Đọc truyện Nguyên Huyết – Chương 22: Á» Á» »â¦
Sau ba ngà y táºp tà nh liên tục, Tá»ch Ca quan sát sá» liá»u tÄng trưá»ng, tá»± cảm thấy kế hoạch huấn luyá»n cá»§a mình rất hiá»u quả.
Hôm nay, hắn vừa má»i ngá»i xuá»ng ghế, Äang gặm bánh mì, bá»ng cảm thấy sau lưng lạnh toát, nhưng giây tiếp theo, lại không thấy gì bất thưá»ng nữa.
Tá»ch Ca tá» ra nghi ngá», yên lặng quét quanh nhà Än má»t vòng.
Hắn quay Äầu lại, Äang Äá»nh Än sáng tiếp, lại phát hiá»n bánh mì và ly sữa Äã biến mất!
â¦Kỳ lạ.
Không thá» có chuyá»n vừa tá»nh ngá»§ Äã biến thà nh não cá và ng ÄÆ°á»£c, hay là gặp ma giữa ban ngà y?
Tá»ch Ca không thá» giải thÃch ÄÆ°á»£c, nhưng mà bữa sáng biến mất rá»i hắn cÅ©ng không còn cách nà o, Äà nh xoa xoa cái bụng trá»ng rá»ng, Äeo ba lô chuẩn bá» lên lá»p.
Äi tá»i cá»a, Tá»ch Ca vừa má»i xoay ngưá»i Äá»nh Äá»i già y, má»t cÆ¡n gió mạnh bất chợt ùa Äến sau lưng!
Lần nà y hắn sá»m có chuẩn bá», âm thầm siết chặt nắm Äấm, quay lại phản Äòn.
Nhưng Äằng sau trá»ng hoác.
Chá» có hai ba sợi tóc cá»§a hắn, rÆ¡i xuá»ng giữa không trung.
Cùng lúc Äó, má»t thứ gì Äó má»m má»m Äặt ngay cá» Tá»ch Ca.
Äá»ng thá»i, giá»ng nói cá»§a Rhein vang lên: âNếu ta dùng móng tay cá»§a mình, cá» ngươi ÄaÌ bá» Äâm xuyên.
Muá»n gia tÄng thá»±c lá»±c, ngươi nên há»c chút gì Äó có giá trá» hÆ¡n, chứ không phải hấp thụ tinh hoa nháºt nguyá»t.â
âá»â¦â Tá»ch Ca có chút Äá» tâm, âCáºu dùng cái gì Äặt trưá»c cá» tôi váºy?â
Sau lưng không có âm thanh, Äại khái Rhein cÅ©ng chú ý tá»i câu há»i cá»§a Tá»ch Ca nên cạn lá»i.
CÅ©ng chÃnh lúc nà y!
Tá»ch Ca chuẩn bá» Äầy Äá»§, lần thứ hai xoay thắt lưng, má»t quyá»n Äánh vá» hưá»ng truyá»n Äến âm thanh!
Nhưng hắn nhìn không Äúng thá»i cÆ¡, má»t quyá»n ẩn chứa hÆ¡n phân ná»a sức mạnh Äánh hụt, theo quán tÃnh hắn lảo Äảo má»t cái, ngã bá»t ngay tá»§ già y, chợt nghe thấy tiếng cưá»i khẽ không biết từ Äâu truyá»n Äến.
Sau khi cưá»i khẽ, lại không có Äá»ng tÄ©nh.
Tá»ch Ca ngá»i xuá»ng Äá»i già y, trái phải không nhìn thấy Rhein Äâu, lại Äợi má»t há»i, cảm thấy tám phần là Äá»i phương Äã rá»i Äi, sẽ không Äá»t nhiên xuất hiá»n nữa, lầm bầm lầu bầu: âÄá»t nhiên xuất hiá»n, Äá»t nhiên là m mà u, Äá»t nhiên biến mất⦠Chẳng lẽ, Äang ám chá» mình nên bá» xa tìm gần, theo cáºu ta luyá»n táºp?â
Lẩm bẩm xong, Tá»ch Ca bá»ng ÄỠý Äến cảm giác kỳ lạ á» cá», không nhá»n ÄÆ°á»£c vươn tay ra sá», Äụng phải vụn bánh mì.
