Bạn đang đọc Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 47
Câu nói kia của Trì Tranh khiến Mạnh Thịnh Nam cười ngây ngô giữa lúc nửa đêm, nhiều năm qua đi, anh thay đổi quá nhiều, duy chỉ có giọng nói này chẳng đổi bao nhiêu. Anh vẫn cứ bận rộn như cũ, thỉnh thoảng rảnh rỗi mới gọi điện nói chuyện cùng cô.
Ở Hàng Châu vài ngày nữa, Mạnh Thịnh Nam cũng nên về Giang Thành rồi.
Sáng hôm đó bà ngoài đưa cô đi chợ, tiếng người rao bán thức ăn khiến cả khu chợ trở nên ồn ào.
Có lẽ là do khi ở trường học ăn không đúng bữa nên dạ dày cô không được tốt, bà ngoại nói phải uống canh củ cải trắng, sáng sớm uống một ly nước ấm, ăn cháo bỏ ít muốn, ăn cơm đúng bữa, không được ăn đồ chua cay, cũng không được ăn đồ quá lạnh hay quá nóng, đói bụng cũng phải ăn chậm.
Mấy hôm trước bệnh dạ dày của cô lại tái phát.
Uống nước cũng thấy xót ruột, nằm ở trên giường không có sức nói chuyện với ai.
Cô năm nay 24 tuổi rồi lại còn phải để bà ngoại đêm nào cũng xoa bụng cho mình. Cô sợ ngứa, vừa đau vừa cười khanh khách. Bà ngoại kể chuyện ở quê nhà, đọc kinh văn cho cô nghe, dỗ cô ngủ say. Có đôi khi cô vô cùng khó chịu, bà ngoại thương cô, nghẹn ngào nói chuyện với cô, viền mắt còn đỏ ửng. Cô ôm chăn dịch sát lại gần bà ngoại, mắt vẫn còn nước mắt, nói với bà ngoại không sao cả, lát nữa sẽ khỏe.
Sáng hôm đó tỉnh lại, con mèo nhỏ nằm ở giữa cô và bà ngoại.
Cô dùng tay trêu con mèo, mèo nhỏ lại nghịch ngón tay cô.
“Nó liếm tay con.” Mạnh Thịnh Nam vui vẻ nói.
Bà ngoại cười, lại gần chạm vào móng vuốt mèo con, giọng nói già nua.
“Lại đây, nắm chặt tay.”
Có một lần mèo nhỏ và cô chơi cùng nhau, cô đi lên phía trước, mèo nhỏ lùi chân giữ một khoảng cách với cô. Cô đi về phía trước, mèo nhỏ lại giữ khoảng cách xa hơn. Cô không đi nữa, về phòng bếp nói với bà ngoại. “Sao con đuổi nó mà nó lại chạy.”
Bag ngoại đag nấu cháo, cười vui.
“Chắc là đói bụng, muốn dụ con tìm tới hộp thức ăn lấy cho nó.”
Cô lên lầu lấy thức ăn cho mèo, gọi meo meo.
Con mèo nhỏ lập tức chạy tới cọ cọ chân cô, vui vẻ ăn.
Mạnh Thịnh Nam nói nhỏ. “Bà ngoại nói đúng thật.”
Lúc đó cô còn muốn về nhanh chút với Trì Tranh, bây giờ cảm thấy hơi thẹn với bà ngoại. Bà ngoại nói mất chuyện còn bé của cô khiến Tiểu Hàng cười haha. Ông ngoại thích xem tin tức, bà ngoại bên cạnh giành cái điều khiển từ xa với ông, hai người mới cãi nhau xong, quay đầu đã làm hòa. Sau đó một mình cô về Giang Thành, Mạnh Hàng còn muốn chơi nên về sau.
Cùng ông bà ngoại ăn một bữa cơm, 3, 4 giờ chiều cô lên đường về Giang Thành.
Tiễn cô ra taxi, bà ngoại bỏ thêm ít đồ vào túi cô.
“Gì đây ạ?”
Cô mở ra xem, là sữa chua tự ủ.
Bà ngoại cười. “Rảnh nên làm.”
Tới khi xe đi rất xa, cô quay đầu nhìn lại, bà ngoại vẫn còn đứng đó. Mạnh Thịnh Nam ngồi ngay ngắn xong bỗng nhiên muốn gọi điện thoại cho Trì Tranh. Đau bụng muốn chết cô cũng không nói với anh, chỉ sợ anh biết thì phiền. Lúc ấy giọng nói của cô yếu ớt như thể, nói chuyện với anh chỉ sợ anh lại lo.
