Bạn đang đọc Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 53
Trì Tranh đứng ngoài cửa.
Có thể hình dung như vậy: Một tên đàn ông cả người lôi thôi lếch thếch, quần áo bẩn thỏi. Hai tay đút túi, mái tóc bù xù, cả người ngoài mùi thuốc lá còn có mùi lạ. Ánh mắt đen kịt nhìn cô chăm chú, có mấy phần giống Cổ Hoặc Tử, chỉ thiếu một sợi dây chuyền vàng bên hông.
“Sao anh lại tới đây?”
Tay của Mạnh Thịnh Nam vẫn còn đặt trên tay nắm cửa, ánh mắt kinh ngạc. Trì Tranh không nói chuyện, chỉ giương mắt nhìn cô chằm chằm. Có lẽ do ánh mắt của anh quá trầm tĩnh, Mạnh Thịnh Nam nhịn không được bắt đầu trở nên hồi hộp. Trì Tranh nghiêng người đi vào, đụng phải bả vai cô.
“Cô…”
“Hai người kia đang ở đó.” Giọng anh nhàn nhạt.
Cô đóng cửa lại nhìn anh, Trì Tranh đã ngồi xuống salon, Mạnh Thịnh Nam đi theo anh, khom lưng tắt TV.
“Hối hận không?”
Trì Tranh bỗng nhiên lên tiếng, động tác tay của cô khựng lại. Mạnh Thịnh Nam chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt của anh cũng ghim lên người cô.
Mạnh Thịnh Nam hít sâu một hơi.
“Anh ám chỉ điều gì?”
Cô lạnh nhạt hỏi, bỗng nhiên Trì Tranh cảm thấy có chút buồn bực. Anh nhíu mày lấy một điếu thuốc lá từ trong túi ra, mới đưa lên miệng Mạnh Thịnh Nam đã nói.
“Không được hút thuốc.”
Động tác Trì Tranh khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Mạnh Thịnh Nam cứ đứng như vậy, chỉ có cô biết mình đang run. Trì Tranh nhìn cô một lúc lâu, nghiến răng bỏ điếu thuốc vào trong bao rồi ném cả nó và bật lửa lên bàn trà, vò vò mái tóc. Anh đứng lên đi tới hướng cô, Mạnh Thịnh Nam lùi bước.
“Tắm cũng không được?”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Mấy phút sau, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu nhìn bao thuốc lá và bật lửa trên bàn trà, cúi đầu nở nụ cười. Cô đứng đó hơn mười giây, sau đó đi gõ cửa phòng tắm. Tiếng nước bên trong ngừng lại, không có động tĩnh gì.
“Anh đưa quần áo đây em đi giặt.”
Cửa mở ra một cái khe nhỏ.
Mạnh Thịnh Nam đưa tay vào, không cầm được thứ gì. Cô nhíu mày đang muốn rụt tay về bỗng nhiên bị anh kéo vào. Cô chưa phản ứng kịp đã bị anh đặt lên tường.
Không gian trong phòng tắm rất nhỏ, hơi nóng bốc lên.
Mạnh Thịnh Nam nắm chặt hai mắt, lâu sau cũng không thấy anh lên tiếng, cô khẽ hé mắt. Tóc anh vẫn ẩm ướt, đang cúi đầu lăng lặng nhìn cô. Có giọt nước rơi xuống, Mạnh Thịnh Nam chớp mắt một cái, môi Trì Tranh hé ra, giọng nói cũng rất thấp.
“Em giận dỗi cái gì?”
Chỉ có âm thanh giọt nước rơi xuống, để lại tiếng tí tách.
Mạnh Thịnh Nam. “Ai giận dỗi?”
Trì Tranh cảm thấy hơi nhức đầu.
“Không cho Lục Hoài nói cho em biết…”
“Em biết rồi.”
Trì Tranh nhíu mày lại, nắm lấy cằm cô.
“Cái miệng này của em…”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt vẫn yên lặng như nước, Trì Tranh miệng đắng lưỡi khô.
“Thật mẹ nó nhỏ.” Anh mơ mơ hồ hồ cười.
Mạnh Thịnh Nam hỏi. “Muốn nói em cứng miệng sao?”
“Không.”
Mạnh Thịnh Nam gạt cái tay đang đặt trên cằm cô ra.
“Em không tin.”
Trì Tranh cười. “Đột nhiên cảm thấy em không giống bình thường.”
“Không giống chỗ nào?”
Trì Tranh chỉ cười không nói, khóa tay cô lên đỉnh đầu, cúi đầu nhìn cô. Mạnh Thịnh Nam giật mình, nghiêng đầu vùi vào ngực anh, ôm eo anh. Trên người anh trần truồng, chỉ mặc cái quần đen bên dưới, da thịt mới bị nước dội qua, Mạnh Thịnh Nam áp mặt mình lên lồng ngực anh, cảm nhận mùi hương trên cơ thể Trì Tranh.
“Kẻ ngốc mới hối hận.”
Cô lẩm bẩm, Trì Tranh cười.
