Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 3


Đọc truyện Nguyên Kỷ Nguyên Nhan – Chương 3

Tiểu Liên nói, nếu như ta không cho cậu ta một khối
chocolate Dove, cậu ta sẽ đem chuyện ta thầm mến Lộ Văn Phi, một trong những đệ
nhất mỹ nam, nói ra ngoài.

“Ta cùng lắm chỉ nhìn huynh ấy có mấy lần! Ngươi bịa đặt!”.

“Thôi đi, Tiểu Hồng nói cô nhiều đêm luyện tập liếc mắt đưa
tình, đợi đến thời điểm trong thôn mở hội liền tỏ tình với người ta, kết quả Lộ
Văn Phi cho tới bây giờ vẫn còn lo lắng mắt cô có vấn đề… Oa ha ha ha, ta chết
cười”.

Có phải ta đã nuôi ong tay áo hay không a…

“Ngươi đừng đắc ý, ngươi cũng có nhược điểm rơi vào trong
tay ta”, ta cười mờ ám, “Ngươi thích Tiểu Hồng thì cứ nói thẳng đi”.

Mỗ Liên vô cùng đơn thuần nhanh chóng đỏ mặt. “Cô… Cô nói nhảm…”.

“Vậy thư tình ngươi giấu ở dưới gối là viết cho ai? Cái gì
mà ‘Người của nàng cũng giống như tên của nàng đều tiên diễm chói mắt…‘, không
có ấn tượng, vậy cũng gọi là làm văn sao, phiền ngươi lần sau đừng có viết như
vậy, Tiểu Hồng xem không hiểu đâu…”.

“Cô lại lục lọi đồ đạc của ta!”.

“Không phải ngươi cũng thường lục tiền trong chăn của ta
sao, a, ta có chuyện muốn nói cho Tiểu Hồng nghe, Tiểu Hồng nhất định rất có hứng
thú nha…”.

Vừa dứt lời, ta hài lòng nhìn Tiểu Liên nhanh chóng bỏ chạy
biến thành một cái chấm đen, hừ hừ, dám đấu với ta sao.

* * *

Sắp mở hội.

Phải biết rằng quản lý một cái tổ chức lớn như vậy không phải
là chuyện dễ dàng, đặc biệt là lúc mở hội, nhất là trong một thời đại trọng nam

khinh nữ như vậy.

Ta cong miệng, bước lên xe ngựa, trơ mắt nhìn lão Trương rơi
lệ cho con chó cưng Đại Hoàng của lão, khóa chặt cửa gỗ cổng thôn, mang theo chừng
một trăm người trong thôn hào nhoáng long trọng lên đường, những người này đều
là thành viên quan trọng của Thanh Phong Các, là “người thân” mà ta tin tưởng
nhất.

Mọi người cặp đôi cặp ba đi cùng nhau, ngoài mặt là nông dân
vào thành họp chợ, nhưng nào có ai biết, trong số những nông dân này hơn một nửa
đều là những sát thủ trên giang hồ làm người ta vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật.
Thật ra thì mọi người cũng không cam lòng giả trang thành cái bộ dạng này, dù
sao người ta chỉ cần mặc y phục dạ hành vào ban đêm, khinh công một hồi đã đến.
Nhưng mà lão Trương thần tượng của bọn họ cũng trung thực mặc y phục nông dân,
cười đến mức có thể gọi là một nông dân chất phác, ngay cả ta cũng không thể
tin được đó là Túc Sát uy chấn giang hồ.

Tiểu Liên vẫn vì chuyện ký tên của lão Trương mà buồn rầu.
Không phải là ta không giúp cậu ta, cũng không phải là do lão Trương không bình
dị gần gũi, chỉ là ta không biết làm sao nói cho cậu ta hiểu, thật ra thì đại
thúc sát thủ vô cùng tàn khốc này… không biết chữ. Mặc dù trước giờ lão không tự
nguyện học, nhưng mà sau một lần lão tính sai tiền thù lao thành ra bị lỗ, liền
bắt đầu nhận ta làm thầy của lão.

Trong xe ngựa hết sức nóng nực, ta vén cửa sổ lên hóng mát,
nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nhắm mắt lại thâm tình hát một câu: “Anh… Hỏi em…
Yêu anh… Sâu đậm… Em… Yêu anh… Có… Mấy phần…”.[1]

Phía trước truyền đến tiếng con ngựa kinh hoảng hí lên, người
đánh xe đau khổ nói: “Cô nương, van xin cô đừng hát nữa. Con ngựa này sợ hãi chịu
không nổi đâu…”.

