Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa

Chương 55(hoàn)


Đọc truyện Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa Full – Chương 55(hoàn)

Lần đầu ra mắt khó tránh khỏi có vấn đề.

SUN xét duyệt nghiêm ngặt chuyện đăng ký sử dụng, mỗi lĩnh vực đều có chuyên gia, đảm bảo chất lượng cao cho người sử dụng. Quá trình này khó khăn lại dài dằng dặc, cần phải tích lũy kinh nghiệm trong thời gian dài, tăng ca là chuyện bình thường. Khó có được hôm rảnh rỗi, Sử Kim kéo hai người đi uống mấy chén rượu.

Trong quán bar, Trì Tranh uống vài ngụm xong không đụng nữa.

Sử Kim định chuốc anh say, Trì Tranh cản lại.

“Cậu chỉ uống nhiêu đó?”

Trì Tranh nói. “Đủ rồi.”

Sử Kim nhìn Lục Hoài, người kia vẫn chăm chăm uống coca, không vui. “Tôi kéo hai cậu đi uống rượu mà chỉ có một mình tôi uống?”

Lục Hoài nói. “Đừng nhìn tôi, tôi cai rồi.”

Sử Kim không hứng thú, trong người khó chịu, đành uống hết nửa chai.

“Cậu cũng uống ít thôi, say rồi ai đưa cậu về?” Lục Hoài nói với Sử Kim.

Sử Kim nhíu mày lại.

“Cậu có thể đừng nói thế được không?”

Lục Hoài. “…”

Trì Tranh cười cúi đầu châm thuốc. Sử Kim uống rượu vào lại lắm chuyện hơn bình thường. “Anh em sang năm đã 26 rồi, một cô gái cũng chưa từng yêu.”

Lục Hoài giơ ly coca lên. “Hai ta cụng ly.”

Hai tên thần kinh cụng ly một cái.

Sử Kim thở dài, chỉ chỉ vào khuôn mặt nam tính của mình. “Cái này không thể trách anh em được, người ta không chịu tới với tôi.”

Lục Hoài. “Cậu có thể đừng nói nữa không?”


Sử Kim. “…”

Trì Tranh híp mắt lại, ánh mắt nhìn vào hư không, thỉnh thoảng lại rít một hơi thuốc, không hé răng. Sử Kim cầm chai rượu lên tiếp tục uống, huých tay Trì Tranh. “Cậu có phúc hơn anh em, hôm nào cũng cảm nhận được hương vị phụ nữ.”

Lục Hoài thở dài.

Hai tên thần kinh lại cụng ly.

Trì Tranh giương mắt nhìn hai người, dụi thuốc đứng lên đi ra ngoài. Lục Hoài ngầng đầu hỏi mấy giờ, Sử Kim đnag một lòng một dạ than thân trách phận, kéo Lục Hoài lại nói hai ta cùng uống, mơ mơ màng màng ngẩng đầu nói. “Tranh thủ yêu một em đi, nếu không thì không kịp nữa.”

Lục Hoài lắc đầu. “Cậu vẫn quan tâm đến chuyện đó?”

“Cậu không quan tâm sao?”

“Tôi vẫn tự xử được mà.”

Lục Hoài buông tay, vỗ vỗ bả vai Sử Kim. “Khổ cực anh em đói khát nhiều năm như thế.”

Sử Kim ợ một hơi. “Cậu cũng thế.”

Bên ngoài quán bar bóng đêm dần bao phủ, gió lạnh thổi qua, Trì Tranh kéo khóa áo lên đang muốn đón xe lại nhận được một cuộc gọi, anh lập tức quay về cửa hàng. Mạnh Thịnh Nam tới, đi vào trong tiệm, cô cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra, Trì Tranh đưa một ly nước ấm cho cô.

“Em còn tưởng mấy người uống tới nửa đêm.”

Cô đặt tay lên ly nước sưởi ấm, ngồi ở mép giường, Trì Tranh đang lau mặt, nói.

“Anh về trước.”

Nói xong anh vứt khăn lau mặt qua một bên, đi về phía cô.

“Làm gì đấy?” Mạnh Thịnh Nam ngẩng đầu.

Trì Tranh để ly nước cô đang cầm qua một bên, sau đó nâng cằm cô lên, khom lưng hôn một cái. Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, một nam một nữ bắt đầu đốt củi. Đèn vẫn sáng, anh đẩy cô lên giường, cúi đầu ghé sát vào tai cô, giọng nói đầy từ tính.

“Làm em.”

Mạnh Thịnh Nam bị anh xoa trên sờ dưới bắt đầu trở nên mềm yếu, ánh mắt mê lý nhìn anh đè lên người cô ra ra vào vào. Mồ hôi anh ướt đẫm rơi xuống người cô, chảy xuống giường theo khe ngực. Dưới ánh đèn, anh bắt đầu làm chuyện thân mật nhất.

Anh chỉ thuộc về mình cô.

“Trì Tranh.”

“Hả?”

Người đàn ông vẫn ra sức cày cấy, Mạnh Thịnh Nam nhịn không được rên rỉ.

“Em có chuyện vẫn luôn muốn hỏi anh.”

“Để mai rồi nói.”

Anh đang trầm mê trong nơi mềm mại của cô, giọng nói Mạnh Thịnh Nam đứt quãng.

“Bây giờ luôn.”

Nửa người dưới của Trì Tranh còn đang chôn trong cơ thể cô, hai tay anh chống hai bên cô, cúi đầu nhìn cô. Mạnh Thịnh Nam ôm cổ anh, sau đó khẽ vẽ vài vòng, cổ họng Trì Tranh giật giật, chật vật “ừ” một tiếng.

