Bạn đang đọc Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 5
Lần đầu tiên Mạnh Thịnh Nam cảm thấy tim mình đập nhanh.
Tóc cậu rối bời, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, liên tục nói “Giúp một chuyện”, giọng cậu đều đều, trước sau như một. Bởi vì cúi đầu, nương theo tia sáng phòng học cô có thể thấy được chân mày cậu hơi nhíu lại, không kiên nhẫn nhưng vẫn không mở miệng lần nữa, chỉ dùng ánh mắt hỏi thăm cô.
Mạnh Thịnh Nam nhìn cậu, chậm rãi gật đầu.
Hai người một trái một phải cứ nắm thùng rác như thế rồi đi vào phòng học. Vừa mới quay đầu, cô thấy cậu đi tới bàn thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cô gái bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong một chỗ trống, vẻ mặt tương cười, trong phòng học hơi ồn, giáo viên số học ho khan vài cái, lớp học yên tĩnh lại.
Mạnh Thịnh Nam mới ngồi xuống, Niếp Tịnh đã cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
“Cậu biết nam sinh kia?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu.
Niếp Tĩnh nhìn Mạnh Thịnh Nam vài lần, sau đó cúi đầu xuống. Một lát sau, giáo viên số học đã bắt đầu bài giảng, thời gian dần dần trôi qua, trong phòng học có chút ồn ào, bỗng nhiên giáo viên ngừng lại, ánh mắt nghiêm túc.
“Học sinh kia.”
Thầy giơ ngón tay chỉ về phía sau, mọi người quay đầu nhìn.
Cô gái ngồi gần chàng trai, kéo cán tay chàng trai, nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện, chàng trai tự vào bàn, thờ ơ không để ý tới. Tay phải để trên bàn nhẹ gõ gõ, nghe giọng của thầy giáo, cô gái lập tức cúi đầu, ngồi thẳng người.
Chàng trai không có phản ứng gì, ngay cả mắt cũng chưa chớp một lần.
“Nói cậu đấy, đứng lên.”
Cô gái khẽ ngẩng đầu dùng cánh tay đụng chàng trai một cái, chàng trai mới chầm chậm đứng lên, cà lơ phất phơ. Mạnh Thịnh Nam quay đầu nhìn cậu.
“Nói bước tiếp theo nên làm thế nào?”
“Không biết.”
“Lặp lại lần nữa xem?”
Cậu khẽ cười. “Thầy, em không biết.”
Lần đầu tiên Mạnh Thịnh Nam thấy ai thẳng thắn như thế.
Niếp Tịnh ghé sát vào cô, thấp giọng nói. “Cậu ta học ban tự nhiên, cả thầy giáo cũng không quản được cậu ta.”
“Cậu tên gì?” Trọng giọng nói của thầy giáo đầy tức giận.
Chàng trai không thèm mở miệng, thầy giáo 50 tuổi, lần đầu tiên thấy học sinh như thế, lưu manh như vậy, tức giận thở không nổi.
“Lớp trưởng, đứng lên.” Thầy giáo lớn tiếng. “Tên cậu ta là gì?”
“Thầy, cậu ấy không phải ban chúng ta.”
“Không phải?”
“Vâng.” Lớp trưởng khẳng định, đẩy kính mắt một cái.
Ánh mắt thầy giáo rơi trên người cậu.
“Cậu học ban nào?”
Chàng trai đứng kiểu cà lơ phất phơ, không nói gì.
“Hỏi cậu đấy, cậu ở ban nào?”
Cô gái bên cạnh cậu ta đứng ngồi không yên, đứng lên, giọng nói yểu điệu.
“Thầy?”
“Muốn nói gì?”
“Cậu ấy là bạn học em, tới tìm em.”
“Phòng học này có thể tùy tiện để ai vào cũng được sao?”
“Xin lỗi thầy, sau này sẽ không như thế nữa.”
“Còn không đi ra ngoài?”
Thầy giáo mới nói tới chứ “Không”, chàng trai kia đã đi ra ngoài.
Mạnh Thịnh Nam nghẹn họng rồi, Tiết Lâm khoa trương kêu “trời ơi”. Sau khi chàng trai đi, tức giận của thầy giáo không tiêu tan mà còn tăng thêm, sau khi tan học cũng tăng không giảm.
Mạnh Thịnh Nam dọn sách vở định trốn đi.
“Nếu như có bạn trai man như cậu bạn kia, chết cũng không có gì tiếc nuối.” Tiết Lâm cảm thán, bỗng nhiên nói. “Mạnh Thịnh Nam, sao hôm nay cậu khác thế?”
Bước chân Mạnh Thịnh Nam dừng lại. “Sao thế?”