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người lại mới phát hiện
ra sắc mặt của mọi người cũng rất là không tốt, không thể làm gì khác hơn là phẫn
nộ ngồi xuống trở lại. Ta ca hát có khó nghe như vậy sao? Nhất định là tài nghệ
âm nhạc của ta vượt mức tiêu chuẩn, những tên cổ nhân này đều không nghe được.
Thật là nhớ giọng hát của Tô Hà a, anh ta là một ca sĩ trước kia ta thích nhất,
kinh tài tuyệt diễm, chỉ tiếc là chịu không nổi áp lực của giới giải trí nên tự

sát, đúng nghĩa hồng nhan bạc mệnh, aiz.

Ta đây mù đường nên chưa bao giờ biết hồ Thiên Thủy tổng bộ
của Thanh Phong Các ở chỗ nào, đương nhiên cũng không biết phải đi bao nhiêu
ngày, may mà huynh đệ ta tương đối đều có năng lực, cho nên ta chỉ cần ngoan
ngoãn đợi ở trong xe ngựa là được, nhưng mà cả ngày đều nằm trên một cái giường
cứ lắc lư, ai cũng sẽ muốn ói. Cho nên, ta liền phun ra.

Tiểu Hồng hoảng sợ vỗ lưng ta. “Lão Đại? Sao vậy?”.

Ta đau khổ khom người, vốn là muốn thử xem có thể uống giải
dược mà ta định đem bán thì có bớt ói hay không, bây giờ rốt cuộc đã biết tùy
tiện ăn giải dược Diệt Hồn, kết quả chính là… càng ói như điên!

Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, xe ngựa dừng lại. Ta
cho mọi người đi trước một bước, chỉ để lại Tiểu Hồng ở bên cạnh. Thật ra thì vốn
sẽ có cả Tiểu Liên, chẳng qua là ta nói gì cậu ta cũng không chịu ở lại, chắc
là vẫn còn đang xấu hổ chuyện thư tình. Ta biết Diệp Vô Trần nhất định sẽ lưu lại
hộ vệ bí mật núp trong bóng tối, cho nên thầm cười nhạo cậu ta mấy câu rồi
không thèm cưỡng cầu nữa.

A, cảm giác chân chạm đất thật là tốt quá đi!

Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, nhưng trong thành lại càng
náo nhiệt. Trên đường lớn đèn đuốc sáng rỡ, ta hưng phấn lôi kéo Tiểu Hồng ngó
đông ngó tây, hòa vào đám đông.

Tiểu Hồng hai gò má đỏ bừng, hết sức kiều mỵ động lòng người.
Trên đường đi câu tới vô số ánh mắt kinh ngạc.

Đột nhiên, một bàn tay to ngăn cản đường đi của chúng ta.

“Vị cô nương này, đừng đi vội!”.

Chẳng lẽ… Đây chính là…cướp sắc trong truyền thuyết sao?


Tới rồi tới rồi, vô lại cướp sắc. Hai mắt ta sáng lên, nhưng
ngay sau đó giả vờ buồn bã bi thương ôm lấy Tiểu Hồng khóc ròng nói: “Đừng để
cho bọn họ cướp người ta đi… Tiểu Hồng…”.

Tiểu Hồng còn chưa trả lời. Một gã sai vặt tiến lên kéo ta
ra, “Ở đâu ra một con nha hoàn không hiểu quy củ!”.

Nha hoàn?! Ta đây có khí chất quý tộc, nhìn chỗ nào giống
nha hoàn!

Tiểu Hồng thấy ta giận tái mặt, cả giận nói: “Ở đâu ra Đăng
Đồ Tử[2], dám vô lễ với tiểu thư nhà chúng ta!”.

Gã sai vặt kia sửng sốt một chút, hiển nhiên không thể tìm
ra thân phận giữa chúng ta. Khóe mắt gã khẽ nâng lên, nhìn theo ánh mắt của gã,
là một công tử cẩm y hoa phục nhìn gã rồi gật gật đầu, cho nên gã nở một nụ cười
nịnh hót, “Xin lỗi tiểu thư, công tử nhà ta muốn tìm hai vị nói chuyện một
chút.”

