, tựa như một công tử tiêu sái anh tuấn.
“Tốt lắm! Hai người ở đó lằng nhằn cái gì vậy?” Đạo diễn lớn giọng vang lên: “Nếu hóa trang xong thì nhanh qua quay đi!”
Hai người liếc nhau, bước nhanh hơn.
Nhìn hóa trang của hai người, đạo diễn vừa lòng gật gật đầu: “Mộ Tiêm Vũ, Hạng Hạo, lát nữa sẽ có một đoạn ngắn hai người giao thủ, trước tiên hãy xem lão sư chỉ đạo biểu diễn qua một lần.”
“Đạo diễn, đoạn ngắn đánh nhau này có thể cho chúng tôi tự do phát huy không?” Tiêm Vũ bỗng nhiên mở miệng, nếu đi theo kịch bản, cô sao có thể khi dễ nam chủ?
Nhớ đến động tác biểu diễn của Tiêm Vũ ngày thử vai kia, đạo diễn vẫn luôn theo đuổi hoàn mỹ động tâm, nếu tự do phát huy, đánh ra sẽ càng tự nhiên, chỉ là, ông chần chờ nhìn về phía Hạng Hạo.
“Đạo diễn, để chúng tôi thử xem.” Hạng Hạo mở miệng.
Anh cũng không phải là lần đầu tiên quay phim võ hiệp, trụ cột võ thuật vẫn phải có, Tiêm Vũ lại là cao thủ, tự do phát huy hẳn cũng không có vấn đề gì.
“Nếu vậy thì thử xem đi.” Đạo diễn gật đầu.
Trong thư phòng, thái tử Long Ngạo đang vẽ tranh.
Hôm nay trên triều, Long Trạch, nhi tử của Hoàng quý phi cấu kết với hơn phân nửa triều thần tố cáo hắn, nói hắn kết bè kết cánh, thu nhận hối lộ.
Thật sự buồn cười, hắn một người không quyền không thế, nơi nào có năng lực làm những chuyện này? Càng đáng cười hơn là phụ hoàng biết rõ chân tướng thế nhưng còn giận dữ mắng hắn, sau đó khiến hắn bế môn tư quá (đóng cửa tự xét lại lỗi lầm).
Nếu không phải thời cơ còn chưa tới, chỉ sợ chuyện ông muốn làm nhất chính là phế hắn, lập nhi tử của người ông yêu làm thái tử đi?
Long Ngạo ngừng bút, trên giấy là một con hùng ưng đang giương cánh muốn bay, hắn cười lạnh, xem ra những năm này hắn ngụy trang rất thành công, trong mắt những người đó vị Thái tử hắn là một người nhát gan vô năng, nếu không phải có Thái Hậu che chở, chỉ sợ đã sớm chết.
Lại nhìn hùng ưng kia một cái, sau đó hắn cầm lấy chén trà đổ nước trà xuống, nhìn xem bức họa chậm rãi mơ hồ, hiện tại trong phủ thái tử của hắn cắm rất nhiều tai mắt, nếu bị bọn họ nhìn thấy bức họa này chỉ sợ sẽ đưa tới nghi kỵ.
“Phụ hoàng, Hoàng quý phi, các ngươi thật cho là cái gì ta cũng không biết sao?” Long Ngạo thấp giọng lẩm bẩm: “Món nợ máu kia, ta nhớ rõ, một ngày nào đó……”
Bỗng nhiên một trận âm phong từ phía sau đánh tới, Long Ngạo nhanh chóng nghiêng đầu tránh thoát, sau đó nhanh chóng lui về sau kéo ra khoảng cách với đối phương, lúc này mới thấy rõ đối phương là một nữ tử toàn thân xanh nhạt, trên mặt mang theo lụa trắng, thấy rõ người tới là ai, vẻ mặt hắn trầm tĩnh lại: “Sao lại là ngươi?”
“Di?” Đối phương nghi hoặc hỏi: “Ta rõ ràng đã mang khăn che mặt, vì sao ngươi nhận ra là ta?”
“Bởi vì ánh mắt của ngươi.” Long Ngạo nói.
Rõ ràng là sát thủ, ánh mắt cư nhiên lại sạch sẽ trong veo như thế.
Nữ tử theo bản năng sờ sờ hai mắt mình, sau đó nói: “Mặc kệ, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!” Nói xong liền tấn công về phía Long Ngạo.
Long Ngạo nghiêng người né tránh, sau đó một tay đoạt dao găm của nàng, một tay tấn công về phía mặt nàng, nữ tử khom lưng tránh thoát, đồng thời nhấc chân đá về phía hạ thân đối phương.