“Bình tĩnh như thế.”
“Cái gì?”
“Trì Tranh ấy.”
“Ai?”
“Trời, cậu không biết à?”
Mạnh Thịnh Nam thật sự không biết cậu tên Trì Tranh, cô mơ hồ nhớ lại, hình như có mấy lần trong buổi chào cờ nhà trường phê bình một người như vậy, số lần cảnh cáo còn cao hơn xác suất trúng thưởng.
“Cậu kích động như vậy làm gì?” Mạnh Thịnh Nam hỏi cô.
Tiết Lâm mím môi, cười cười. “Loại nam sinh đẹp trai lại còn lưu manh, ai không thích.”
“Cậu ấy có bạn gái rồi.”
Tiết Lâm cười, thấp giọng nói. “Cậu ta không yêu một người quá ba tháng, không tin cậu thử xem.”
“Có liên quan gì tới cậu?” Niếp Tịnh hỏi.
Tiết Lâm. “…”
Mạnh Thịnh Nam không có hứng thú với vấn đề này, chạy về nhà.
Sau khi rời khỏi phòng học, cô quay đầu thấy một đám nữ sinh vây quanh Lý Nham, cô gái cười ngọt ngào, vẻ mặt đỏ ửng. Đúng thế, một chàng trai như vậy ai mà không thích.
Về chuyện ba tháng…
Ánh đèn đường chiếu sáng cả khu phố, cô đạp xe, nhanh chóng về nhà. Một buổi tối, có nam có nữ đi bên nhau, cậu cười tớ cười.
Đó mới là hình dáng thanh xuân.
Phía sau là một trận vui cười, xen vào đó là âm thanh mắng mỏ, Mạnh Thịnh Nam còn chưa nhìn rõ, cả người đã cứng đờ. Có thanh âm nũng nịu của nữ sinh, có tiếng cười trầm thấp của nam sinh.
“Trì Tranh, anh xem bọn họ kìa.”
Chàng trai chở cô gái, nở nụ cười. “Bọn họ như vậy từ lâu rồi, không phải em không biết.”
“Hừ…” Cô gái nghiêng đầu về đăng sau, giả vờ tức giận.
“Lý Nham, đừng làm thế.” Một chàng trai trêu chọc nói.
Đám nam sinh lại bắt đầu cười vàng.
“Trì Tranh, nghe nói hôm nay cậu ở trong lớp học của Lý Nham tạo nên danh tiếng không nhỏ.”
“Đúng thế.”
“Lý Nham không xấu hổ à?”
Cô gái cúi đầu, ôm chặt thắt lưng chàng trai không nói gì, chàng trai bị ôm chặt thắt lưng yếu ớt nở nụ cười mặc cho đám nam sinh cười.
Lúc ấy Mạnh Thịnh Nam đang đi qua ngã tư đường, chàng trai kia một tiếng trước vẫn còn ở trong lớp cô gây chuyện bây giờ lại đang cười. Cô giống như chậu cúc bày ở cầu thang, sớm đã chẳng còn mùi hương, cô đơn đứng một mình trong đêm.
Khác gì buổi sáng trên bàn tiệc, giữa đám thanh niên một lão già.
Hơn một nghìn năm trước, có phải khi Bạch Cư Dị viết bài thơ này, cảnh tượng của ông cũng giống như cảnh tượng của cô tối nay không. Chàng trai chở cô gái đi lượn sau buổi tự học, cô không cẩn thận nhìn thấy. Hôm đó âm lịch là ngày mùng 9 tháng 9, là Tết Trùng Cửu.
Trên đường dần trở nên vắng lạnh.
Về tới nhà, Mạnh Thịnh Nam cảm thấy rất lạ, luôn có gì đó nghẹn ở ngực khiến cô không thở nổi. Mở máy tính ra, vào QQ, tin nhắn hiện lên.
“Làm gì thế Tiểu Mạnh?”
“Không làm gì cả.”
Giang Lang Tài Tận nói. “Hai ngày trước nói chuyện với Chu Ninh Trì, em đoán xem tên hỗn đản này đã làm gì?”
“Không biết.”
“Tới số 675 xem xét bản thảo rồi.”
Mạnh Thịnh Nam. “Hả?”
“Sợ à? Cậu ta 3 lần đạt giải, bây giờ ban giáo khảo thân với cậu ta hơn cả con trai, để cho cậu ta xem xét bản thảo, Haha, đây là chuyên tốt..”
Lúc này Mạnh Thịnh Nam mới tỉnh táo hơn.
“Bây giờ em viết được bao nhiêu rồi?”
“Một chữ cũng chưa xong.”