Hắn suy nghÄ© kỹ, mắng má»t tiếng: âÄừng tưá»ng là m ma cà rá»ng thì có thá» lãng phà thức Än nhé! Bữa sáng tôi còn chưa Än no Äâu!â
Không biết có phải do nhạc Äá»m lúc sáng không, mà Tá»ch Ca lên lá»p cứ cảm thấy quái quái, giá»ng như sau lưng bá» ai Äó nhìn chằm chằm, Äứng không thoải mái, ngá»i cÅ©ng không thoải mái, nghe giảng không thoải mái, mà không nghe giảng cÅ©ng váºy.
Tháºt vất vả chá» Äến tan há»c, Tá»ch Ca xen lẫn trong Äám sinh viên ra ngoà i, vô cùng nghiêm túc suy xét xem có nên bùng tiết buá»i chiá»u⦠Sau Äó, hắn bá»ng nháºn ÄÆ°á»£c cuá»c gá»i từ Lý Láºp Phương.
Tá»ch Ca: âAlo?â
Lý Láºp Phương: âA a a a a BOSS tôi yêu cáºu chết mất a a a a a!â
Tá»ch Ca: âÃ, cảm Æ¡n.â
Lý Láºp Phương: âA a a a a tôi háºn không thá» nhảy lên hôn cáºu má»t tráºn!â
Tá»ch Ca chảy má» hôi: âCái nà y thì không cần Äâu, cáºu bình tÄ©nh chút Äi, giá» cáºu Äang á» Äâu? Thấy phòng là m viá»c má»i chưa?â
Lý Láºp Phương: âGiá» tôi Äang á» phòng là m viá»c!â
Tá»ch Ca: âHà i lòng chứ?â
Lý Láºp Phương: âKhông thá» hà i lòng hÆ¡n ÄÆ°á»£c nữa!â
Tá»ch Ca: âVáºy thì tá»t, phòng là m viá»c là do lão Sa bá» trà cho cáºu, tôi cÅ©ng không biết nó tròn méo ra sao.
Nhưng lão Sa mặc dù hÆ¡i Äôc miá»ng má»t chút, nhưng nÄng lá»±c là m viá»c rất mạnh, sẽ không Äá» cáºu thất vá»ng Äâu.â
Má»t cuá»c Äiá»n thoại kết ná»i hai Äầu thà nh phá».
Lúc Lý Láºp Phương nói chuyá»n cùng Tá»ch Ca, cáºu ta Äang Äứng giữa xưá»ng luyá»n kim rá»ng ngang ngá»a sân bóng rá»!
Xưá»ng luyá»n kim nà y ÄÆ°á»£c xây sâu xuá»ng nÄm mét, chá» có tầng hai là nằm trên mặt Äất.
Cá»a lá»n là m bằng Äá»ng thau mang hÆ¡i thá» cá» xưa, á» tay nắm cá»a có hai con rắn bạc quấn quanh, mắt ÄÆ°á»£c khảm bảo thạch mà u và ng Äục, dùng Äá» xác nháºn danh tÃnh.
Chá» sau khi xác nháºn danh tÃnh, cá»a má» tá»± Äá»ng, xưá»ng luyá»n kim hiá»n ra ngay trưá»c mắt!
Sân bóng ÄÆ°á»£c phân chia thà nh nhiá»u khu vá»±c, thay Äá»i dần từ ngoà i và o trong, ngoà i cùng là khu vá»±c Äặt giá sách và tá»§ lạnh, trên giá Äá»u là sách Latin và tiếng Anh, tá»§ lạnh thì Äóng chặt, tiá»n tay má» ra nhìn, Äáºp và o mắt Äá»u là Äất Äá, lông chim, con mắt, tóc, móng tay, tứ chi, chẳng thiếu thứ gì.
