Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 52


Đọc truyện Nguyên Kỷ Nguyên Nhan – Chương 52

Ta mở to hai mắt nhìn Tư Mã Hiển Dương: Bà nội nó, quả nhiên
có liên quan tới quốc gia đại sự…

Tư Mã Hiển Dương khẽ mỉm cười với ta, ta mở to mắt hình chữ
O nhìn anh ta đi ra phía trước, đôi mắt hạnh của La Yến Thanh ở phía sau có thể
gọi là tình nồng ý mật, Tiểu Liên chắn trước người ta, Tiểu Âu Âu ở trong lòng
ta đột nhiên bất an giật giật.

“Tư Mã tướng quân tiếp chỉ”.

Mọi người đột ngột quỳ xuống, chỉ còn ta cùng với Tiểu Liên
đứng chính giữa, tên dẫn đầu đoàn binh mã lạnh lùng nhìn ta, lộ rõ sát ý. Lập tức,
ta không đợi hắn mở miệng nói gì, vội kéo Tiểu Liên quỳ xuống, cái này người đời
gọi là ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu… Cái này cũng được
người đời gọi là tránh voi chẳng xấu mặt nào…

“… Nhanh chóng tiến cung kiến giá, khâm thử”.

“Thần tạ chủ long ân”.

Cái tên cưỡi ngựa kia lại xí xô xí xào nói một câu thật dài,
ta nghe chỉ hiểu một câu cuối cùng, cho nên… Phải ngồi ngựa.

Tư Mã Hiển Dương vươn hai tay, nói với vẻ rất nho nhã: “Triển
Nhan, lên ngựa”.

… Hình như thế này còn tệ hơn ngồi xe ngựa. Đừng tin các vị
đại hiệp cưỡi ngựa trong phim ảnh trên ti vi thoạt nhìn đều thấy rất sảng
khoái, thật ra thì cái mông của mình chỉ có mình đau, chứ còn vẻ mặt vẫn phải
duy trì thái độ phong lưu phóng khoáng, aiz, làm đại hiệp cũng không dễ dàng.
Ta mè nheo bước đến bên cạnh một con ngựa đen, một người cưỡi ngựa lạnh lùng
nhìn ta, ta cũng lạnh lùng nhìn lại người đó, tia lửa điện đùng đùng xoẹt xoẹt
giữa bốn con mắt. Rốt cuộc chân mày người cưỡi ngựa kia giãn ra, khóe miệng mấp
máy mấy chữ: “Mời… Thôn trưởng lên ngựa”.

Ta giật mình, cuối cùng nhận ra ánh mắt sắc bén này, là lão
Trương!

Trong thoáng chốc, ta giống như từ địa ngục đặt chân lên
thiên đường, khi các vị ở nơi đất khách tự mình khó bảo toàn, đột nhiên nhìn thấy
nhân vật hộ vệ kiêm thần tượng thế này, sẽ có tâm tình kích động đến cỡ nào a.

Có lão Trương ở đây, bao nhiêu Tây Trạch ta cũng không sợ. Cho nên ta nhịn xuống
vẻ đắc ý muốn cười điên cuồng, ra sức… ách, là cực kỳ ra sức leo lên ngựa, Tiểu
Liên ở phía sau nghi ngờ nhìn ta, tựa hồ không hiểu vì sao ta đột nhiên vui vẻ
như thế.

Tư Mã Hiển Dương ở trên bến tàu nói lời từ biệt với Mộ Dung
Kích, Mộ Dung Kích vẫn ảm đạm như cũ, đứng từ rất xa đột nhiên nhìn sang ta, ta
nhớ lại cảnh đêm qua hắn bóp cổ ta, cơn giận bỗng bốc lên, hơn nữa còn có hộ vệ
siêu cấp ở phía sau, thế nên ta cười cười cực kỳ lớn lối, tàn bạo dựng ngón tay
giữa.