“Mẹ nó, em nói thật à?”
Cô nói. “Thật.”
“Ngoạn, lại đây sờ đầu một cái.”
Hai người nó chuyện một lúc đâu, Giang Lang Tài Tận cổ vũ cổ, bảo cô chớ nóng vội, nếu không có linh cảm thì tìm linh cảm cho bản thân. Trước khi ngủ, Mạnh Thịnh Nam tắt máy vi tính nằm lên giường suy nghĩ, không biết đã ngủ từ bao giờ. Ngày nào cô cũng tìm linh cảm, thời gian cũng chậm rãi trôi qua.
Chớp mắt một cái đã tới đầu tháng 11.
Ngày thi thử cũng nhanh chóng tới, buổi chiều trước hôm đó, Mạnh Thịnh Nam đang ôn Văn, Đàm Tự Đồng viết “Ta tự vung dao ngửa mặt cười, đi ở gian dạ hai ngọn Côn Lôn.”
“Vào bài này sao?” Tiết Lâm hỏi.
“Không biết.”
“Làm sao bây giờ, tớ có hơi lo lắng rồi.”
“Cậu lo lắng?”
“Ừ.”
Mạnh Thịnh Nam còn chưa lên tiếng, Phó Tùng đã nói.
“Dựa theo lý thuyết của sinh học, lo lắng là do hệ thần kinh hỗn loạn không thể cung ứng tin tức kịp. Đơn giản mà nói chính là..” Cậu ta ngừng một gay, nói. “Đầu óc cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Tiết Lâm. “…”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Kỳ thi dựa theo lớp để phân chia phòng thi, hôm đó giáo viên chủ nhiệm bắt đầu phát danh sách phòng thi.
“Cậu ở phòng nào?” Niếp Tịnh hỏi.
Mạnh Thịnh Nam nói. “Phòng thứ 9.”
Niếp Tịnh “a” một tiếng. “Tớ ở phòng thứ 14, phòng 9 là phóng lớp nào?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu, Niếp Tịnh lại xoay người lại hỏi Phó Tùng và Tiết Lâm. Tiết Lâm và Niếp Tịnh cùng một phòng thi, Niếp Tịnh kích động hỏi số bao danh.
Trong phòng học hơi ồn ào, người đọc sách thì đọc, người nói chuyện thì vẫn cứ nói.
Sau khi học xong tiết ba thì tan học Thích Kiều chạy tới cùng cô đi tìm phòng thi, cô nàng này líu ríu không ngừng, nói Tống Gia Thụ đồng ý sau khi thi xong sẽ tới Ô Trấn chơi, rồi hỏi cô tiến độ của bản thảo.
“Cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
Mạnh Thịnh Nam không biết đã trẻ lời “chưa” bao nhiêu lần, cô không có ý tưởng gì. Thích Kiều gõ đầu cô một cái, không làm sao được.
“Nếu không thì tới Ô Trấn chơi đi, chưa tới một tiếng đã tới rồi.”
Mạnh Thịnh Nam nói. “Tớ đi làm gì, làm bóng đèn?”
“Được.”
“Cậu cút đi.”
Thích Kiều cười, đột nhiêu kêu một tiếng.
“Đây không phải là phòng thi của cậu sao?”
Hai người đi tới dưới lầu của ban tự nhiên, một số học sinh cũng đang tìm phòng thi, Mạnh Thịnh Nam giương mắt nhìn sang, trên tường phòng học treo một cái bảng hiệu, lớp 10. Cô nhìn sang bên cạnh: Phòng thi số 9.
Cô thở hắt một hơi.
Thích Kiều nói. “Tớ thi ở phòng lớp tớ, sau khi thi xong cậu chờ tớ đi cùng nhé.”
“Biết rồi.”
Về tới nhà, Thịnh Điển đi từ bếp ra, trên người còn mặc tạp dề.
“Về sớm thế?”
“Vâng, ngày kia khảo sát rồi.”
“Thím Khang mới kêu, con qua xem chút đi.”
“Làm gì?”
Trong sân của Thím Khang nhà bên bày đầy sữa chua và hoa quả, rau dưa. Thím Khang cho mỗi người quen trong ngõ mỗi người một ít, lúc Mạnh Thịnh Nam qua, cả người thím Khang đã đầy mồ hôi.
“Nam Nam, mau tới mang cái hộp này về nhà cháu đi.”
“Thím Khang, đây là gì?”
“Là anh Khang Khái của cháu gửi về, đã 22 tuổi rồi mà còn làm mấy chuyện này.”
“Gửi về từ trường học sao?”
“Từ Bắc Kinh tới Giang Thành xa như vậy, không biết phí bưu điện hết bao nhiêu?”