Lại tiến thêm má»t bưá»c, mấy cái bá» lá»n cùng vá»i bà n là m viá»c ÄÆ°á»£c bá» trà bá»n phÃa trong xưá»ng, mà u sắc trong bá», hoà n toà n khác nhau, hầu hết còn Äá» trá»ng, thế nhưng trong sá» chúng, có má»t cái bá» chứa chất lá»ng nhìn như magma nóng chảy, là m ngưá»i hãi hùng khiếp vÃa.
Äi Äến chÃnh giữa, là má»t cái bà n lá»n tám cạnh phát ra ánh sáng mà u lam, chiếm cứ vá» trà bắt mắt nhất.
Hình dáng cái bà n nà y nhìn qua cá»±c kỳ giá»ng vá»i âbà n chuyá»n hoánâ Lý Láºp Phương từng thấy trong sách.
Cái bà n chuyá»n hoán nà y nghe nói là do má»t nhà tiên tri á» thần giá»i tặng cho thuáºt sư luyá»n kim, tên là âBá»i diá»p chi giámâ, cho dù là thuáºt sư luyá»n kim ngu dá»t cỡ nà o, Äứng trưá»c bá»i diá»p chi giám, Äá»u sẽ xuất hiá»n linh cảm cuá»n cuá»n không dứt.
Tất nhiên, lúc thấy Äoạn giá»i thiá»u nà y, Lý Láºp Phương chá» cho rằng Äó là ngưá»i Äá»i phóng Äại, sau khi vòng quanh cái bà n ná» tìm tòi, liá»n Äứng bên cạnh gá»i Äiá»n cho Tá»ch Ca.
Nhưng không hiá»u tại sao, cuá»c gá»i vừa kết ná»i, cáºu ta cà ng nói cà ng hưng phấn, trong Äầu sôi trà o, Äá»§ loại ý tưá»ng lá»n máºt ná»i gót mà tá»i, cáºu ta báºt thá»t lên vá»i Tá»ch Ca: âBOSS nà y, cáºu có muá»n là m món Äá» gì Äó không? Cần gì cứ nói trá»±c tiếp vá»i tôi nha!â
Tá»ch Ca khen: âKhông tá»i, cÅ©ng có ý thức Äấy.â
Lý Láºp Phương: âBOSS, tôi nghe nói gần Äây cáºu Äang rèn luyá»n thân thá», tôi nghÄ© cáºu sẽ cần Äến má»t sá» trang bá» mang tÃnh kiá»m chế hoặc là tÄng cưá»ng, cái trưá»c dùng Äá» huấn luyá»n bình thưá»ng, cái sau dùng cho chiến Äấu!â
Tá»ch Ca phải nhìn Lý Láºp Phương bằng cặp mắt khác xưa: âCáºu cÅ©ng có tác dụng Äấy!â
Hai ngưá»i ba xạo má»t há»i Äạt thà nh nhất trÃ, Lý Láºp Phương cúp Äiá»n thoại, Äầy cõi lòng là tình cảm mãnh liá»t, nôn nóng bắt tay và o thiết kế, không há» chú ý tá»i, sau khi cáºu ta cách xa bá»i diá»p chi giám tầm nÄm bưá»c, và nh ngoà i cá»§a nó bá»ng tá»± giãn ra, ánh sáng mà u xanh nãy giá» cuá»n lấy Äầu Lý Láºp Phương bá»ng lóe lên hai cái, Äá»t nhiên biến mất.
Lý Láºp Phương cả ngưá»i chấn Äá»ng, kÃch Äá»ng như vừa bá» ai Äó dá»i má»t gáo nưá»c lạnh.
Cáºu ta gãi gãi Äầu, lẩm bẩm: âVừa rá»i nảy ra rất nhiá»u ý tưá»ng, phải nhanh chóng nhá» kỹ má»i ÄÆ°á»£c, chứ không quay Äầu cái lại quên ⦠Ã, sao cứ cảm thấy mình Äã quên mất thứ gì Äóâ¦â
Lý Láºp Phương vá»i và ng ghi chép lại, chứ không miá»t mà i theo Äuá»i, chá» Äến khi cáºu ta hoà n thà nh bản ghi chép, Äá»t nhiên cáºu ta phát hiá»n mình Äã quên mất thứ gì!