Cô nhìn đường lớn phía xa xa, muốn gọi một cuộc điện thoại cho anh.
Lúc Mạnh Thịnh Nam gọi tới, Trì Tranh đang làm ổ ở Kim Đỉnh. Tối hôm qua anh về cửa hàng lấy màn hình máy tính rồi làm rơi điện thoại, bây giờ chăm chú gõ code quên mất chuyện này. Sử Kim mệt mỏi nằm ngửa người trên thảm trải sàn.
Lục Hoài ước ao. “Cậu ta cũng biết hưởng thụ thật đấy.”
Trì Tranh cười..
Lục Hoài cũng muốn nghi một lát, đứng dậy cầm mì ăn liền ra, ném cho Trì Tranh một hột, vừa rót nước vừa hỏi. “Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?”
Trì Tranh rút một điếu thuốc lá ra, đưa tới mép thì dừng lại.
“18.” Anh nói.
Lục Hoài nhìn thời gian. “Tôi tới cũng được 10 ngày rồi.”
Trì Tranh châm thuốc.
“Chắc thế.” Cô đi cũng hơn 10 ngày rồi.
Lục Hoài chờ mì chín rồi mở nắp nhựa ra, khói từ hộp mì quấn quanh khói thuốc trắng. Trì Tranh sờ điện thoại di động trong túi quần, nhíu mày.
“Sao thế?”
Trì Tranh ngẩng đầu. “Hình như điện thoại bị rơi rồi.”
Lục Hoài nói. “Hôm qua cậu về cửa hàng, chắc để quên rồi.”
Trì Tranh hừ một tiếng tiếp tục hút thuốc sau đó lại bận rộn. Trời đã sẩm tối, anh dựa vào ghế lắc lắc đầu, bẻ khớp tay rồi mở chai nước khoáng ra, uống được hơn nửa rồi đứng dậy.
Sử Kim hỏi. “Đi đâu?”
“Tới cửa hàng.”
Lục Hoài nghiêng đầu. “Nhớ bạn gái rồi?”
Trì Tranh liếc mắt nhìn anh ta, hừ một tiếng.
“Cậu ghen?”
Lục Hoài suýt chút nữa chửi thề.
Sử Kim khoanh tay nhìn anh.
Trì Tranh cười, hai tay đút túi quần đi ra khỏi cửa. Lần này anh không đi thang bộ nữa, bởi vì quá mệt nên ấn thang máy xuống luôn tầng 1. Ra khỏi Kim Đỉnh, gió nhẹ thổi, anh ngẩng đầu nhìn trời đêm, ánh mắt quét hai bên đường, đốt điếu thuốc rồi về cửa hàng.
Phố đã lên đèn.
Trong quán ăn vặt gần trạm xe lửa, hai cô nàng ngồi trò chuyện trên trời dưới đất. Lúc trên xe lửa, Mạnh Thịnh nam nhận được điện thoại của Thích Kiều, gần đây tâm trạng cô nàng tụt dốc không phanh cần người tâm sự, cô không đi không được, đứng ở nhà ga đợi Thích Kiều hơn 30 phút.
“Nam Nam, vẫn là cậu tốt nhất.”
Da gà Mạnh Thịnh Nam nổi lên. “Cậu ta ký hợp đồng với công ty giải trí là chuyện tốt, cậu buồn cái gì?”
Thích Kiều rót rượu uống, xem ra rất giận.
“Ngày nào anh ấy cũng bận việc, cuối tuần cũng không có thời gian nói chuyện cùng tớ.”
Tay trái Mạnh Thịnh Nam chống cằm. “Khổ cho cậu rồi.”
Thích Kiều. “…”
“Sao cậu không an ủi tớ vài câu?” Cô nàng nhíu mày lại.
Mạnh Thịnh Nam chớp mắt.
“Cậu không cần tớ an ủi đâu, Tống Gia Thụ vẫn còn sừng sững ở đó mà.”
Thích Kiều uể oải thở dài một tiếng.
Mạnh Thịnh Nam cười. “Được rồi, bây giờ cậu ta bận nên không có thời gian bên cậu thôi. Cậu ta yêu cậu như thế, sao để cậu vườn không nhà trống được.”
Thích Kiều. “Cậu nói thật sao?”
“Sai thì tớ bù.”
