Đọc truyện Nguyên Kỷ Nguyên Nhan – Chương 71
Đêm Trung thu.
Ta vọt vào phòng lão quản gia, không thèm để ý lão đang mãnh
liệt phản đối, lôi ra bộ quần áo may bằng vải dệt thủ công mà lão đã cất giấu mấy
chục năm, sắc đỏ tím có vẻ cũ kỹ. Ta vui vẻ ra mặt, đưa cho Độc Cô Bạch, kết quả
là, bởi vì hắn cao hơn lão quản gia một cái đầu, cho nên ống quần ngắn lộ ra cả
cổ chân, đành phải đưa cho ta mặc. Ta méo mặt một lát, vì ta ghét nhất là màu đỏ.
Đại nương ở nhà bếp tự tay búi cho ta một búi tóc kiểu nam,
khoác vào bộ quần áo màu đỏ tím đầy mùi nấm mốc, hiển nhiên nhìn rất giống một
thằng nhóc nhà quê mới lớn lần đầu tiên vào thành thị. Để ăn theo điệu bộ giả dạng
dân thường của ta, Độc Cô Bạch mặc một bộ trường sam[1] màu xám tro, bên trong
lót một lớp bông dày mặc dù thời tiết không lạnh lắm, vì thân thể Độc Cô Bạch
không chắc là có thể chịu nổi gió đêm.
Ta rất buồn bực, khi Độc Cô Bạch mặc đồ trắng, mặt mũi trang
nhã, lộ ra vẻ thanh tao tự nhiên không cần bàn cãi. Nhưng gần đây khi hắn mặc
trường sam bình dị màu xám tro, vẫn ôn văn nho nhã hơn người, vẫn làm cho người
ta chú ý không dời tầm mắt đi được.
Ta bực dọc nhìn hắn thu xếp, chỉ đi ra ngoài một đêm mà huy
động toàn bộ thị vệ, cải trang thành kiểu gì đều có đủ, từ tên ăn mày đến vị
công tử nhà giàu, rồi cả mấy người bán hàng rong… Mọi người làm quá lên nhìn thật
là tức cười. Một đại quân như thế này cũng không thể đi ra ngoài cùng một lúc
được, cho nên, vị công tử nhà giàu mở đường, tên ăn mày đi sau chót, ta và Độc
Cô Bạch ở giữa đám người bán hàng rong lén lút lẻn ra từ cửa sau.
Gió đêm thoáng lạnh, nhưng không thể át đi âm thanh rầm rĩ
náo nhiệt.
Mảnh trăng tròn yên lặng treo trên đường chân trời, tiếng
người ồn ào từ khu chợ ven sông, ngựa xe như nước. Nghe nói ven sông mở cuộc
thi thuyền rồng rất lớn, tất cả mọi người đều đi xem náo nhiệt, mấy gánh hàng
bán đồ ăn vặt gần đó được dịp buôn bán tấp nập. Ta vốn định lôi kéo Độc Cô Bạch
đi xem thuyền rồng, cuối cùng lại bị mùi đồ ăn bốn phía hớp mất hồn, lập tức bỏ
rơi thuyền rồng đi theo tiếng gọi của đồ ăn vặt.
Độc Cô Bạch hiển nhiên cảm thấy đồ ăn vặt rất là mới mẻ, hắn
căng thẳng ngồi xuống, ho khan mấy tiếng, ta nhìn chủ quầy đòi chén trà nóng, Độc
Cô Bạch bận rộn sờ tay vào ngực, móc ra một tờ giấy.
Bà nội nó, ngân phiếu năm trăm lượng!
Ta lập tức nhào tới đoạt lấy ngân phiếu trong tay hắn, vẻ mặt
hung ác, nói: “Lấy tiền ra làm cái gì, không sợ bị cướp sao?!”.
(Ú: chị cướp chứ ai cướp = =!!!)
“Nhưng mà trà nóng với lại hoành thánh…”, Độc Cô Bạch ngây
ngốc hỏi: “Không tốn tiền sao?”.
“Trà nóng là được miễn phí, hoành thánh mới tốn tiền, nhưng
cùng lắm cũng chỉ vài đồng thôi, mà tờ ngân phiếu này của ngươi có thể mua nổi
mười cái cửa hàng…”, ta lầm bầm lầu bầu gấp ngân phiếu lại, cực kỳ tự nhiên
nhét vào trong ống tay áo của mình, vẻ mặt hào phóng nói to: “Ngươi đã không có
tiền lẻ, chi bằng chầu này ta mời a”.
