Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 73


Đọc truyện Nguyên Kỷ Nguyên Nhan – Chương 73

Dạ Kiếm Ly tên hồ ly này, vừa nãy nói ôm ta bay không nổi,
quả nhiên là gạt người.

Ta ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy khóe môi cong duyên
dáng, cùng với mái tóc đen tung bay trong gió đêm của Dạ Kiếm Ly.

Xa nhau gần nửa năm, vậy mà vừa thấy mặt liền cãi nhau, có vẻ
như cả hai chúng ta chẳng thay đổi gì nhiều.

Ta khẽ cười, trong lòng đột nhiên có mùi vị thỏa mãn trước
giờ chưa từng được nếm. Dạ Kiếm Ly liếc ta một cái, “Cô cười cái quỷ gì?”.

Ta lập tức thu lại nụ cười, “Huynh mới là quỷ, cả nhà huynh
đều là quỷ”.

Tại sao bầu không khí tốt đẹp dễ dàng bị phá hỏng như vậy a…
Ta kêu rên trong lòng, cái tên hồ ly này chẳng bao giờ nói được lời nào dễ nghe
một chút, aiz, dù chỉ là một chút chút chút chút.

* * *

Tĩnh Tâm Điện.

Ta thò đầu ra như tên trộm, không thấy Niệm Vãn trong tẩm
cung, Tĩnh Tâm Điện vẫn như lúc xưa, bao phủ một lớp sương mù thật mỏng.

Lúc này đêm đã khuya, nếu y không ở trong phòng mình, nhất định
là đang qua đêm với vị phu nhân nào rồi. Ta và Dạ Kiếm Ly lúng túng liếc mắt
nhìn nhau, Niệm Vãn y có tới hai mươi bà vợ lận, chẳng lẽ phải đi tìm từng
phòng một sao?

“Cũng không còn cách nào khác”, Dạ Kiếm Ly thản nhiên, “Cô
quen thuộc chỗ này hơn ta, dẫn đường đi”.

Ta nhận lệnh hăm hở đi trước, nhưng mà quý vị độc giả cũng
biết rồi đó, Tiểu Kỷ ta mù đường bẩm sinh.

Thế là cứ đi theo cảm giác, ta quẹo trái quẹo phải, thẳng một
mạch dẫn Dạ Kiếm Ly tới chỗ ở trước kia của ta và Nhược Cửu. Bên trong phòng le
lói ánh sáng yếu ớt, truyền ra giọng nói đứt quãng, rất là kỳ dị. Dạ Kiếm Ly đột
nhiên đỏ mặt, “Cô… Cô dẫn ta tới chỗ này làm gì?”.

“Vớ vẩn, không phải là huynh kêu ta dẫn huynh đi sao?”, ta
liếc hắn một cái, thật kỳ quái, “Đã trễ thế này vẫn còn đốt đèn, Nhược Cửu đang
làm gì vậy ta?”.

Ta vừa nói vừa bước lại gần cửa phòng, Dạ Kiếm Ly vẫn đỏ mặt
không nhúc nhích.

“Đừng đi tới đó”.


Ta không thèm để ý tới hắn, lại nhích tới gần thêm một chút,
cuối cùng cũng nghe rõ ràng. Nhưng mà cái tiếng này nghe giống như là… Tiếng
rên rỉ?

Ta đột nhiên nhớ ra, Nhược Cửu giờ đã là Nhị Thập Nhất phu
nhân, lúc này người đang ở trong phòng nàng chắc chắn là Niệm Vãn, nửa đêm thì
có thể làm gì đây…

Trời ạ, đánh chết ta đi.

Nhưng mà, sao ta cũng cảm thấy kích động theo vậy nè?

Xuân cung sống đó nha, không phải là lúc nào cũng được coi
đâu nha…

Ta quay đầu lại, thấy Dạ Kiếm Ly nhìn ta không chớp mắt, hắn
thấy ta liếc nhìn về phía mình, bỗng dưng trở nên căng thẳng không biết nhìn đi
đâu. Ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện, liền mở miệng: “Dạ Kiếm Ly…”.