Thích Kiều. “…”
Cô nàng lại bắt đầu uống rượu, Mạnh Thịnh Nam ngăn không được. Đèn đường đã sáng lên, gương mặt Thích Kiều đỏ ửng, đã say rồi. Mạnh Thịnh Nam bất đắc dĩ gọi xe rồi đưa cô ngàng về nhà. Thích Kiều nằm ở trên giường kéo tay không cho cô đi, Thịnh Điển gọi điện hỏi cô khi nào về, cô không yên tâm về Thích Kiều, nói sớm mai mới về.
Thích Kiều ngủ say, cô giúp cô nàng thay quần áo, đắp chăn.
Mới vừa đi ra ban công gọi điện thoại cho Trì Tranh, ngoài cửa bỗng có tiếng động, cô ra ngoài xem, Tống Gia Thụ đã về. Mạnh Thịnh Nam sửng sốt, chỉ vào phòng ngủ. “Thích Kiều đang ngủ trong đó.”
Tống Gia Thụ nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ.
“Tôi về nhà trước, cậu nói chuyện với cô ấy đi.”
Tống Gia Thụ lạnh nhạt nói. “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu, cậu chăm sóc cô ấy đi.”
Mạnh Thịnh Nam mỉm cười một cái, kéo vali ra khỏi nhà, đi mấy bước chợt quay đầu lại.
“Tâm trạng cô ấy không tốt, cậu chăm sóc cô ấy tốt hơn chút.”
Tống Gia Thụ nhìn cô. “Tôi biết.”
Cô gật đầu rời khỏi nhà Thích Kiều.
Chữ số trên thang máy dần xuống tới 1, Mạnh Thịnh Nam đứng ngoài cửa đón xe. Trời bắt đầu đổ mưa, cô nhìn bóng đêm đen kịt, đổi chủ ý. Tới Thập Tự Nhai, Mạnh Thịnh Nam xuống xe đứng ngoài đầu phố.
Mưa phùn rơi trên người cô, bóng dáng cô đơn.
Thấy anh càng lúc càng gần, bước chân cô nhanh hơn.
Mấy năm trước xem Cô nam quả nữ, Trịnh Tú Văn giảm béo thành công, mặc áo xám gió rộng thùng thình đi tìm Lưu Đức Hoa. Hôm đó mưa cũng rơi như vậy, người phụ nữ cầm chiếc ô màu đen, thấy người đàn ông bị đánh tới mặt mũi bầm dập vẫn còn thét to “Đánh một phút trả 600 tệ.”
Đèn đỏ, cô dừng lại.
Ánh mắt cô nhìn về phía con ngõ đối diện, lại không thấy đèn cửa hàng anh sáng.
Đèn vàng, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Phía đối diện xuất hiện một bóng người, mặc áo sơ mi xám, quần dài màu đen. Anh hút thuốc lá, không bật ô. Tay kéo vali của Mạnh Thịnh Nam lành lạnh, ánh mắt lẳng lặng rơi trên người anh. Người đàn ông rít một hơi thuốc lá, ngẩng đầu lên, ngây ngẩn cả người.
Đèn xanh, cô không đi tiếp nữa.
Ô tô đỗ hai bên, nước mưa rơi xuống kính chắn gió, người trên đường che ô đi tới đi lui. Trong dòng người, người đàn ông vứt thuốc lá, chậm rãi bước về phía cô.
Mưa khẽ rơi.
Năm 2003, Lưu Nhược Anh cover lại một bài hát của Nakajima Miyuki, nằm trong album “Tôi thất bại và vĩ đại”, tên: Thì ra anh cũng ở đây.
Mạnh Thịnh Nam đứng đó nhìn anh dần tới gần, đôi mắt anh dịu dàng vô kể.
Ngón tay anh khẽ búng trán cô.
“Ngốc sao?”
Mạnh Thịnh Nam không né tránh, che trán nhìn anh.
Trì Tranh bất đắc dĩ cười, cúi đầu cầm cái vali bên tay phải cô. Anh ngậm một điếu thuốc trong miệng, nắm chặt tay cô. Lòng bàn tay Mạnh Thịnh Nam ẩm ướt, đi theo phía sau anh băng qua đường. Cô ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười. Trì Tranh quay đầu nhướn mày nhìn cô.
“Chưa tỉnh sao?”
Cô nghiêng đầu, Trì Tranh mỉm cười.
Anh kéo tay cô băng qua dòng người vội vã, Trì Tranh mở khóa cửa hàng, trong phòng có mùi hương của anh, Mạnh Thịnh Nam yên lặng đứng đó. Trì Tranh để vali của cô xuống, quay đầu nhìn cô.
