Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 25


Đọc truyện Nguyên Kỷ Nguyên Nhan – Chương 25

Gió từ phương xa mang theo dư âm sương sớm, xen lẫn bụi đất ẩm
ướt lưu luyến thổi qua. Gạch đỏ tường cao, mái ngói lưu ly. Đại điện huy hoàng
tỏa ra vầng sáng chói mắt, những con chim non trên không trung nửa khắc cũng
không chịu an tĩnh. Hồ nước lăn tăn, nổi bật mấy con cá chép phiêu diêu tự tại
trong hồ.

“Tiểu Kỷ, ngươi thật sự muốn bắt bọn chúng sao?”.

Ta kiên định gật đầu, hai tay vén váy lên rồi bó lại dưới
chân.

“Nhưng mà…”, nha đầu cung nữ do dự nói: “Bọn chúng xinh đẹp
như vậy…”.

“Chờ đến lúc nó nằm trên vỉ nướng, ngươi sẽ cảm thấy bọn nó
không chỉ xinh đẹp, mà còn gợi cảm hấp dẫn”, ta không nhịn được phất phất tay với
Nhược Cửu, cầm cái vợt lưới tự đan lên, nhẹ nhàng dìm một đầu lưới chìm vào
trong hồ nước.

Từ khi ta hoàn thành cái vợt lưới này tới nay, ngày ngày bổ
nhào đi bắt chuồn chuồn, đi bắt bướm, trộm gà quay trong Ngự Thiện Phòng, ám
toán những cung nữ già hay đấu khẩu với ta, bây giờ trở thành thứ mai phục cá
chép trong hồ Tĩnh Tâm, có thể nói là lên trời xuống đất không gì không làm được.

Con cá mới vừa rồi bị vợt lưới hù dọa bỏ chạy đã bơi trở lại,
ta sớm đã cảm thấy con cá trong hồ nước này rất ngốc, cả ngày dài chỉ có ăn rồi
lại ăn nên mập muốn chết, cũng chẳng cần biết đến hiểm nguy bên ngoài hồ nước,
sống an nhàn sung sướng đến mức làm cho người ta không nhịn được muốn bắt đem
lên nướng…

Ta nghĩ rằng con cá như vậy chết già thật uổng phí, chi bằng
khi còn sống cống hiến cho cái bụng của ta còn có ý nghĩa hơn.

(Tiu Ú: ngụy biện =.=)

Con cá vung vẩy cái đuôi, chui vào vợt lưới.

Lòng ta vui mừng, chuẩn bị thu lưới lại.

“Aiz nha, ta đang tự hỏi ai lại nghịch ngợm ở chỗ này, hóa
ra là Tiểu Kỷ”.

Tay ta run lên, con cá đã đến miệng lại chuồn mất. Bà nội
nó, ta khó chịu quay đầu lại, Nhược Cửu vẻ mặt kinh hoảng kéo tay áo của ta,
cúi đầu càng thấp, ngoan ngoãn nói: “Nô tỳ Nhược Cửu, tham kiến Bát phu nhân”.


Ta lười biếng thu lại vợt lưới, “Nô tỳ Tiểu Kỷ, cũng tham kiến
Bát phu nhân”.

Bát phu nhân tức đến mức sắc mặt trắng xanh, chỉ có điều, kể
từ tháng trước sau khi nàng ta giận đến mức mặt mũi dữ tợn nên bị ta cười nhạo
giống con khỉ mẹ, nàng ta liền học cách ngoan ngoãn nhẫn nại, quyết không tùy ý
làm vẻ mặt nhăn nhó.

Nàng ta cố gắng bình tĩnh, bỏ đi ý nghĩ muốn đánh ta trong
lòng, thản nhiên nói: “Tiểu Kỷ cô nương thật hăng hái nha, xin hỏi cô nương
đang làm gì vậy?”.

“Chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm tối”, ta khó chịu quơ vợt lưới,
những cung nữ già bên cạnh nàng ta sợ hãi lui về phía sau một bước, xem ra mấy
bà già này đã ấn tượng sâu sắc cái “hung khí” vợt lưới lần trước đã được dịp tiếp
xúc thân mật.

“Cơm tối? Cái này…”.

“Chính là cá trong hồ”, ta mặc kệ bàn tay nhỏ cố gắng ngăn cản
của Nhược Cửu, hời hợt nói.