“Sao?”, hắn thuận miệng trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.

“Huynh đã từng đi kỹ viện chưa?”, ta tò mò hỏi.

“…”, Dạ Kiếm Ly đỏ mặt đến tận mang tai, nhìn cực kỳ ngây
thơ dễ thương, nhưng vẫn còn cố giả vờ giả vịt, “Đương… Đương nhiên là đã từng
đi”.

Nhìn cái bộ dạng căng thẳng của hắn, “đã từng đi” mới là lạ.
Đàn ông không đi kỹ viện thì có gì là không tốt, việc gì phải giả bộ không đứng
đắn. Ta bĩu môi khinh thường, đột nhiên nhớ ra, Dạ Kiếm Ly ra khỏi cốc cùng lắm
mới một năm rưỡi, từ nhỏ đến lớn chỉ sống bên cạnh một lão già, chẳng trách
tính tình đơn thuần như thế, nếu không chắc hắn đã sớm bị các vị phu nhân tiểu
thư khác cướp đi mất rồi, làm gì đến phiên ta a.

Ta thô tục vươn năm cái móng heo tới mặt hắn, giọng điệu bỡn
cợt, “Lại đây cho tỷ tỷ sờ một chút, thật mịn a…”.

Dạ Kiếm Ly lại không hề né tránh, mặt ta gần sát mặt hắn,
bên tai không ngừng vang tới tiếng rên rỉ làm người khác đỏ mặt. Không khí mập
mờ kiều diễm, hắn khẽ nhích tới gần, đôi mắt đen nhìn ta chằm chằm, sâu thẳm.

Bàn tay ta còn đặt trên mặt hắn, hắn nhẹ nhàng gỡ xuống, nắm
chặt trong lòng bàn tay lạnh như băng của mình.

Qua 0 phút lẻ một giây, ta còn tưởng rằng hắn muốn hôn ta, đầy
hạnh phúc chuẩn bị nhắm mắt lại, qua thêm một giây nữa, ánh mắt hắn khôi phục vẻ
nghiêm nghị, bầu không khí ngọt ngào tan nát. Thêm một giây nữa, tay ta bị hắn
hất ra, đôi mắt phượng trong veo như ngọc nhìn ta lạnh lùng.


Một giây sau, Dạ Kiếm Ly hừ một tiếng, “Vậy Tiểu Kỷ cô từng
tới kỹ viện rồi sao?”.

Ta tránh không trả lời, “Mắc mớ gì tới huynh”.

Dạ Kiếm Ly tức giận, ta cười ha ha một tiếng chạy tới trước
phòng, đúng lúc này xuất hiện vài tên thị vệ tuần tra, ta sợ quýnh lên, nếu bỏ
chạy chắc chắn sẽ bị phát hiện, cho nên ta túng quá hóa liều làm ra một hành động
hết sức bại não mà cũng rất đáng khinh bỉ: Ta trực tiếp đẩy cửa bước vào…

Sau đó, ta ngớ người, Niệm Vãn và Nhược Cửu ở trên giường
cũng ngây ngốc, Dạ Kiếm Ly ở bên ngoài chắc cũng đờ đẫn.

Nhược Cửu đỏ mặt, “Tiểu Kỷ, ngươi lẳng lặng rời đi… Bỏ lại một
mình Nhược Cửu…”.

Ta nhào tới ôm lấy nàng, “Ta đây không phải là đã trở về
sao?”.

Niệm Vãn nửa thân trần, lộ ra lồng ngực cường tráng trắng
nõn, lười biếng nằm dài ra giường. Ta liếc nhìn y ra dấu hiệu, Niệm Vãn lập tức
hiểu ý, bảo Nhược Cửu ra ngoài, rồi cười hì hì kéo tay ta, “Tiểu Kỷ thật là lợi
hại a, mỗi lần xuất hiện đều khác người, có khi cô làm cho ta bất lực đến hết đời…”.

Bóng áo đỏ xẹt qua, ta vốn đang ở trong móng vuốt của Niệm
Vãn, đột nhiên bị kéo sang ghế ngồi. Dạ Kiếm Ly cũng ngồi xuống ghế bên cạnh,
không hề nở nụ cười, “Niệm Vãn”.