Mộ Dung Kích ngạc nhiên, Tư Mã Hiển Dương nhận thấy vẻ mặt hắn
khác thường nên cũng nhìn theo ánh mắt hắn, ta lập tức thu hồi ngón tay, ngó
sang bên cạnh làm bộ như đang ngắm phong cảnh.

Đoàn binh mã chạy nhanh như bay, gió thu lướt ào ào lạnh thấu
xương, ta híp mắt, hai tay gắt gao giữ chặt yên ngựa, bất kể lão Trương giục ngựa
như thế nào, từ đầu đến cuối ta vẫn ở giữa đoàn binh mã, trước sau trái phải đều
có rất nhiều người, Tư Mã Hiển Dương quả đúng là sợ ta bỏ chạy. Ta bĩu môi, đột
nhiên cảm giác bàn tay dắt ngựa của lão Trương từ phía sau lui đến dưới eo ta,
ta theo bản năng vươn tay tới, lập tức cảm thấy một vật cứng thật nhỏ, hình như
là cuộn giấy. Ta nhìn sang lão Trương, lão cũng không nhìn lại, ta lặng lẽ nhét
cuộn giấy vào bên trong trong túi quần, chẳng biết tại sao nhưng lại có chút
căng thẳng.

Đi từ sáng sớm cho đến ban đêm, cuối cùng đã tới hoàng cung,
cái mông của ta đã tiến hóa thành bốn mảnh, lúc xuống ngựa, tư thế vặn vẹo rất
kinh khủng, khiến cho đám binh mã đều lom lom nhìn sang.

Phong tục Tây Trạch khác lạ, mặc dù hoàng cung không phồn hoa
tao nhã bằng Đông Lăng, nhưng cũng khí thế huy hoàng. Ta bước đi với tư thế trở
ngại do mông bị đau, Tiểu Liên nhận lấy túi đồ, vịn phía sau ta, Tiểu Âu Âu
trong lòng ta không thoải mái, giãy dụa mấy cái bay lên bả vai ta, cẩn thận tỉa
tót bộ lông bị gió thổi loạn.

Hành lang này tại sao dài như vậy, ta bực bội, Tư Mã Hiển
Dương lại đi rất nhanh, La Yến Thanh đi theo phía sau anh ta, hai người này đi
đường bụi bặm mệt mỏi ngay cả quần áo còn chưa kịp thay đã phải vào cung, vẻ mặt
vừa căng thẳng vừa hưng phấn, chẳng lẽ hôm nay Hoàng thượng phát thưởng cho bọn
họ sao? Tám phần không sai được.


Rốt cuộc đã đến đại điện, lại bị một tên bất nam bất nữ cản
ngay trước cửa, léo nhéo nói: “Xin Tư Mã tướng quân chờ ở nơi này”.

Ta nổi da gà, Đông Lăng vốn là không có thái giám, chẳng lẽ
Tây Trạch này lại có…

May mà phía trong rất nhanh đã cho chúng ta vào, dường như
đã đợi rất lâu, trên đường cũng không còn nhìn thấy tên bất nam bất nữ. Tất cả
mọi người đều cúi đầu, ta không khỏi cúi thấp đầu theo, làm người phải học cách
giấu mình.

Trong lòng ta đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm thấy một
luồng khí lạnh ập tới mặt, ngay sau đó Tư Mã Hiển Dương đột nhiên khụy xuống,
ta lập tức kéo Tiểu Liên quỳ xuống theo, tiếng phịch phịch không dứt bên tai,
yên tĩnh như chết, đây chính là sức mạnh của quyền lực sao? Là thứ khiến cho
bao nhiêu anh hùng nhiệt huyết quỳ gối say mê, giết người uống máu giẫm lên hơn
vạn xương khô cũng muốn có được a… Tim ta nhảy lên, trong lòng phát run.

“Vi thần Tư Mã Hiển Dương, tham kiến Hoàng thượng”.

