Đọc truyện Nguyên Kỷ Nguyên Nhan – Chương 7
Ngại quá! Ta vốn là tính toán chậm rãi rút lui, ai biết đâu
anh chàng này chó cùng rứt giậu, muốn lảng sang chuyện khác cũng đừng lôi ta ra
a! Cho nên, đã làm thì phải làm cho trót, ta liền co giò chạy như điên.
Ta hận chạy bộ!
Ta vẫn luôn ở hạng kém môn Thể dục, chạy chưa tới hai con đường,
kẻ đuổi theo phía sau đã càng ngày càng đến gần, ta cũng đã thở hồng hộc, mồ
hôi đầm đìa, hơn nữa tiếng tim đập phát ra rõ ràng nặng nề, mỗi một nhịp đập đều
làm cho đầu ta đau như muốn nứt ra.
Ta há miệng ra tham lam hớp lấy không khí quanh mình, trước
mắt mông lung, phổi đau đớn giống như là muốn nổ tung, trong nháy mắt suy nghĩ
của ta đột nhiên thông suốt, đây chính là do ta đột nhiên vận động kịch liệt dẫn
đến chất độc phát tác!
Lúc này đã gần giữa trưa, trên đường lớn dòng người đông nghẹt,
ta chen vào trong đám người, muốn thoát khỏi những kẻ truy đuổi. Nhưng mà thực
tế luôn luôn tàn khốc, không phải đã nói ta bình thường đến mức ẩn thân mờ nhạt
trong chợ sao, tại sao đến thời khắc mấu chốt thì lại xui xẻo không thể ẩn thân
được thế này!
Bất đắc dĩ ta cuối cùng không chịu đựng nổi đau đớn kịch liệt
kia, hít một hơi rồi dừng lại, từ trong túi quần run rẩy moi ra một viên giải
dược Diệt Hồn, trên người đầy mồ hôi lạnh, có cơn gió thổi qua, ở nơi này giữa
trưa nắng nóng, nhưng ta lại lạnh đến mức cả người phát run.
Người rượt theo càng ngày càng đến gần, ta vẫn đang mơ hồ do
dự nhìn viên thuốc.
Đột nhiên phía trước có tiếng không khí bị hít vào. Có người
kinh ngạc kêu lên: “Mỹ… Mỹ nhân!”.
A, mỹ nhân ở chỗ nào? Ta cố gắng chớp mắt kiễng chân trong
đám người nhìn quanh.
(Tiu Ú: chết đến nơi mà tỷ còn như thế đc… =.=)
Đột nhiên có một bàn tay to đẩy ta một cái, ta lảo đảo, viên
thuốc liền trực tiếp văng vào cổ họng của ta.
Chàng trai mặc thanh sam giọng điệu nghi ngờ: “Ta rốt cuộc
đã bắt được ngươi… Ơ? Ngươi ăn cái gì vậy?”.
Ta nắm lấy một tia ý thức cuối cùng còn sót lại, dùng hết sức
lực toàn thân giận dữ hét lên:
“Quỷ… Mới… Muốn… Ăn…!!!”.
Thanh âm vang tận mây xanh.
Ta một lần nữa té xỉu huy hoàng.
* * *
Ta hận tên Tư Mã Hiển Dương hạ độc, ta hận tên Dạ Kiếm Ly cướp
tiền xu bảo bối của ta, ta cũng hận cái tên mặc thanh sam kia có chết cũng đuổi
theo ta không buông tha, nhưng ta càng hận nhất chính là cái tên đứng sau lưng
đẩy ta một cái!
Ta tỉnh, nhưng ta tự nói với mình ta còn chưa có tỉnh, nếu
không tại sao xung quanh ta lại tối đen như vậy?
Phía dưới có mùi hương cỏ xanh. Ta chậm rãi ngồi dậy, tay phải
mờ mịt vươn ra, run run giọng nói: “Có… Có người ở đây sao? Vì sao… Sao… Không
đốt đèn? Thật tối…”.
Không có người trả lời, chỉ có tiếng gió mát thổi qua xào xạc.
Ta rốt cuộc phải chấp nhận thực tế, thật ra từ một tháng trước
trong lòng ta đã chuẩn bị chuyện này, cũng không buồn bã cho lắm, chỉ là cảm thấy
hết sức bất lực, ngay cả đông nam tây bắc cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Ta đứng lên, cánh tay duỗi thẳng mò tới một cây cột.
Đột nhiên sau lưng có cơn lạnh ập tới, ta chợt xoay người,
trong bóng tối có một giọng nói mị hoặc vang lên: “Ngươi đã tỉnh?”.