“Cá?!”, Bát phu nhân hít vào một ngụm khí lạnh y như trong dự
đoán của ta, “Đó là giống cá hiếm mà tháng trước Tây Phiên tiến cống tới đây, mọi
người ngắm còn chưa kịp, ngươi lại dám…!”.

Tiến cống thì sao, không phải cũng chỉ là một đầu một thân một
đuôi sao, ai bảo chúng nó mập mạp như vậy làm chi.

Đột nhiên một làn gió thơm thổi tới, một cái bóng màu xanh
biếc di động dọc theo bờ hồ, từng bước từng bước nhỏ dẫm lên lá cây xào xạc.

“Nô tỳ tham kiến Tứ phu nhân”, Nhược Cửu và mấy cung nữ già
đều khom người thỉnh an.

Cô nàng kia cũng không để ý đến chúng ta, trực tiếp chạy tới
phía Bát phu nhân, “Muội muội, muội có nhớ tỷ tỷ không…”.

Bát phu nhân cũng ra vẻ vui mừng, “Tỷ tỷ không phải là về
nhà mẹ đẻ ư, sao nhanh như vậy đã…”.

Dĩ nhiên là phải nhanh rồi, ta bĩu môi, nàng ta sợ ngươi thừa
dịp nàng ta không có ở đây liền tranh thủ tình cảm chứ sao nữa.


Hai người hàn huyên mấy câu, đề tài liền quay trở về vấn đề
con cá, Tứ phu nhân kinh ngạc, ánh mắt chua ngoa lập tức lăng trì khuôn mặt của
ta, khiển trách: “Một nô tài không có quy củ như thế, ném ra ngoài đánh ba mươi
gậy!”.

Muốn đánh ta sao?

Khóe miệng ta nhếch lên mất tự nhiên, Bát phu nhân thấy vẻ mặt
của ta lại càng kinh hồn táng đảm, nhỏ giọng nói bên tai Tứ phu nhân: “Tỷ tỷ,
hay là bỏ đi…”.

“Các ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì?”, Tứ phu nhân thét to:
“Một cung nữ nho nhỏ không ngờ lại làm càn như vậy, chúng ta làm chủ tử còn gì
là thanh danh uy tín nữa? Muội muội à, muội cũng quá nhân hậu rồi”.

Quá nhân hậu?! Ta nhịn xuống cơn buồn nôn trong dạ dày, Bát
phu nhân rõ ràng là đang bắt nạt kẻ yếu mà.

Mấy thị vệ đứng ở một bên hai mặt nhìn nhau, chần chờ không
dám ra tay.

“Các ngươi…”, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, “Ta cũng không
tin không trị được ngươi!”.

Ta ngáp một cái, Tứ phu nhân này thật là không đủ thông
minh, trở về nhà mẹ đẻ ba tháng không hiểu rõ tình hình thì thôi, tội gì phải vội
vã như sắp chết đến nơi vậy. Nếu như ta ở Tĩnh Tâm Điện này cùng với mười chín
vị phu nhân, ngoại trừ ngươi ra, ai ta cũng từng nói qua những lời như thế, mà
ta vẫn còn lành lặn đứng ở chỗ này, không biết ngươi nghĩ như thế nào mà dám
đòi đánh ta…

Không khí đang giằng co, đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng
vang lên: “Tiểu Tứ, nàng trở về rồi”.

“Điện hạ!”, Tứ phu nhân vừa quay đầu lại, đã biến thành
khuôn mặt khóc như mưa rơi trên cành hoa lê, chết tiệt, khuôn mặt biến sắc cũng
quá thần kỳ, mới vừa rồi còn hung dữ như một con cọp mẹ…

Một dáng người cao to xuất hiện bên hồ, cẩm y hoa phục, minh
diễm tuyệt luân, trên môi nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt trong như ngọc lóe ra ánh
sáng hấp dẫn người ta, y dường như chính là cảnh sắc khiến người khác nghẹt thở

nhất.

Là Niệm Vãn.

Cũng chính là hoàng cung.

Đúng như vậy, các vị độc giả nghĩ không sai đâu.

Y chính là Tam hoàng tử của Độc Cô hoàng triều đời thứ ba
mươi bốn, Độc Cô Niệm Vãn.

Niệm Vãn và Tứ phu nhân nhìn nhau thật lâu, như thể Y Bình
và Thư Hoàn trong truyền thuyết[1].

“Tiểu Tứ!”.

“Điện hạ!”.

