Đọc truyện Nguyên Kỷ Nguyên Nhan – Chương 15
Cứ cười đi, ta oán độc nằm ngay đơ trên mặt đất.
Dạ Kiếm Ly cười sảng khoái, sau đó đi tới như một tên trộm,
ngồi xổm xuống nhìn ta với vẻ hả hê, nói: “Tư thế ngã nhào của Tiểu Kỷ thật là
ưu nhã, e rằng Tiêu Linh cũng không thể nào hơn được cô đâu nha”.
Khổ nỗi ta ngậm trong miệng một cái phau câu gà bự vô cùng,
nuốt cũng nuốt không trôi, phun cũng không phun ra được, oán hận trào dâng
trong đáy lòng. Cho nên khi nhìn thấy hắn cười không còn chút phòng bị, ta liền
dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt lỗ tai, nắm lấy vạt áo của hắn, dùng hết sức
kéo một cái.
Trong nháy mắt Dạ Kiếm Ly liền nằm bẹp ở chỗ vừa nãy ta nằm,
ta cũng có chút sửng sốt. Không ngờ lại có thể ra tay dễ dàng như vậy, võ công
người này không phải là rất lợi hại sao. Ách… Trên đầu của hắn có cái gì xanh
xanh vậy? Là rau hẹ sao… Trên mặt hắn còn có cái vật gì bầy nhầy như là phân…
Buồn ói quá.
Tại sao hắn không nói lời nào vậy, dựa theo tính tình thích
sạch sẽ của người này, không phải là nên hét lên một tiếng sau đó nhảy dựng lên
bóp chết ta sao… Không khí có chút quỷ dị, ta đột nhiên có một dự cảm không rõ
lắm.
Bên trong miệng ta ngậm cái phau câu gà, đôi mắt không hồn mờ
mịt nhìn hắn, nhưng thật ra là nhìn lướt qua bờ vai của hắn, xem xét coi con đường
chạy trốn qua bệ cửa sổ có phải là nhanh nhất hay không.
Trong khoảnh khắc ta chuẩn bị chuồn mất, Dạ Kiếm Ly đột
nhiên cười to.
Hắn hắn hắn hắn không phải là điên rồi đó chứ.
Thiếu niên vươn tay, ngón tay thon dài xoa lên mặt ta, cảm
giác lạnh như băng dính dính khiến cho ta run rẩy một trận.
Dính dính? Ách, hình như thật sự có chút dính dính…
Ta sờ sờ một chút, rồi để lên lỗ mũi ngửi ngửi.
Nhìn từ xa gần giống như phân, nhìn gần cũng giống như phân,
dưới con mắt mờ mịt của ta lại càng giống như phân.
Nhưng vật này có một cái tên khoa học, gọi là mắm tôm.
Thối quá…
Ta nhìn tên khốn kia, suýt chút nữa ta đã tưởng là mỹ nam rốt
cục cũng thông suốt rồi. Quả nhiên không thể mong đợi gì ở hắn.
Dạ Kiếm Ly chậm rãi bưng chậu nước lên lau người, hơn nữa
cái gì không nên cởi cũng đều cởi ở trước mặt ta. Người này có lẽ là chắc chắn
ta không nhìn thấy hắn, hừ, bây giờ không nhìn lén còn đợi lúc nào nữa, dù sao
ta cũng không muốn bị lỗ.
Nói thì nói như thế không sai, nhưng mà cuối cùng trong lòng
ta cũng chột dạ một chút, hơn nữa nếu như bị hắn phát hiện ta nhất định sẽ chết
không toàn thây. Quan trọng nhất là, ta không có cách nào quản được hai con mắt
của mình tiếp tục làm bộ mờ mịt mà không liếc về phía bộ phận quan trọng trên
người hắn.
Có thể tưởng tượng được, vẻ mặt đó của ta nhất định rất thô
tục.
Ta không nhìn hắn nữa, làm bộ như khập khễnh mò tới bên cạnh
chậu nước, toàn tâm toàn ý rửa mặt.
Sợi mì còn vắt trên lông mày ta nữa chứ… Trong lòng ta lại
muốn làm trò ác độc, ta lôi bình sứ chứa kem rửa mặt dưa chuột ra, đều do cái
tên kia, ta cũng quên mất trên người mình còn bẩn hơn so với hắn.