Sắc mặc hoàn toàn thay đổi, Niệm Vãn mới vừa rồi còn đang hi
hi ha ha đùa giỡn với ta, đột nhiên ngơ ngẩn.

“Huynh… Trở lại rồi”.

“Không phải là ngươi đã nhận được tin sao?”, Dạ Kiếm Ly chậm
rãi hỏi: “Đêm trước ta chờ ngươi ở Ngọ môn, vì sao ngươi không đến?”.

Sắc mặt Niệm Vãn tái nhợt, đôi mắt trống rỗng như mất đi
tiêu cự, mơ hồ nhìn Dạ Kiếm Ly, “Ta…”.

Ta ngơ ngác ngồi bên cạnh, hình ảnh này quả thật là vừa đẹp
mà vừa quỷ dị.

Hai người giống nhau như đúc, y quần áo xốc xếch, hắn áo đỏ
như sen.

Ta rốt cuộc cũng hơi hơi hiểu tại sao Niệm Vãn lại thích Dạ
Kiếm Ly, y vốn đã đẹp đến mức trời đất khó dung, loại người xứng đáng để y đặt

vào trong mắt, có lẽ chỉ có người đẹp hơn y, mà người đó, chính là Dạ Kiếm Ly.

“Ngươi không còn là đứa trẻ nữa”, Dạ Kiếm Ly ung dung nói.

Niệm Vãn nhìn hắn một lúc lâu, không trả lời, “Huynh theo cô
ấy đi Tây Trạch, quay về cũng vì đi tìm cô ấy”.

Ta nghe mà bực bội, “cô ấy” này là ai vậy?

“Ta có chuyện quan trọng cần làm”, Dạ Kiếm Ly cũng không để
tâm.

“Huynh lúc nào cũng có chuyện quan trọng cần làm”, Niệm Vãn
khẽ cười, nhưng cặp lông mày đượm nét buồn, “Huynh… Thật sự không muốn làm
hoàng đế sao?”.

Ta bị chấn động, Dạ Kiếm Ly liếc ta một cái ra hiệu.

Ta liền hiểu, giễu cợt nhìn Niệm Vãn, “Ngươi nghe lời hắn
đi, thân gánh trọng trách thiên hạ, không nên đem ra làm trò đùa”.

Tiểu Kỷ ta mà cũng có lúc nói được lời đàng hoàng như thế,
thật là sùng bái bản thân quá đi. Niệm Vãn dời tầm mắt sang nhìn thẳng ta,
nhưng vẻ mặt y có nét giống hệt Tiểu Hồng, tràn đầy ghen ghét.

Ta ngẩn người, vươn tay kéo Niệm Vãn, muốn trấn an y, “Ta…”.

“Thôi”, Niệm Vãn hất tay ta, đột nhiên cười rộ lên, “Ta trốn
đi là được. Huynh phải đổi thành ta, vậy thì cứ tùy huynh”, y nhìn ta, cười đến
điên cuồng, nhưng lời nói là nói cho Dạ Kiếm Ly nghe.

“Huynh và Hoắc thúc thúc đã lên kế hoạch xong, cần gì ta phải
xen vào nữa?”, y thở gấp, lần này là nói với ta: “Tiểu Kỷ, cô… Cô được lắm, được
lắm!”.

Hình như y hiểu lầm cái gì rồi thì phải? Ta vội la lên: “Niệm
Vãn, ta không có…”.

“Tiểu Kỷ có ơn đối với chúng ta”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên lạnh
giọng, “Ngươi rốt cuộc muốn ương ngạnh đến bao giờ?”.

Cái này hẳn là không giống cuộc nói chuyện giữa hai huynh đệ
a, trong lòng ta lo lắng, bỗng nhận ra mình giống như một ngòi lửa, từ từ ly
gián tình cảm giữa hai huynh đệ bọn họ.