Ngay sau đó hai người chạy nhanh đến chỗ đối phương, rồi ôm
lấy nhau thật chặt.

Ta đen mặt, làm bộ như không nhìn thấy cảnh Bát phu nhân
ghen tỵ và Nhược Cửu đầy hâm mộ.

“Tiểu Tứ, chuyện gì mà mất hứng vậy?”.

“Điện hạ… Ô ô, có người bắt nạt thiếp…”.

“Là ai không muốn sống nữa, dám bắt nạt Tiểu Tứ ta thương nhất”.

“Điện hạ, cá trong hồ Tĩnh Tâm này… Lần trước ngài còn nói
muốn cho thiếp…”.

“Đúng vậy, mà sao?”.

“Nhưng mà, có người lại muốn bắt con cá lên làm thịt…”.

Rốt cuộc đã nói đến trọng điểm, ta lấy lại vẻ mặt lưu manh,
chuẩn bị nghênh chiến.

“Có chuyện này nữa sao?”, Niệm Vãn sửng sốt, thuận miệng hỏi:
“Là ai?”.

Một ngón tay ngọc thon thon không chút do dự chỉ về phía ta.

Niệm Vãn đưa mắt nhìn ta, ánh mắt thâm trầm, muốn nói nhưng
lại thôi, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Nhưng ngay sau đó, y thở dài dằng dặc, Tứ phu nhân nhếch lên
một nụ cười chiến thắng.


“Tiểu Kỷ”, Niệm Vãn nghiêm túc nói: “Lần này là cô không
đúng… Ách, mà con cá kia… Ăn có ngon không?”.

Ta ngơ ngác nói: “Còn chưa ra tay được”.

“Vậy bắt lên rồi cùng nhau ăn thử đi”, Niệm Vãn cười mỹ lệ,
“Cá Tây Phiên ta cũng chưa từng nếm thử, mấy ngày trước đây ta cũng định bắt
lên, con cá mập như vậy, ngắm thôi thì đáng tiếc”.

Mọi người toàn bộ u mê, Tứ phu nhân hờn dỗi một tiếng: “Điện
hạ!”.

“A”, Niệm Vãn nắm tay nàng ta, cười nói: “Buổi tối Tiểu Tứ
và Tiểu Bát tới đây cùng nhau đi, đừng nói cho những phu nhân khác, nếu không sẽ
không đủ ăn đâu”.

Y cùng với hai vị phu nhân cười lên. Khóe mắt ta bắt đầu co
lại, người này mặc dù là hoàng tử cao quý, nhưng lại không giữ mình trong sạch
chút nào, đã được dâng mười chín vị tiểu thiếp xinh đẹp mà còn câu dẫn hoa bướm
bên ngoài, khiến các cô nương nhà người ta biến thành oán phụ nơi khuê phòng,
thật là nghiệp chướng… Ta liếc nhìn Nhược Cửu một cái, cảnh cáo nàng đừng nên
mơ mộng được làm phượng hoàng bay lên đầu cành nữa, chuyên tâm đi vớt cá với ta
đi.

Nhưng Nhược Cửu nhìn theo bóng lưng Niệm Vãn, căn bản không
hề để ý tới ta, vẻ mặt si mê nồng đậm. Ta không khỏi có chút tức giận, lạnh
lùng nói: “Nếu như y vẻ ngoài xấu xí, không có bộ dạng xinh đẹp như vậy, ngươi
còn có thể thích y sao?”.

Nhược Cửu ngẩn người, mở miệng nói: “Tam hoàng tử dù có xấu
cũng rất đẹp…”. (ắc… là sao??? =]] )

Ta tức đến dở khóc dở cười, “Nếu như xấu muốn chết thì
sao?”.

“Vậy Nhược Cửu cũng thích”, tiểu cung nữ bướng bỉnh nói: “Ta
không chỉ thích khuôn mặt Tam hoàng tử, ngươi có nhìn thấy, Tam hoàng tử vẻ mặt
thì cười, nhưng ánh mắt lại không cười…”.

Ta ngẩn ngơ.

Chỉ e Nhược Cửu thật sự đã yêu Niệm Vãn rồi.

Nếu không thì làm sao có thể phát hiện ra, trong nụ cười tuyệt
sắc của y mang theo vẻ bi thương sâu đậm.

Ngươi thật đáng thương, Niệm Vãn.

Chẳng qua là, ta cũng không có tư cách nói ngươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.