Không biết từ khi nào anh đã mở vòi hoa sen ra, nước xối xuống cơ thể hai người. Trì Tranh cúi đầu hôn lên mặt rồi lướt xuống cổ cô, quần áo cô bị anh cởi ra, nước lướt qua cơ thể khiến Mạnh Thịnh Nam run rẩy.
Trì Tranh cười nhẹ.
“Bây giờ em than trời gọi đất cũng vô dụng.”
Tai Mạnh Thịnh Nam chạm phải cánh môi anh.
Trì Tranh cúi đầu tìm miệng cô, hai tay vòng ra phía sau cởi khóa áo ngực của cô, đỉnh núi mềm mại không còn ràng buộc, lộ ra trước mặt Trì Tranh. Hai mắt Trì Tranh tối sầm, cúi đầu cắn, Mạnh Thịnh Nam ưm một cái rồi rụt cổ, lại bị anh kéo sát hơn.
Mạnh Thịnh Nam nhịn không được ngửa đầu thở gấp.
Trì Tranh trượt tay xuống dưới, xoa bóp nơi mềm mại kia. Mạnh Thịnh Nam run rẩy vòng hai tay lên cổ anh, móng tay đâm sâu trong da thịt anh. Trong lúc run run, Trì Tranh cởi quần lót của cô, luồn tay vào trong nhẹ nhàng chèo chống, khuôn mặt Mạnh Thịnh Nam đỏ bừng không dám ngẩng đầu lên.
Hai chân cô run rẩy không đứng nổi, Trì Tranh nâng hông cô lên để gương mặt cô gục xuống bả vai mình, sau đó anh cởi thắt lưng. Trong lúc mông lung, Mạnh Thịnh Nam cảm thấy âm thanh kia khác thường đến lạ, cô nhắm mắt không dám mở ra, cảm thấy nơi cứng rắn kia của anh đã chạm vào mình.
“Mạnh Thịnh Nam.”
Anh thở hổn hển, giọng nói trầm khàn.
“Ưm?”
Cô khẽ trả lời anh, trong lòng Trì Tranh ngứa ngáy, con ngươi càng đen hơn, cố gắng tiến vào nơi mềm mại của cô. Mạnh Thịnh Nam nức nở gọi tên anh, nằm sấp thừa nhận từng đợt ra vào trong cơ thể mình, nước xung quanh bắn tung tóe.
Cô mơ mơ màng màng không thấy rõ gương mặt của anh.
Chỉ nghe thấy anh thở dốc cùng dòng nước dưới thân, cô nhìn lưng anh, hình xem chữ H kia đen như mực, cùng hòa làm một với anh. Mạnh Thịnh Nam bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, trong quán nét, chàng trai đeo tai nghe chơi game, không biết trời cao đất rộng.
Trì Tranh thấy cô thất thần, dưới thân càng ra vào mạnh mẽ hơn.
Mãi tới khi cô mệt muốn chết anh mới dùng khăn tắm phủ quanh rồi bế cô về phòng. Mạnh Thịnh Nam hơi lạnh, co rúm lại trong ngực anh, Trì Tranh kéo chăn đắp cho cô, rèm cửa sổ bị gió thổi bay phất phơ, mặt trời bên ngoài vẫn chiếu rọi, trong phòng mờ ám, đê mê.
Trì Tranh ôm chặt cô vào lòng, tay còn để trên ngực cô.
Lúc Mạnh Thịnh Nam tỉnh lại đã thấy anh nằm bên cạnh mình. Trì Tranh nhắm hai mắt, tay vẫn còn để trên người cô. Chân mày cô khẽ động, sờ sờ sợi tóc bạc của anh. Trì Tranh mở mắt ra, cô hoảng sợ rụt tay về lại bị anh nắm lấy.
Tư thế của hai người quá thân mật, Mạnh Thịnh Nam đỏ mặt.
Trì Tranh cong môi cười. “Tỉnh rồi?”
“Ừm.”
Gò má cô ửng hổng, dưới thân Trì Tranh lại ngóc lên. Anh ngủ không say, cô nằm bên cạnh, dịu dàng ấm áp, chỉ thoáng động một cái đã khiến dưới người anh nóng như lửa đốt. Mạnh Thịnh Nam không biết nói gì, Trì Tranh lại cúi đầu hôn cô.
Năm 2011, Châu Diệu Huy viết một bài hát mới.
“Người ta ở nhà cao tầng, chúng ta nằm trong dòng nước lũ. Anh không cúi đầu trước thời gian, anh chỉ cúi đầu để hôn em.”
Vừa mới phát hành đã lập tức hot.
Lại thêm mấy lần nữa, hai người đều mệt không chịu được. Thắt lưng cô đau nhức, nằm sấp trên người anh. Lồng ngực Trì Tranh phập phồng, Mạnh Thịnh Nam nghe nhịp tim của anh, sau đó ngẩng đầu nhìn. Trì Tranh cười cười dùng tay nhào nặn ngực cô. Mạnh Thịnh Nam trượt khỏi người anh, tay Trì Tranh vẫn dán lên nơi non mềm kia.