“Có ơn?”, Niệm Vãn cười lạnh, “Một cái ơn khiến huynh không
màng đến ta và Hoắc thúc thúc, một mình chạy đến Tây Trạch sao? Huynh đợi cô ta
như thế cũng chỉ vì báo ơn? Khi biết cô ta phải gả cho Độc Cô Bạch, huynh giận
đến thất thố cũng là vì báo ơn?”.

Ta sửng sốt, Dạ Kiếm Ly đỏ mặt, “Ngươi…”.

“Đêm trước ta có đến Ngọ môn”, Niệm Vãn trầm giọng, “Huynh
nhận được thư bồ câu của bọn họ, biết Tiểu Kỷ đang ở trong Bạch phủ, nổi cơn giận
đánh nát sư tử đá ở cổng, tất cả ta đều nhìn thấy”.

“Cái đó, là ta biết tin Tiêu Kiến Nhân nắm được binh bài, cảm

thấy chán nản”.

“Vậy sao?”, Niệm Vãn xoay người, từ trong ống tay áo lấy ra
một cái bình sứ thanh hoa, “Vậy còn cái này?”.

Ta và Dạ Kiếm Ly cùng chấn động, Dạ Kiếm Ly đứng phắt lên,
“Sao lại ở chỗ ngươi?”.

Tim ta đột nhiên đập kịch liệt, ta kinh ngạc nhìn cái bình sứ,
loáng thoáng nghe Niệm Vãn nói: “Cái bình này vốn đã vỡ nát, nhưng huynh lại cất
giữ như bảo bối, dán lại từng mảnh rồi đem giấu… Cái này là của Tiểu Kỷ, huynh
tưởng rằng ta không biết sao?”.

Đó là bình sứ thanh hoa nhỏ chứa kem rửa mặt dưa chuột của
ta, bị Dạ Kiếm Ly bóp nát.

Dạ Kiếm Ly giật lại cái bình cất vào trong áo, thấp giọng nói:
“Thành Nam, biệt viện Kinh Thủy”.

Niệm Vãn thâm thúy liếc hắn một cái, tựa như một đứa trẻ
đang tức giận, túm lấy một cái túi lớn trên giường, vứt ra đất, rồi phẩy tay áo
bỏ đi.

Dạ Kiếm Ly đột nhiên ra lệnh: “Đeo!”, sau đó nhặt cái túi
đưa cho ta.

Ta còn đang ngơ ngác, nghe thấy hắn nói như vậy, liền không
chút suy nghĩ “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn đeo cái túi lớn lên vai, cũng nhẹ, chắc
chỉ là vài bộ quần áo, rồi lén lén lút lút như một tên trộm, đi theo phía sau Dạ
Kiếm Ly.

Đi được một lúc, ta đột nhiên nhận ra có cái gì đó không
đúng, ta thế này có khác gì osin đi theo bưng bê cho hắn hả.

Nhưng Dạ Kiếm Ly đi rất nhanh, ta sắp không đuổi kịp hắn.

“Huynh… Chậm một chút…”.

Thân người cao ráo phía trước dừng lại, “Đi mau, dài dòng
cái gì”.

Ta vừa định mỉa mai một câu, nhưng thấy Dạ Kiếm Ly xoay người
lại, trong tay nắm cái bình sứ, vẻ mặt ửng đỏ như cánh hoa đào, ta không dám
nhìn thẳng hắn nữa.

Ta bỗng nhớ ra nguyên nhân khiến mình mới vừa rồi ngơ ngác,
thoáng chốc trên mặt nóng như lửa, cái bình, cái bình đó…

“Huynh vẫn giữ lại”, cổ họng ta khô khốc.

“Phải”, Dạ Kiếm Ly nói nhỏ, liếc nhìn ta một cái, một giây
sau liền ra vẻ hung dữ, “Ta chỉ… Cảm thấy cái bình này còn xài được, cô đừng có
suy nghĩ nhiều”.

Cái tên khẩu thị tâm phi này a. Tâm trạng ta vui mừng, lập tức
hào phóng quyết định giúp hắn xách túi miễn phí, cho dù hình tượng của mình trở
nên thô tục cũng không sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.