Thật ra thì ta từng tưởng tượng rất nhiều lần về giọng nói của
bậc hoàng đế, có lẽ là trẻ tuổi non nớt, có khi là thành thục hấp dẫn, ngay cả
Tiêu Thái hậu kia giọng nói rất uy quyền cũng không làm ta kinh ngạc bao nhiêu,
nhưng mà… Ta hoàn toàn không ngờ tới…

“Ái khanh bình thân”, một giọng nói cực kỳ dễ nghe, nho nhã,
hào hoa phong tình, mang theo một chút…ngây thơ chậm rãi vang lên. Ta chợt ngẩng
đầu, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ vùi trong ngai vàng, nhìn dáng vẻ của
nó, không hơn mười tuổi đâu.

Tiểu hoàng đế phát hiện ra ta đang nhìn nó, đột nhiên ánh mắt
lóe ra hứng thú, nó có chút căng thẳng nhìn sang bên cạnh rèm, ngay sau đó làm
bộ uy nghiêm hỏi dò: “Trên bả vai ngươi… Là gà sao?”.

“Gà?”, ta thất thanh kêu lên, Tiểu Âu Âu sợ hãi bay lên:
“Ngài nhìn xem nó đẹp trai sáng láng như vậy cơ mà… Còn nữa, gà mà có thể bay
sao?!”.


Các vị đại thần bên cạnh cũng ra vẻ bừng tỉnh ngộ, chẳng lẽ
bọn họ cũng cho rằng đây là gà…

Tiểu hoàng đế hết sức tò mò, “Đây là con gì?”.

“Một con chim rất mập”, ta bất đắc dĩ nhìn Tiểu Âu Âu một
cái, quả nhiên, mày cứ ăn nữa đi, sắp vượt xa chủng loại của mày rồi…

Phía sau rèm đột nhiên có tiếng ho khan.

Không khí mới vừa có chút thả lỏng đột nhiên lại cứng ngắc,
Tư Mã Hiển Dương cúi đầu, ta túm lấy Tiểu Âu Âu cũng vội vàng cúi đầu. Bà nội
nó, lại bắt chước Từ Hi thái hậu buông rèm chấp chính.

“Ngẩng đầu lên”.

Giọng nữ này thanh thúy, lạnh lẽo tới mức khiến người ta
không nói ra lời, ta không khỏi rùng mình. Khóe miệng Tư Mã Hiển Dương mấp máy
mấy chữ: “Triển Nhan”.

Lúc này ta mới nhận ra là bà ta đang nói chuyện với ta, cho
nên ta ngoan ngoãn ngẩng đầu.

Một lúc lâu không ai nói gì, ta đột nhiên có cảm giác mình
biến thành một miếng thịt mỡ đang bị xăm soi.

“Tư Mã tướng quân đi đường mệt nhọc, công lao lần này lại
càng không thể bỏ qua, phải trọng thưởng”.

Quả nhiên là phát tiền lương a… Chỉ là tại sao bà ta nhìn ta
một cái rồi không nói gì nữa, làm cho trong lòng ta vô cùng kinh hãi.

Câu chuyện về sau toàn là về chính trị, đối với ta, đây hoàn
toàn chính là ngược đãi hành hạ đầu gối một phen, ta dùng ánh mắt không tiếng động
trao đổi nỗi thống khổ với Tiểu Liên, thì ra là kẻ có võ công khi quỳ cũng
không thoải mái hơn kẻ không có võ công bao nhiêu, trong lòng ta vừa sảng khoái
được một chút, đầu gối lại lên cơn đau nhức.

Sau đó ta gần như là để mặc Tiểu Liên xách ta về phủ tướng
quân của Tư Mã Hiển Dương, Tư Mã Hiển Dương sắp xếp cho bọn ta hai gian phòng,
một đống nha hoàn hộ vệ, nói trắng ra vẫn là sợ ta chạy mất. Ta vào trong phòng
tránh né mọi người kể cả Tiểu Liên, vội vàng móc cuộn giấy kia, run rẩy mở ra.