Độc Cô Bạch sửng sốt, nhưng sau đó lại nở một nụ cười ấm áp.
Hoành thánh được dọn lên, hơi nước nóng hổi bốc lên từ miệng
chén. Ta nhanh nhẩu húp một muỗng, nóng muốn phỏng lưỡi, vội há miệng lấy tay
quạt quạt, Độc Cô Bạch cũng nếm một miếng, mỉm cười nói: “… Ta không ngờ, ngự
thiện[2] cũng không ngon gì hơn cái này”.
Ta dương dương đắc ý cười, “Đợi lát nữa còn có nhiều món
ngon hơn”.
Thật ra thì, ta đã sớm để ý đến quán thịt nướng xiên que bên
cạnh, nhưng mà… Độc Cô Bạch không ăn được a, chỉ có thể cho hắn ăn mấy món nhẹ
như hoành thánh. Thịt nướng xuyên que a thịt nướng xuyên que, tao với mày hôm
nay vô duyên, ngày sau nhất định gặp lại.
Cuộc thi thuyền rồng dường như đã bắt đầu, trên bờ đầy người
đứng xem, rất nhiều du thuyền đậu ở bờ sông kiếm khách, chắc là lên thuyền ngồi
thì nhìn rõ hơn.
Ta dắt Độc Cô Bạch đến hỏi giá tiền. Du thuyền này chia làm
vài loại, một loại là thuyền khách hào hoa bậc nhất, phần lớn các công tử tiểu
thư nhà giàu đã bao hết thuyền, một đêm năm mươi lượng bạc; loại thứ hai là
thuyền gỗ nhỏ, đậu bên cạnh các thuyền hoa, ách, gọi văn vẻ là thuyền hoa, nói
toạc ra là kỹ viện di động, các cô nương ở đây thật cực khổ a, ngày hội Trung
thu mà cũng phải làm việc; loại cuối cùng là thuyền bình thường dành cho dân
chúng, phải ngồi chen chúc, nhưng rất náo nhiệt.
Độc Cô Bạch nói nhỏ: “Chúng ta có tiền”.
“Ngồi thuyền lớn rất nhàm chán”, ta cười, “Đi theo ta”.
Độc Cô Bạch được ta đút cho thứ gì lạ lạ, là ta đang cầm một
túi hạt dưa, ngon ngất ngây. Bọn ta ngồi ở đầu mũi thuyền hạng ba, ăn uống cười
đùa, không khác gì dân chúng trên thuyền. Độc Cô Bạch chưa bao giờ cười thoải
mái như thế, chẳng hề giống một kẻ đang bị bệnh tật quấn thân. Hắn ngồi ở đây,
không ai biết hắn là ai, giữa người với người không có hoài nghi cũng không có
phân biệt, không cần nịnh nọt và đề phòng, đây là hạnh phúc đơn giản biết bao.
Thuyền rồng bên kia tiếng chiêng trống vang trời, ta cao hứng,
gác một chân lên mạn thuyền, vừa định la cố lên cố lên, đột nhiên một tiểu tử đứng
lên dũng cảm nói: “Chi bằng chúng ta cũng đua đi! Mọi người cùng nhau chèo
đi!”.
Ai cũng hớn hở đồng ý, thân thuyền vốn nhỏ hẹp, mọi người chạy
hết sang hai bên thuyền, từ già đến trẻ, trong tay cầm đủ loại đồ dùng làm mái
chèo, tiểu tử phía trước ra lệnh một tiếng, mọi người ra sức khua, dần dần bắt
được tiết tấu và cường độ, thuyền chạy nhanh hẳn lên. Độc Cô Bạch cũng ở bên
thuyền, hắn dùng một tấm ván gỗ, nước bắn lên ướt vạt áo của hắn, gió đêm lạnh
lẽo thổi không ngừng, ta vốn định ngăn hắn lại không nên chèo nữa, nhưng khi
ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía ta, ôn hòa, yên lặng, mang theo nụ cười ta chưa
bao giờ nhìn thấy, nụ cười hạnh phúc như đứa trẻ có được xâu kẹo hồ lô, như được
nhuộm bởi sự hạnh phúc của hắn, ta mỉm cười theo.