Thanh âm này trầm thấp cực kỳ quyến rũ, cực kỳ dễ nghe.
Nhưng ta bây giờ mắt mù, đối với bất kỳ người lạ nào cũng tràn đầy địch ý, cho
nên mặt ta sầm xuống, một quyền đánh tới.
Bốp…
Một đấm này ngoài ý muốn lại đánh trúng, ngay cả khi mắt
không bị mù thì số ta cũng không có hên như vậy nha, trong bụng lại đắc ý, cho
nên lớn lối nói với người nọ: “Đáng đời!”.
“Ngươi… Ngươi lại dám đánh ta?!”, người bị đánh có vẻ hết sức
kinh ngạc không cam lòng.
“Hmm? Ta tại sao không dám đánh ngươi? Trên mặt ngươi có viết
‘không cho ta đánh’ sao?”.
Đột nhiên nghĩ đến cho dù trên mặt hắn có viết thì ta cũng
không nhìn thấy, ta không khỏi nổi giận đùng đùng.
Người nọ thấy ta mới vừa rồi còn rất vui vẻ như thắng mạt
chược, bây giờ lại bày ra một bộ mặt như ăn phải mướp đắng, lòng hiếu kỳ nổi
lên, cho nên cười nói: “Ta vốn là bị đám người vây quanh đẩy ra, ai ngờ không cẩn
thận đẩy trúng ngươi một cái, ngươi liền hôn mê, nếu không phải ta thi triển
khinh công đem ngươi đi trước, ngươi không bị vị công tử mặc thanh sam kia bắt
đi thì cũng sẽ bị người ta dẫm bẹp”.
Suy nghĩ của ta đông lại… Hắn nói… Hắn… Đẩy ta một cái…
“Ta liều mạng với ngươi!!!”.
Người nọ bất ngờ không kịp đề phòng, bị ta nhào tới đẩy ngã
trên mặt đất, đứng lên còn chưa vững đã ăn mấy quyền hung hăng của ta.
Ta đang thoải mái, một cảm giác lạnh như băng đột nhiên xuất
hiện bên cổ.
Ta trực tiếp đẩy con dao kia ra, lại đánh thêm một quyền, “Đừng
phiền ta, lão nương còn chưa có thoải mái đâu!”. Sau đó tiếp tục bạo lực.
Mới vừa rồi là cái gì vậy? Hình như không phải là con dao… Một
cây đao?!
…
Người nào đó lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh nhảy
lùi về phía sau.
Người bị đánh hiển nhiên rất tức giận, “Ta phải giết
ngươi…”.
Ta thực sự sợ hãi, rất mất hình tượng quỳ xuống phía trước,
“Anh hùng! Anh hùng a… Không phải là chỉ đánh chơi thôi sao, sao đột nhiên lại
thật tình như vậy…”.
Một quyền sát khí đột nhiên đánh tới. Người bị đánh lại kêu
thảm thiết: “A, mắt ta! Ngươi… Ta nhất định phải làm thịt ngươi!”.
Nghe thấy hắn không giống nói giỡn, ta rùng mình, nhất thời
nản lòng thoái chí… Nói đến đây, hình như có chút lạnh… Trước ngực ta… Lạnh lẽo…
Ta giống như thiếu nữ bị cường bạo thê lương kêu thảm, hai
tay che ngực lui về phía sau một bước.
“Ngươi… Là con gái?”, giọng nói nghe hoảng sợ mà khó tin.
Ta xấu hổ gật đầu. Lộ rồi, thật tốt, lộ hay, lộ tuyệt lắm. Tốt
nhất người này cũng nên có nguyên tắc không giết phụ nữ nha, nếu không ta cũng
chỉ có thể lựa chọn phương pháp sắc dụ…
“Con gái sao lại lỗ mãng như vậy?”.
“…”, cái này gọi là hoạt bát, hoặc nói là có cá tính, thật
không biết thưởng thức.
“Cô mù rồi?”, giọng nói không còn kích động nữa, xem ra mạng
nhỏ đã được bảo vệ, aiz, làm phụ nữ thật tốt.
Ta gật đầu, cố gắng làm ra một bộ dạng đáng thương.
“Huynh tên là gì?”.
“Ta à…”, người nọ đột nhiên dừng lại, ta cảm thấy hắn xoay
người lại, như gió xuân phất vào mặt, dường như nụ cười của hắn làm cho vô số
đóa hoa mỹ lệ nở bung ra.
“Dạ Kiếm Ly”, hắn cười nói: “Trên giang hồ đều gọi ta là ‘Lệ
Nhân Lệ Đao’, cô đã từng nghe nói đến chưa?”.