âTrá»i ạ, mình muá»n há»c rá»i!â
*
Má»t cuá»c gá»i ngoà i ý muá»n khiến tâm trạng cá»§a Tá»ch Ca tá»t hÆ¡n má»t chút.
Vì thế hắn bá» qua ý Äá»nh rá»i trưá»ng há»c, sau khi nhấm nháp xong bữa trưa tại cÄng-tin, liá»n bá» há»c Äến thư viá»n tra tà i liá»u.
Nói cÅ©ng kỳ, sau khi Äến trưá»ng, cho dù là lên lá»p Äi vá» sinh hay ngá»i cÄng-tin, hắn luôn cảm thấy có má»t sá»± tá»n tại khác thưá»ng và má» nhạt Äeo bám mình, cho Äến khi hắn bưá»c và o thư viá»n, má»i dần dần biến mất.
Trong lòng hắn cá»±c kỳ kinh ngạc, chá»n má»t vá» trà cạnh cá»a sá» lầu hai, vừa má»i ngá»i xuá»ng, Äá»t nhiên lại cảm thấy bất an giá»ng lúc nãy.
Tá»ch Ca mẫn cảm láºp tức nhìn xung quanh, bạn há»c bên trái, giá sách sau lưng, bên phải là tán cây Äá» bóng, thấy thế nà o cÅ©ng không có gì bất thưá»ng.
Hắn tá»± há»i má»t khắc, láºp tức Äá»i sang vá» trà chÃnh giữa tầng trá»t, xung quanh Äá»u có giá sách che chắn.
Ngá»i á» vá» trà má»i, cảm giác mÅ©i nhá»n lần nữa biến mất, Tá»ch Ca thá» phà o, bắt Äầu viết viết vẽ vẽ, rất nhanh Äắm chìm trong biá»n tri thức.
Ra và o thư viá»n phải có thẻ há»c sinh.
Äá»ng nghÄ©a vá»i viá»c, trong khoảnh thá»i gian nà y, háºu duá» cá»§a cáºu sẽ an toà n.
Dưá»i bóng cây, Rhein buá»n ngá»§ ngáp má»t cái.
Cho dù toà n thân ÄÆ°á»£c bao bá»c trong lá»p áo choà ng mà u Äen, cÅ©ng tránh dưá»i bóng cây, nhưng cáºu vẫn cảm thấy má»t má»i buá»n ngá»§, cứ như là bá»n nÄm ngà y nay không ngon giấc váºy, Äến ná»i máu cÅ©ng sắp bá»c hÆ¡i.
Tất cả là tại tên háºu duá» nà o Äó má»i bá» sÆ¡ á»§ng, không rÆ¡i và o trạng thái ngá»§ say Äá» tÃch lÅ©y nÄng lượng, ngược lại giữa ban ngà y ban mặt chạy tá»i chạy lui, chẳng khác nà o con ma long tinh lá»±c trà n trá», không biết má»t má»iâ¦
Má»i thả lá»ng má»t chút, bầu trá»i sáng sá»§a Äã bá» Thần dùng ma pháp xóa sạch, Äá» lên mảng mà u xanh xám thản nhiên, Äiá»m thêm ánh tá»ch dương Äá» rá»±c.
Trên cà nh cây, Rhein ngá»§ thẳng Äến hoà ng hôn, cho Äến khi rặng núi nuá»t trá»n thái dương, cuá»i cáºu cÅ©ng khôi phục lại má»t Ãt tinh thần.
Cáºu ngá»i thẳng, hưá»ng và o thư viá»n tìm kiếm Tá»ch Ca.
Sau Äó cáºu liá»n phát hiá»n, không thấy háºu duá» Äâu cả.
*
Tá»ch Ca Äang gá»i Äiá»n cho bạn cùng phòng ký túc.