Long Ngạo hung hiểm né tránh, chỉ trích nói: “Một cô nương gia, làm sao có thể ngoan độc như thế.”
“Ai cần ngươi lo!” Động tác trên tay nữ tử không ngừng lại, hai người thoáng chốc đánh khó phân thắng bại, cuối cùng Long Ngạo bắt lại hai tay nữ tử mới chấm dứt.
“Ta lại thua rồi!” Nữ tử uể oải nói: “Ngươi ra tay đi.”
Long Ngạo buông nàng ra,”Thừa dịp thị vệ chưa tới, ngươi mau đi đi.”
Nữ tử tháo xuống khăn che mặt, lộ ra dung mạo tuyệt sắc, nàng khó hiểu nói: “Vì sao ngươi luôn thủ hạ lưu tình với ta? Ta là người tới giết ngươi nha?”
Long Ngạo không đáp lại nàng, chỉ nói: “Không đi sẽ không kịp nữa.”
Nữ tử hiển nhiên cũng nghe thấy âm thanh bước chân hỗn độn, nàng nhìn Long Ngạo một cái, ngạo kiều nói: “Ta vẫn sẽ tới giết ngươi.” Sau đó phi thân nhảy ra cửa sổ.
Nhìn thiếu nữ thoải mái thoát khỏi thị vệ, thân thủ thoăn thoắt trèo tường đào tẩu, hắn nhặt lên khăn lụa mà thiếu nữ lưu lại trong lúc vô tình, cười nói: “Thật là một cô nương thú vị.” Vì sao không giết nàng ư? Đại khái vì nàng là người đơn thuần nhất mà hơn hai mươi năm qua hắn mới nhìn thấy đi.
“Cắt!” Đạo diễn hô to một tiếng, khiến mọi người trở lại hiện thực.
“Rất tốt, cảnh này qua.” Đạo diễn vui vẻ nói, sau đó nhìn về phía Tiêm Vũ: “Biểu hiện rất tốt, không ngờ thân thủ cô sẽ tốt như vậy.” Không ngờ rằng lần đầu tiên phối hợp của hai người mà đã ăn ý như vậy, một màn giao thủ vừa rồi của hai người thật sự quá phấn khích! Nhất là màn trèo tường cuối cùng của Tiêm Vũ, ông cho rằng trèo tường cần dây cáp, ban đầu tính toán làm hiệu ứng màn ảnh, nhưng không ngờ Tiêm Vũ sẽ thoải mái hoàn thành như vậy.
Lúc trước lựa chọn Tiêm Vũ, kỹ diễn của cô tốt là một lí do, nhưng mặt khác còn là vì cô biết một ít võ thuật, chọn cô sẽ không cần dạy lại từ những thứ cơ bản nhất.
Bộ phim trước của ông cũng là một bộ phim hành động, bởi vì nữ chính không có trụ cột về công phu, nên ông và chỉ đạo võ thuật phải hao phí rất nhiều tinh lực mới khiến cô ta diễn có khuông có dạng được, bởi vậy lúc biết Tiêm Vũ biết chút võ thuật, ông liền không chút do dự lựa chọn cô, bây giờ xem ra là ông nhặt được bảo bối!
“Còn được, chủ yếu là nhờ Hạng ca vẫn dẫn dắt tôi, không thì tôi cũng sẽ không biểu hiện tốt như vậy.” Tiêm Vũ ngượng ngùng nói.
Hạng Hạo trên mặt mang cười, trong lòng lại nhe răng trợn mắt, nói cái gì mà anh dẫn dắt cô, kỳ thật cả một màn diễn vẫn luôn là cô dẫn dắt anh, động tác của bọn họ nhìn qua rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật Tiêm Vũ thật không có chút lưu tình nào, một mặt anh phải yên lặng chịu đựng đau đớn trên người, một mặt lại phải đi theo kịch bản, nếu không nhờ ý chí cường đại chống đỡ, chỉ sợ anh phải xấu mặt.
Cảm thụ được đau đớn trên người, anh cười khổ, giờ thì anh hiểu câu xin chỉ giáo nhiều hơn của Tiêm Vũ tối hôm qua là có ý gì.
“Tốt, chuẩn bị cảnh tiếp theo.” Đạo diễn lớn tiếng nói.
Hạng Hạo nhớ lại một chút, có vẻ vẫn là cảnh đánh nhau, thân thể Hạng Hạo cứng đờ, thấy Tiêm Vũ một mặt tươi cười, bỗng nhiên có loại xúc động muốn chạy trốn..