Thôi, có lẽ cứ như vậy một lần đi.
Ta đứng ở đầu thuyền, lớn lối hô to khẩu hiệu. Cảnh tượng
này hấp dẫn không ít du thuyền và mọi người trên bờ, các du thuyền khác xôn
xao, nhìn như cũng muốn tranh tài cùng bọn ta, cuộc thi thuyền rồng này chẳng mấy
chốc biến thành cuộc thi du thuyền tập thể.
Kết quả khá là kỳ cục, đúng lúc thuyền của bọn ta sắp đến
đích ở bờ bên kia, không biết từ đâu xuất hiện một chiếc thuyền khách xa hoa,
trực tiếp chặn đường đi của bọn ta, ta tức giận nhìn sang, là tên thị vệ trong
phủ cải trang thành công tử nhà giàu.
“Úy Phong?”, Độc Cô Bạch ngạc nhiên gọi.
Cái tên thị vệ mặt mũi không tệ đó, hóa ra tên là Úy Phong,
ta nhớ kỹ, khi nào về phủ nhất định sẽ chiên giòn hắn! (= =!!!)
Sau đó bọn họ thắng, bọn ta thua, nhưng mọi người vẫn rất
vui vẻ. Một đại nương nhiệt tình lấy bánh trung thu nhà mình làm ra, hiền lành
nói: “Tiểu ca từ nơi khác tới sao? Nhìn ca ca của cậu thân thể không khỏe lắm,
đừng để gió rét cảm lạnh”.
Ta nhận bánh trung thu, nhìn bề ngoài cũng không tinh xảo cầu
kỳ cho lắm, nhưng mà rất ngon. Ta đang ăn vui vẻ, Độc Cô Bạch đột nhiên cầm tay
ta, đưa lên miệng hắn, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Hắn nhắm mắt lại nhai một lúc, một lúc thật lâu.
“Ngon”.
Ta lập tức thấy mắt mình chua xót, nhưng nói không ra lời.
Bọn ta lên bờ. Nghe nói ven sông sẽ có ca múa, cho nên tiếp
tục lôi kéo Độc Cô Bạch đi xem. Nhưng trời càng lúc càng lạnh, ta sợ thân thể hắn
không chịu nổi, bảo hắn chờ ở một góc, ta đi mua áo khoác.
Tờ ngân phiếu năm trăm lượng đổi thành bốn tờ ngân phiếu một
trăm lượng cùng rất nhiều bạc vụn, trước ngực đeo túi tiền nặng trịch, cảm giác
thật thỏa mãn. Độc Cô Bạch tốt với ta như vậy, khoản bạc này nhất định là thuộc
về ta rồi. Ta vui vẻ giúp Độc Cô Bạch mặc thêm áo khoác, một bóng đen đột nhiên
xẹt qua, túi tiền trước ngực biến mất, ta phản xạ có điều kiện lập tức đuổi
theo.
Bạc của ta a a a a!
Rẽ vào không biết bao nhiêu con hẻm, càng chạy càng xa, ta có
chút không yên tâm về Độc Cô Bạch, nhưng mà ta không yên tâm về bạc của ta hơn
a! Bóng đen kia vẫn chạy trước mặt ta, không nhanh không chậm, không xa không gần,
giống như là muốn dẫn ta đến một nơi nào đó, tới lúc ta cảnh giác phát hiện ra
thì đã quá trễ, đám đông náo nhiệt trên bờ sông giờ chẳng còn ai, hẻm nhỏ tối
đen như mực, không biết chứa đựng âm mưu gì.
Không cần hỏi, ta đoán được, là Tiểu Hồng bày trò.
“Các chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Ta quay đầu lại, Lộ Văn Phi dựa vào tường, nở nụ cười châm
chọc.
“Ngươi tới bắt ta sao?”, ta bình tĩnh hỏi.
“Không, Các chủ bây giờ là Quận chúa cao quý, hạ quan nào
dám? Mà là…”, hắn đột nhiên nhích tới gần, “Tới truyền lời thay người nào đó”.
“Có rắm mau thả”.