“Chúng ta cũng không quen biết! Vẫn là miễn đi!”, Tiểu Hồng
kéo ta xoay người rời đi.

Thật ra thì vị công tử kia dáng vẻ cũng không tệ lắm, ta làm
bộ căng thẳng một chút, rồi cười nói: “Được”.

Đó là một sai lầm. Ta nghĩ, ta nên đi kiểm tra thị lực.

Là con mắt nào của ta nói cho ta biết vị công tử này dáng vẻ
không tệ vậy? Làm cho ta tưởng hắn không phải là… Phạt con mắt đó một phút đồng
hồ không được phép chớp không được phép động đậy! Tục ngữ luôn có đạo lý, ví dụ
như càng nhìn xa thì càng đẹp.

Hắn nhìn Tiểu Hồng không chớp mắt, cười hết sức dâm đãng.

Trong mắt Tiểu Hồng tràn đầy tức giận, hiển nhiên đang trách
ta đồng ý với bọn họ ngồi lại chỗ này.

Công tử kia lại nói ta xưa nay nhất định luôn bắt nạt Tiểu Hồng,
nên nàng ấy mới tức giận nhìn ta như vậy. Hắn chắp tay nói: “Tại hạ cùng với Tiểu
Hồng cô nương vừa gặp mà như đã quen, không biết Kỷ cô nương có thể nể tình hay
không, nhường Tiểu Hồng cô nương lại cho tại hạ?”.

Loại sắc lang này sắc mặt thật là có đủ tục tĩu, lời kịch

cũng y chang như trong tiểu thuyết viết, nhàm chán a nhàm chán a.

Ta quyết định không thể cùng kẻ tục tằng như hắn cò kè mặc cả,
cho nên dũng cảm gật đầu, “Một giá, năm trăm lượng!”.

Bại gia tử không chút do dự liền bỏ tiền xuống, sau đó lập tức
mang Tiểu Hồng đi mất không còn bóng dáng, như là sợ ta sẽ đổi ý vậy. Trong lúc
bả vai Tiểu Hồng phát run, ta buồn cười nhìn nàng, gọi một vò rượu Nữ Nhi Hồng.

Ta vẫn không biết tại sao lại có người thích uống rượu, vừa
cay vừa chua. Nhưng rượu này so với thời hiện đại thì vẫn nhạt hơn rất nhiều, uống
vào cổ họng liền cảm thấy mát lạnh rất nhanh xuống tới ngực và bụng, hết sức thống
khoái, chỉ cảm thấy càng uống càng thanh tỉnh.

Tửu bất túy nhân nhân tự túy[3]. Những người thích uống rượu
kia, chính là muốn tự làm mình tê dại đi, hay là muốn bản thân phải đối mặt thực
tế?

Một vò rượu đã nhìn thấy đáy, Tiểu Hồng liền từ cửa sổ nhảy
vào.

“Khẽ một chút, biết võ công của em tốt rồi, cũng đừng có xuất
hiện như vậy”, ta nịnh hót nghênh đón. “Bại gia tử đâu?”.

“Trong con hẻm phía sau”, sắc mặt Tiểu Hồng âm trầm, “Em chụp
lên hắn hai cái bao bố”.

“Đừng nóng giận mà mỹ nhân”, ta thuận tay nhéo gương mặt
trơn mềm của nàng. “Vì dân trừ hại, em phải cảm thấy vinh quang”.

“Cho xin đi, lão Đại, sau này loại nhiệm vụ vinh quang này
phiền cô tự mình làm đi, kẻ hầu như em tuyệt đối không cướp cái vinh hạnh đặc
biệt này đâu”.

Sau đó để tránh phiền toái dư thừa trên đường, cũng theo ý
ta làm người phải khiêm tốn một chút, Tiểu Hồng đeo trên mặt một cái khăn lụa
tuyết trắng. Cái này trong tiểu thuyết cũng có viết, những nữ hiệp khách che mặt
đều là dung mạo tựa thiên tiên. Quả nhiên Tiểu Hồng sau khi che mặt càng thêm
thướt tha, tăng thêm một chút mùi vị thần bí. Ta thấy hiệu quả không tệ nên
cũng muốn có một cái khăn che mặt như vậy, nhưng mà nhìn như thế nào cũng giống
như đang che xấu. Thôi kệ đi, làm cho người ta ảo tưởng một chút cũng tốt.

Cho nên, hai cô gái che mặt lại càng làm người khác chú ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.