Dạ Kiếm Ly đột nhiên nghiêng mặt sang, “Thật sự dùng rất tốt
sao?”.
Ta ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó đưa bình sứ nhỏ cho hắn, “Thử
một chút đi?”.
Hắn chần chờ nhận lấy, ta cười cười, lại móc ra một cái hộp
phấn.
“Cái này là cái gì nữa?”.
“Thuốc cao mật ong đó nha, dùng xong rất dễ chịu, muốn thử một
chút không?”.
“…”, Dạ Kiếm Ly cẩn trọng quệt một miếng, rồi bôi lên trên
môi.
“Ừ… Lại còn rất ngọt, không tệ”.
“Đó là chuyện đương nhiên”, ta đắc ý nói tiếp: “Trước kia ta
thường dùng nó để bôi chân mà…”.
Có vật gì đó “rắc” một tiếng, trong lòng ta cả kinh, bà nội
nó Dạ Kiếm Ly, bình sứ nhỏ chứa kem rửa mặt của ta!
Một ngày bị hành hạ đến qua giữa trưa mới ra khỏi cửa, bởi
vì Dạ Kiếm Ly sống chết không chịu mặc quần áo bẩn, cho nên liền móc tiền ở cái
túi bên eo của ta nhờ tiểu nhị mua hai bộ áo.
Nhưng mà… Ta vuốt bộ vải thô hôi rình kia, tên tiểu nhị này
thực sự chẳng có tí thẩm mỹ nào, có cơ hội ta nhất định sẽ trừ lương. Tại sao bộ
của Dạ Kiếm Ly thì bạch y phiêu phiêu như tiên, mặc dù ta nhìn không rõ lắm,
nhưng mà chất lượng nhất định tốt hơn nhiều so với ta!
“Cô chỉ cho người ta một đồng bạc, không lẽ muốn người ta
mua tơ lụa cho cô sao?”, Dạ Kiếm Ly lười biếng nói.
“Ta xài bạc thế nào ai cần huynh lo”, ta oán hận xoay người
bỏ đi, tốt xấu gì hắn cũng là mỹ nam mà, thân là mỹ nam sao có thể keo kiệt như
vậy, ngay cả quần áo cũng bắt ta bỏ tiền ra.
“Ta keo kiệt sao?”, Dạ Kiếm Ly dường như thấy được suy nghĩ
của ta, “Những tờ ngân phiếu kia bị mắm tôm làm dơ, ta vứt bỏ rồi”.
Vứt… Vứt bỏ?
Rắc, rắc rắc rắc…
Đó là thanh âm ta bị hóa đá trong nháy mắt, sau đó bị gió thổi
vỡ tan…
Cái đồ phá nhà phá cửa, có tiền cũng không cần phải đốt như
vậy chứ.
“Huynh vứt bỏ ở đâu?”, ta ôm hi vọng hỏi.
“Nhà xí, nhét chung với đống y phục kia”.
Ta lập tức bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để tiến vào nhà
xí nam…
* * *
Cảnh tượng này quả thực rất quỷ dị, ta ăn mặc như một gã sai
vặt cưỡi Tiểu Lừa ngọc thụ lâm phong, Dạ Kiếm Ly không đội mũ, đầu tóc cũng chỉ
tùy tiện buộc lỏng thành một bó, mặc một bộ bạch y bằng lụa mỏng, người đi đường
nhìn như thể nhìn thấy quỷ… Được rồi, ta thừa nhận ta là đang trả thù hắn…
Hắn nhẹ nhàng dắt Tiểu Lừa, trên đường chợ chật chội, người
đi đường không ai bảo ai đều tránh ra nhường cho hắn một lối đi nhỏ, như thể đụng
phải góc áo của hắn cũng là đắc tội khinh nhờn.
Cho dù thế giới của ta là một mảnh mơ hồ, ta vẫn như cũ có
thể cảm giác được, Dạ Kiếm Ly. Chỉ cần thiếu niên này, ngửa đầu cười yếu ớt một
cái, thật sự là, phong hoa tuyệt đại.
Bụng của ta ùng ục reo lên.
Cảm giác thấy ánh mắt khinh bỉ của Dạ Kiếm Ly, ta hừ lạnh một
tiếng, ôm lấy cổ Tiểu Lừa.