“Nếu em không phải Thư Viễn, chỉ là Mạnh Thịnh Nam thì sao?”

Nghe vậy Trì Tranh cau mày, anh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của cô, hô hấp nặng nề. Mạnh Thịnh Nam vẫn chờ đáp án của anh, chân mày Trì Tranh nhíu chặt không buông, Mạnh Thịnh Nam cảm thấy hơi hoảng hốt, Trì Tranh hít sâu một hơi “Mạnh Thịnh Nam.”

“Ừm.”


“Bây giờ anh không chịu được nữa.”

Cô chưa kịp hỏi anh, dưới thân lại bị đâm sâu, anh nhanh chóng tiến vào cơ thể cô. Mạnh Thịnh Nam bị anh trêu chọc không nói thành lời, ngay cả sức để thở cũng không còn, trong lúc mơ mơ màng màng nghe được anh ghé vào tai mình, nói nhỏ.

“Anh biết đều là em.”

Ánh trăng rải xuống khắp nơi, chiếu vào bóng lưng hai người nằm trên giường.
—-

Đưa ông Táo lên chầu trời là phong tục có từ mấy trăm năm ở Giang Thành. Người xưa nói 23 ông Táo sẽ lên tời bẩm chuyện, Thịnh Điển tin chuyện này, đang ở phòng bếp làm cơm. Thích Kiều đã qua đây từ sớm, ngồi ngoài phóng khách chơi xe lửa với Tiểu Hàng. Mạnh Thịnh Nam ở cửa hàng của Trì Tranh đến bây giờ mới về.

Cô về phòng, Thích Kiều cười híp mắt đi theo.

“Sao về sớm thế?”

Mạnh Thịnh Nam liếc nhìn, Thích Kiều vui vẻ sát gần lại chỗ cô, Mạnh Thịnh Nam nghiêng người tránh cô nàng.

“Cậu làm gì thế?”

“Tìm dấu hôn.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

Thích Kiều cười. “Hai người đã bên nhau nửa năm rồi, nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?”

Câu hỏi này khiến Mạnh Thịnh Nam sửng sốt một chút, lắc đầu.

“Tớ chưa nghĩ tới chuyện đó.”

Thích Kiều nói. “Cậu về muộn hay không về nhà dì cũng không nói gì, cậu không hiểu sao?”

“Không hiểu.”

Từ nhỏ đến lớn Thịnh Điển chưa bao giờ can thiệp vào chuyện cô đi đâu làm gì.

Thích Kiều thở dài. “Quả nhiên cô nàng xinh đẹp nào cũng không được thông minh.”

Mạnh Thịnh Nam. “Cảm ơn cậu khen tớ xinh nhé.”

Thích Kiều. “…”

Thích Kiều nói xong đột nhiên nhảy dựng lên, chạy xuống lầu lấy quyển tạp chí trong túi sách rồi ném vào ngực cô. Mạnh Thịnh Nam liếc nhìn trang bìa, không hiểu mô tê gì.

“Cậu mua à?” Là nhân gian trăm vị.


Thích Kiều gật đầu. “Sáng nay qua bưu điện thấy, là số mới của tuần này nên mua cho cậu.”

Mạnh Thịnh Nam lật vài trang.

“Chị đây giỏi đoán ý người không?”

Mạnh Thịnh Nam thờ ơ trả lời, ngón tay lật vài trang sau đó dừng lại. Tác giả giống như hiểu rõ chuyện đời, viết “vốn là khách qua đường cần gì phải canh cánh trong lòng”. Cô đọc lướt qua vài dòng rồi nhìn góc trái, tác giả là Giang Lang Tài Tẫn.

Đã lâu không đọc truyện anh viết.

Cô nhớ trước đây Chu Ninh Trì hỏi bọn họ có ước mơ gì, Trương Nhất Diên chống tay lên má suy nghĩ một lúc rồi nói muốn công thành danh toại. Cuối cùng chỉ có mình Giang Tấn không nói, mọi người ép cung, anh nở nụ cười nói. “Viết một câu truyện khiến mọi người cảm động.”

Bả vai cô bị Thích Kiều vỗ một cái.

“Cậu đang suy nghĩ gì đấy?”

Lồng ngực Mạnh Thịnh Nam khó chịu, chậm rãi khép sách lại, lắc đầu.

Đồng hồ chỉ 11 giờ, Mạnh Tân đang ngồi xem TV trong phòng khách, Thịnh Điển gọi hai cô xuống lầu ăn cơm. Không hiểu sao Mạnh Thịnh Nam lại muốn gọi một cuộc điện thoại cho Giang Tấn. Cô gọi hai lần đều báo bận, lại gọi cho Trì Tranh, người đàn ông im lặng vài giây rồi nói để anh thử.

Sau khi ăn cơm xong, điện thoại cô vang lên.

Giang Tấn ở đầu bên kia khẽ cười. “Chưa tới 30 đã muốn chúc Tết anh sao?”

Mạnh Thịnh Nam dựa người vào bàn đọc sách, nhìn ra bên ngoài.

“Anh đổi số sao?”

“Hai ngày nay anh ở bên ngoài.”

Mạnh Thịnh Nam nói. “Em thấy câu chuyện của anh được đăng trên Nhân gian trăm vị.”

“Bị tài múa bút của anh dọa sợ rồi à?”

Mạnh Thịnh Nam bật cười, nói chuyện vài câu, Giang Tấn đột nhiên nhắc tới Trì Tranh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.