Mạnh Thịnh Nam bùi ngùi ôm một họp rau quả về nha. Thịnh Điển đang nấu cơm trong bếp, thấy Mạnh Thịnh Nam ôm một hoppj rau quả tới càng sợ hơn.
“Cái gì đây?”
“Anh Khang Khái gửi về từ trường học.”
Thịnh Điển nhìn. “Ai u, sao đứa nhỏ này lại gửi rai?”
“Không biết, hơn 20 hộp cơ.”
Thịnh Điển sợ hãi. “Gửi về từ Bắc Kinh?”
Mạnh Thịnh Nam đặt cái hộp xuống sàn bếp rửa tay rồi gật đầu sau đó nghe Thịnh Điển nói dong dài.
“Khang Khái thật là hiểu chuyện, lớn hơn con 5, 6 tuổi, người ta mười bảy tuổi đã đi Bắc Kinh học y, không biết có bạn gái chưa.”
Mạnh Thịnh Nam rửa tay xong, thừa dịp Thịnh Điển đang không để ý chạy nhanh ra ngoài.
Mùa đông sắp tới, không khí hơi lạnh, sáng hôm sau Mạnh Thịnh nam rời giường, mặc áo len vào, ôn Văn một lúc mời đi.
Tám giờ mới thi, cô đi hơi muộn.
Vào lớp 10, cô có chút lo lắng, giám thị đã ở trong phòng học rồi, cô cúi đầu tới vị trí của số báo danh 19 cạnh cửa sổ, giám thị xé bài thi đang niêm phong, liếc mắt nhìn phía dưới.
“Không được để sách vở trong gầm bàn, phát hiện sẽ đánh dấu bài.” Giọng nói nghiêm túc.
Trước khi thi, trong ngăn bàn mỗi học sinh đều được dọn dẹp sạch sẽ, đáng lý ra sẽ rất sạch sẽ, Mạnh Thịnh Nam không để ý, liếc nhìn ngăn bàn.
Trời.
Một đám hỗn loạn, sách vở để lung tung, bên trong còn có đồng phục học sinh.
Giám thị bắt đầu phát đề, cô luống cuống tay chân bắt đầu dọn dẹp, để sách lên cạnh bục giảng. Sách rất nặng, đồng phục học sinh còn có mùi thuốc lá, Mạnh Thịnh Nam thấy hơi mệt, vất vả lắm mới đẻ được đống ách lên bàn, đang muốn xoay người rời đi, đồng phục học sinh lại rơi xuống, Mạnh Thịnh Nam nhìn giám thị, nhanh tay nhặt đồng phục lên, trong đồng phục rơi ra một cái chứng minh nhân dân.
Trì Tranh, 01/01/1987
Mạnh Thịnh Nam hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn vào tấm hình của chàng trai. Bộ dáng rất nghiêm túc, khác xa so với hình tượng cà lơ phất phơ thường ngày. Trong ảnh cậu rất có sức sống, sáng rực rỡ, con mắt có hồn.
Tóc ngắn lại có chút non nớt.
Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, bỏ thẻ chứng minh thư về trong đồng phục, nhét quần áo trong trong cùng của chồng sách, xác nhận nó không rơi xuống nữa mới về lại chỗ cũ. Thời gian thi Văn là 180 phút, Mạnh Thịnh Nam viết xong văn còn dư hơn mười phút, cô bắt đầu nghĩ ngợi đủ thứ, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tùy tiện nghĩ tới chuyện duyên phận, suy nghĩ này vẫn còn lưu lại trong đầu cho tới chiều thi Tiếng Anh. Khi đó, Mạnh Thịnh Nam đang tô câu trả lời.
Cách thời gian nộp bài còn 10 phút.
Cô trả lời tương đối chậm, lúc tô được 60 câu, bụng bắt đầu đau. Lúc đầu không để ý, về sau càng ngày càng đau. Rốt cục cũng tô xong, cô ghé vào trên bàn, một tay ôm bụng, cả người đổ mồ hôi. Giám thị tới thu bài của cô vẫn chưa nhận ra, chỉ cho là cô mệt nên đang nghỉ ngơi, thu xong bài, đếm số lượng rồi rời đi, trong phòng học chỉ còn mình cô.
Mạnh Thịnh Nam nằm ở đó, không có sức lực nào, muốn đợi cơn đau đi qua. Cả đầu cô ngả vào cùi trỏ tay, cái mũi dán vào bàn, gần tới mức có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, không quá nồng, còn có cả mùi nam tính lưu lại trong đồng phục học sinh.
Bên tai truyền tới một âm thanh khàn khàn lại thờ ơ.
“Bạn học.”