Mưá»i phút trưá»c, hắn còn á» thư viá»n.
Mưá»i phút sau, hắn Äã vá» tá»i ký túc xá rá»i.
Trong phòng ngá»§, ba ngưá»i bạn khác Äá»u ra ngoà i, bá»i vì ba mươi phút trưá»c, hắn lấy lý do tá» chức liên hoan, bảo bá»n há» Äến má»t nhà hà ng gần trưá»ng há»c Äợi hắn.
Trương Phà m buá»n bá»±c nói: âCáºu Äang á» Äâu váºy hả? Bên nà y chuẩn bá» mang thức Än lên rá»i, mà cáºu còn chưa thấy mặt mÅ©i Äâu, tôi bảo phục vụ chá» cáºu Äến rá»i mang Äá» Än lên bá»n há» không nghe, tôi nói không cần nhiá»u Äá» Än như váºy, há» lại bảo bà n nà y Äã thanh toán rá»i.â
Tá»ch Ca: âLà tôi yêu cầu Äấy, không cần ÄỠý Äến tôi, các cáºu cứ Än no Äi.â
Trương Phà m: âCáºu lại có ý Äá» gì vá»i chúng tôi à â¦â
Tá»ch Ca nghiêm trang chững chạc: âKhông, xảy ra tình huá»ng bất ngá» thôi.
Tôi phát hiá»n có ngưá»i âm thầm theo dõi tôi mưu Äá» gây rá»i, vì thế Äang Äấu trà Äấu dÅ©ng vá»i hắn, xem nưá»c cá» cá»§a ai cao hÆ¡n.â
Trương Phà m: âCái gì?!â
Tá»ch Ca: âNhá» giá»ng thôi, lỡ may kinh Äá»ng tá»i Äá»i phương sẽ không hay.â
Trương Phà m phát Äiên: âGặp tình huá»ng thế nà y cáºu phải báo cảnh sát má»i Äúng chứ!â
Tá»ch Ca: âÄừng sá»t ruá»t, tôi còn không sợ cáºu sợ cái gì?â
Trương Phà m: âÄại ca, Cách Cách, tôi sợ Äến sắp ngất rá»i Äây nà y, cáºu Äang á» Äâu mau nói cho tôi biết, tôi giúp cáºu báo cảnh sát ÄÆ°á»£c không?â
Tá»ch Ca: âVấn Äá» nhá» thế nà y không cần lãng phà tà i nguyên cá»§a nhân dân, giá» tôi Äang á» phòng ngủ⦠Nà y, tôi cảm thấy hắn sắp Äến, nói chuyá»n sau nha!â
Tá»ch Ca gác máy.
Cái loại cảm giác mÆ¡ há», Äứng ngá»i không yên, lại muá»n vùng vẫy.
Vì thế hắn hạ quyết Äá»nh.
Hắn kéo rèm trong phòng ngá»§, báºt Äèn và Äóng cá»a, cuá»i cùng hắn dá»n má»t cái ghế ra ngá»i giữa phòng, chá» con má»i sa lưá»i.
Má»i thứ Äá»u á»n thá»a.
Ná»a phút sau, má»t cÆ¡n gió ná»i lên, thá»i má» cánh cá»a, thá»i bay bá»t trắng phá»§ kÃn trên sà n nhà .
Trong lá»p bụi trắng Äầy trá»i, Tá»ch Ca láºp tức báºt Äèn flash, chiếu lên các bức tưá»ng.
Trên tưá»ng quét má»t lá»p keo dán mà u và ng óng, lúc nà y Äá»t nhiên xuất hiá»n ná»a cái dấu già y nhà n nhạt.
Trong phòng an tÄ©nh má»t lúc lâu.
Tá»ch Ca: âá» á» á»â¦â
Không Äợi hắn á» thêm tiếng nữa, trong phòng ngá»§ Äá»t nhiên nhiá»u ra má»t thân ảnh.
Rhein bất Äắc dÄ© xuất hiá»n trưá»c mặt Tá»ch Ca..