Phía trên quả nhiên là nét chữ cong vẹo của lão Trương:

Kỷ gia đã đổi toàn bộ chưởng quỹ, Kỷ Thủy Nhi là người của
Tiểu Hồng, các ả đang tìm Ngân Hàng của ngươi. Phá Thiên Ấn đặt ba cái ở Đông

Lăng, cái chính để ở Tây Trạch. Hắc Đào đã đến đủ, cẩn thận Tư Mã Môn chủ, Tiểu
Hồng ở Đông Lăng, Lộ Văn Phi không rõ tung tích.

Tiểu Hồng lại ở Đông Lăng, ta có chút thất vọng, không có cơ
hội giao đấu chính diện rồi. Ta đặt cuộn giấy lên trên ngọn nến đốt trụi, tâm sự
trong lòng cũng dần dần héo tàn như tro bụi dưới ngọn lửa đỏ, mùi vị âm mưu đã
quá rõ ràng, ta lại giống như con cừu nhỏ không có chút phòng bị, bọn họ đang
bày ra cái gì đây? Bọn họ muốn cái gì trên người ta? Ta không ngốc, nhưng cũng
không phải là thông minh tuyệt đỉnh, cứ như vậy, làm sao có thể thắng được Tiểu
Hồng?

Ban đêm dài dằng dặc tạo nên quầng thâm khá đậm trên mắt. Thật
vất vả mới ngủ thiếp đi, lại gặp một cơn ác mộng vô cùng kinh khủng, trong mộng,
Dạ Kiếm Ly hung hăng giơ đao muốn ta đền bảo bối Tiểu Tương Tử cho hắn, ta dập
đầu cầu xin tha thứ cũng không được, cuối cùng bi tráng để yên cho hắn chém,
khi lưỡi đao cách cổ còn có một thước, ta sợ hãi tỉnh lại, bên tai vẫn còn nhộn
nhạo tiếng cười, giống như thật sự có người mới vừa cười khẽ bên tai ta.

Kinh dị quá, ta quyết định rồi, lần sau nhìn thấy Dạ Kiếm
Ly, tuyệt đối không nói nhảm, lo mà chạy trối chết.

Sáng sớm ngày hôm sau ta đánh thức Tiểu Liên đi dạo Tây Trạch,
Tư Mã Hiển Dương đồng ý nhưng vô cùng miễn cưỡng, sau đó còn nói muốn La Yến
Thanh đi theo. Như thế còn gọi là đi dạo yên bình dưới ánh mặt trời sao… Ta biết
Tư Mã Hiển Dương phải cẩn thận, nhưng bất luận thế nào ta cũng không rõ đáy
lòng anh ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cho dù anh ta từng là Tô Hà.

Người như vậy, mới thật là đáng sợ.

Ta cùng với Tiểu Liên giả nam ra cửa, lại quên đem theo tiền,
dọc theo đường đi cướp đoạt được tổng cộng tám mươi hai lượng, dư dả cho ta
cùng Tiểu Liên làm đại gia một lần. Cho nên bọn ta ở trên đường khoa trương như
thể những kẻ vừa phát tài, thấy cái gì hay hay liền mua, thấy món ăn ngon liền
ăn, La mỹ nhân ở rất xa phía sau bắn tới vô số ánh mắt cóc ghẻ, ta cùng với Tiểu
Liên thì mừng rỡ, giống như con chuột chạy trái chạy phải, đột nhiên nhìn thấy
phía trước có một nhóm người bu lại, cho nên liền nhiều chuyện chạy tới xem.

Nghe những người bên cạnh kể lại, hình như là một ngư dân
đang ép buộc một cô gái mà hắn cứu được phải gả cho hắn, nàng ấy không chịu, hắn
ta làm ầm ĩ lên. Ta đẩy đám người ra, thoáng cái liền đứng ngây ngẩn.

Tiểu Tương Tử.

Người mà ta cho là ta sẽ không còn gặp lại nữa, cứ như vậy
mà sống sờ sờ đứng trước mắt ta, giống như ảo giác, mạnh mẽ hùng hổ tặng cho gã
đàn ông kia một cái tát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.