“Ngốc thật rồi sao?”
Anh nghiêng đầu cười.
Quần áo Mạnh Thịnh Nam ướt lạnh nhưng lòng cô lại vô cùng ấm áp. Trì Tranh buồn cười nhìn cô, đang muốn xoa đầu cô, Mạnh Thịnh Nam lại đột nhiên ôm chầm lấy anh, Trì Tranh sửng sốt một chút rồi nở nụ cười xoa xoa đầu cô.
Một lát sau, Trì Tranh thấp giọng mở miệng.
“Nhớ anh à?.”
Giọng nói anh không mang theo nghi vấn, khuôn mặt Mạnh Thịnh Nam ửng đỏ không dám ngẩng đầu lên, chôn đầu vào ngực anh. Bên ngoài mưa lớn hơn, trong phòng lại yên tĩnh đến lạ. Sợ cô cảm lạnh, Trì Tranh đi tìm quần áo cho cô thay, hai người đứng cạnh mép giường chật hẹp, Mạnh Thịnh Nam nắm áo sơ mi của anh, khóe miệng giật giật, khẽ nói. “Anh xoay người qua chỗ khác đi.”
Trì Tranh cười.
“Không phải chưa từng thấy qua, thật sự không để cho anh xem à?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu nguầy nguậy.
Trì Tranh liếm môi, chầm chậm xoay người tựa vào mép giường. Trì Tranh nhìn xuống nền hà, thấy được bóng dáng mảnh mai của cô, thấy cả nơi no đủ của cô. Hầu kết Trì Tranh trượt dài, ho khan vài cái rồi dời tầm mắt đi. Hồi lâu sau, nghiêng đầu hỏi. “Xong chưa?”
“Rồi.”
Mạnh Thịnh Nam thấy anh quay đầu lại, hỏi. “Anh không thay sao?”
Trì Tranh cầm cổ áo sơ mi lên, ngửi ngửi, nói.
“Đều là mùi thuốc lá, không đổi.”
“Bị cảm thì làm sao?”
Trì Tranh. “Tưởng anh giống em, giống Lâm Đại Ngọc sao?”
Cô hé miệng nở nụ cười, Trì Tranh hỏi. “Ăn chưa?”
Mạnh Thịnh Nam sờ bụng một cái, lúc ấy cô nói chuyện cùng Thích Kiều, chỉ nghe cô nàng kể khổ, đũa cũng chưa đụng.
“Hơi đói.”
Trì Tranh nhíu mày. “Muốn ăn gì? Anh đi mua.”
“Gì cũng được.”
Trì Tranh cười. “Sao không chọn gì cả.”
Cô xoa xoa mặt.
Trì Tranh nhướn mày “Không phải là xa cách mấy năm không gặp, sao ngượng ngùng thế?”
Mạnh Thịnh Nam bĩu môi. “Không có.”
“Mạnh miệng.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Ánh đèn rơi trên má anh, Trì Tranh lấy ô trong ngăn kéo ra, xoa xoa tóc cô.
“Chờ anh.”
Sau đó đi ra khỏi cửa, Mạnh Thịnh Nam quay đầu nhìn, bóng dáng anh đã sớm biến mất. Cô ngồi ở bên giường, một lúc lâu sau không thấy anh về nên mở máy vi tính ra chơi, lại sợ không cẩn thận làm mất tài liệu trong máy anh nên không dám lộn xộn.
Tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng bước chân, Trì Tranh cầm đồ ăn đi vào.
Mạnh Thịnh Nam đang co chân ngồi trên ghế nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, Trì Tranh bưng cơm đến bàn, cô cúi đầu nhìn, chỉ đủ cho một người ăn, ngẩng đầu hỏi. “Anh không ăn sao?”
Trì Tranh tựa vào tủ kính. “Anh không đói.”
“Ah.”
Cô ăn cơm, Trì Tranh cúi đầu nhìn.
Mạnh Thịnh nam bị anh nhìn chằm chằm, ăn cơm không được tự nhiên, cô chỉ chỉ máy vi tính. “Cái máy tính của anh em không biết cách dùng, không lên mạng được.”
“Muốn xem cái gì?” Anh hỏi.
Mạnh Thịnh Nam nghiêm túc suy nghĩ. “Oan Đậu Nga.”
Trì Tranh. “…”
Anh cười lớn, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của Mạnh Thịnh Nam, nhìn tới chăm chú. Trong phòng, một nam một nữ, bầu không khí kiều diễm.