“Trốn cái gì?”
Mạnh Thịnh Nam bắt đầu suy nghĩ. “Ngực em không lớn, anh sờ cái gì?”
Trì Tranh nhíu mày lại.
“Ông đây không được sờ?”
Mạnh Thịnh Nam véo anh. “Không phải anh thích ngực to sao?”
“Ai nói?”
Mạnh Thịnh Nam chớp mắt. “Em thấy.”
Trì Tranh. “…”
“Tại sao không nói chuyện?” Cô giả vờ lạnh mặt.
“Anh không thích ngực to.” Trì Tranh cười xấu xa. “Anh thích sờ ngực.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Trì Tranh cúi đầu ghé mặt vào ngực cô, ngón tay xoa xoa đỉnh núi.
“Em không biết sao?”
Mạnh Thịnh Nam. “Hả?”
“Ngực phụ nữ phải sờ mới lớn được.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
“Chờ ngày nào đó của em biến thành size C anh mới có cảm giác thành tựu.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
“Có phải em nên cảm ơn anh hay không?”
Trì Tranh dùng sức một chút, Mạnh Thịnh Nam rướn người lên, Trì Tranh cười lớn.
“Ai thèm cảm ơn anh, tên lưu manh.”
Trì Tranh nhướn mày. “Lưu manh thế này?”
Mạnh Thịnh Nam cản tay anh.
“Cũng không biết trước đây anh gieo họa cho bao nhiêu cô gái.”
Trì Tranh hừ một tiếng. “Không phải lúc đó em cũng thế sao?”
Mạnh Thịnh Nam bực bội.
“Em gây họa cho ai?”
“Tên chú rể kia (Phó Tùng), Lục Tư Bắc, còn có tên họ Chu trong nhóm các em.”
Mạnh Thịnh Nam ngẩn ra.
“Sao anh biết Chu NInh Trì?”
“Hừ.”
“Lục Hoài nói?”
“Em quản không được.”
Mạnh Thịnh Nam lại véo anh một cái.
“Véo anh cũng vô dụng.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
“Em cũng biết chuyện của anh.” Cô cảm giác mình lấy lại công bằng rồi.
Trì Tranh giương mắt. “Chuyện 2 năm trước?”
Mạnh Thịnh Nam kinh ngạc.
Trì Tranh cười. “Tên kia lại lắm mồm rồi.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Cô không muốn để ý tới anh, muốn đẩy anh xuống nhưng không đẩy được.”
Trì Tranh cười xấu. “Thời gian đang còn sớm, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi.”
Mạnh Thịnh Nam trừng mắt nhìn anh.
“Nếu không giao lưu trao đổi nhé?”
Anh nhấn mạnh vào chữ “giao” khiến Mạnh Thịnh Nam mắc cỡ, khuôn mặt đỏ bùng. Nói nửa dưới người đàn ông giống thú quả là không sai, một lần ăn mặn cả đời không quên. Lúc lâu sau, nhìn qua khe cửa sổ, trời đã sẩm tối. Hai người đều đổ mồ hôi, Mạnh Thịnh Nam nằm trên giường, một đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
“Lát nữa còn phải đi bệnh viện.” Cô uể oải nói.
Trì Tranh vùi đầu vào cổ cô. “Ừ.”
“Đều tại anh.”
Đối phương cười run lên, rời khỏi người cô.
Mạnh Thịnh Nam đột nhiên nhớ ra. “Quần áo anh em còn chưa giặt.”
Cô vội vàng đứng lên tìm áo sơ mi trong ngăn kéo mặc vào rồi tới nhà tắm tìm quần áo bẩn. Trì Tranh trần truồng nằm trên giường, một tay để sau gáy nhìn cô đi tới đi lui. Mạnh Thịnh Nam nhanh chóng dùng máy giặt vắt khô quần áo, mới ngẩng đầu lên đã thấy anh đứng phía sau, dưới thân quấn khăn tắm.
Ánh mắt Trì Tranh chăm chú nhìn vào ngực cô.
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu nhìn, cô không mặc áo ngực, hai điểm đỏ nhô lên như ẩn như hiện. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt người đàn ông giống như sói đói, khuôn mặt Mạnh Thịnh Nam đỏ ửng, cầm quần áo ném vào ngực anh. “Tự mình phơi đi.”
Cô về phòng đóng cửa lại.
Trên giường bừa bộn không chịu được, tràn đầy mùi hương hoan ái. Cô dọn dẹp xong đi ra khỏi phòng, Trì Tranh cũng thay quần áo dựa lưng vào lan can.
“Chưa khô sao đã mặc rồi?”
Trì Tranh nghiêng đầu nhìn cô, cười cười.
Mạnh Thịnh Nam đi tới sờ quần áo anh, Trì Tranh nói. “Không sao đâu.”
Xa xa kia có một ngôi sao đổi ngôi.
“Trời tối rồi, đi bệnh viện thôi.”
Trì Tranh. “Đi được nữa không?”
Cô liếc mắt, Trì Tranh cười.