Ta đứng đối diện hắn, bàn tay âm thầm sờ vào ám khí bên
hông. Mặc dù độc đối với hắn không có tác dụng, nhưng khoảnh khắc trúng độc, chắc
chắn sẽ có sơ hở, ta sẽ có thể…
“Tiểu Hồng muốn ta nói cho cô”, Lộ Văn Phi đột nhiên đè bàn
tay của ta lại, “Các chủ, cô có biết kẻ thù thật sự của cô là ai không?”.
Thân thể ta trong nháy mắt lạnh như băng.
“Kẻ hạ lệnh đầu độc giết toàn bộ người trong thôn, không phải
là ai xa lạ, chính là phu quân tương lai của cô, Nhị hoàng tử của Độc Cô Hoàng
triều Đông Lăng, Độc Cô Bạch”.
* * *
Đêm nay, trăng rất tròn, tim cũng rất lạnh.
Ta ngơ ngác, giữ nguyên một vẻ mặt một tư thế, cứ như vậy đi
thật lâu. Không còn nghe thấy tiếng rầm rĩ náo nhiệt xung quanh, đất trời quanh
ta yên tĩnh đến đáng sợ.
Thật ra thì, ta mệt chết đi được.
Từ lúc bắt đầu con đường báo thù, ta đã mỏi mệt.
Nhưng ta không có đường lui, ta không buông được thù hận
trong lòng, thế nên mới có ngày hôm nay.
Chân ta mềm nhũn, lảo đảo suýt té. Phát hiện mình bất tri bất
giác đi tới một chỗ xa lạ, mọi người chung quanh ăn mặc khác nhau, nhưng ai
cũng đeo mặt nạ, đẹp đẽ đến đáng sợ, chắc là lễ hội đeo mặt nạ giống như lễ hội
đua thuyền ở bờ sông.
Ngay cả những người bán hàng rong ven đường cũng đeo mặt nạ,
lúc này bọn họ đang tò mò nhìn ta, không đeo mặt nạ đứng ở đây nhìn thật khác
người. Ta cảm thấy mờ mịt, đi được vài bước, không còn sức lực bước tiếp nữa.
Dòng người đeo mặt nạ cười đùa, lướt qua lướt lại trước mắt
ta, ta ngơ ngác đứng nguyên một chỗ, giống như là đang đứng ở một thế giới
khác.
Sau đó, trên mặt đất trước mắt ta, bỗng hiện ra một khối màu
đỏ.
Màu đỏ đến bỏng mắt, giống như một bông hồng liên[3] yêu mị
hoang dã lần đầu tiên nở rộ, lưu luyến quấn lấy mặt đất.
Trong nháy mắt, chuyện mà ta vẫn luôn trốn tránh từ sau cái
đêm đó, đột nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu, cái gì báo thù, cái gì phản bội,
tất cả đều văng ra ngoài chín tầng mây.
Ta yêu huynh ấy, nhưng mà, huynh ấy có yêu ta sao? Yêu đủ
nhiều để cùng ta lên trời xuống biển sao? Cố gắng mỉm cười lâu như vậy, nhưng
cuối cùng cũng không thể ra vẻ thản nhiên. Người mà ta một lòng nhớ thương, giờ
đang đứng ngay chỗ này, ép buộc ta phải đối mặt.
Dạ Kiếm Ly đứng cách ta mấy bước, mặt nạ bạch ngọc xanh thẳm
xuất trần, hơi thở tuyệt lệ dung hòa vào đêm tối, tản ra hương thơm ta mong nhớ
đã lâu.
Ta nhớ lại nụ hôn đó, trái tim như nổi điên không khống chế
được nhịp đập, bao nhiêu vấn đề vừa suy tư bây giờ toàn bộ hóa thành mây khói.
Chỉ còn ta đang đứng ở nơi này, trong lòng trống rỗng, si ngốc
nhìn hắn.
Hắn đi về phía trước hai bước, năm ngón tay thon dài đặt lên
mặt nạ, tựa như muốn tháo xuống, nhưng cuối cùng chỉ dừng trên mặt nạ.
Dạ Kiếm Ly nghiêng người, mái tóc đen theo gió lướt qua khóe
mắt ta.
Gió đêm nổi lên, áo đỏ bay phần phật, hắn nhẹ giọng cười thì
thầm bên tai ta.
“… Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong nhu giang hồ“.