“Tiểu Lừa, mày có đói bụng không? Ăn cơm với tỷ tỷ đi”.
Tiểu Lừa vui mừng hí lên một tiếng, thật biết nể tình, ta
vui vẻ vuốt đầu nó. Dạ Kiếm Ly đột nhiên không đi nữa, ta không dám quay đầu
nhìn xem, đành phải bất động con mắt tận lực quan sát chung quanh.
Một bóng người mơ hồ, một công tử áo xanh, phi thân tới gần
Dạ Kiếm Ly.
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng kiếm bạt nỗ trương.
Cả người ta cứng ngắc, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có một
luồng chưởng tập kích tới.
Tiểu Lừa hí dài một tiếng, khu chợ đông đúc lập tức rối loạn,
Dạ Kiếm Ly chợt xoay người lại, một bóng ảnh hoa lệ phô trương rời khỏi vỏ, đất
trời trong khoảnh khắc mất đi mọi sắc màu.
Lệ Đao!
Bóng xanh cùng bóng trắng đan vào chung một chỗ, ta bất chấp
không muốn làm bộ mắt mù nữa, tìm kiếm thân ảnh Dạ Kiếm Ly giữa một mảnh hỗn độn.
Tiểu Lừa hí dài, ta đột nhiên tỉnh ngộ, phải chạy thôi, lúc này không chạy còn
đợi đến khi nào, lần trước lừa gạt chuyện hạ độc không thể hù dọa Dạ Kiếm Ly được
bao lâu, lần sau nếu như hắn lại bóp cổ ta nữa, có khóc lóc van xin hắn tha mạng
chỉ sợ cũng không được…
Ta ghìm chặt dây cương, mặc dù từng cưỡi ngựa vài lần, nhưng
kỹ thuật của ta có thể xem là đồ bỏ đi.
Tiểu Lừa sao mày lại chạy ngược trở về thế này! Ta kinh hãi,
đây tuyệt đối không phải là do kỹ thuật, mà là Tiểu Lừa tuyệt đối trung thành với
chủ, trong nháy mắt đã chạy tới chỗ hai người đang đánh nhau, chạm phải một ánh
sáng đỏ, ta sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Dạ Kiếm Ly đột nhiên cười nhẹ bên tai ta, “Thật ra thì con mắt
của cô… Sớm đã nhìn thấy rồi”. Ta ngơ ngẩn, mặc hắn túm lấy dây cương, Tiểu Lừa
cảm giác được chủ nhân đã lên ngựa, vui mừng hí một tiếng, tung vó chạy như điên.
“Ta suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra lý do vì cô mà đánh
nhau…”, hắn nói nhỏ bên tai ta: “Những kẻ áo đen đi theo chúng ta, suýt nữa
ngay cả ta cũng không phát hiện ra”.
Kẻ áo đen? Cái gì mà kẻ áo đen… Biến cố phát sinh quá nhanh,
ta phản ứng không kịp, chỉ kinh ngạc nhìn phía trước.
“Nói không ra lời sao?”, Dạ Kiếm Ly nắm lấy eo của ta, ta đột
nhiên có linh cảm không lành, “Cuối cùng nói cho cô biết, khi vừa bắt đầu ta đã
biết, cô không có hạ độc ta”.
Thân thể đột nhiên bị ném bay lên trời, ta sợ đến mức lớn tiếng
thét chói tai, trơ mắt mơ hồ nhìn cái bóng trắng tuyệt trần kia rời đi.
Dạ Kiếm Ly con mẹ huynh!
…
Ách, dường như mỗi lần mắng xong những lời này, ta đều sẽ
vinh quang lừng lẫy mà té xỉu.
Nhưng mà lần này không có.
Đây cũng có nghĩa là, ta sẽ phải cảm nhận rõ ràng nỗi thống
khổ khi từ trên cao mười thước bất lực rơi xuống, có phải không?
A a a a a a…
Ách, hình như không có chuyện gì?
Ta cố gắng chớp đôi mắt mờ, nhìn chung quanh, đột nhiên phát
hiện ra mình đang ở trong lồng ngực một người!
Công tử áo xanh cười vang, nói: “Các chủ Thanh Phong Các, đã
lâu không gặp”.
Giọng nói này… Hẳn là Môn chủ Triêu Thánh Môn, Tư Mã Hiển
Dương!