Bạn đang đọc Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 2
Sau khi khai giảng xong, trường học bắt đầu chia ban.
Khi đó học sinh vẫn còn đang đắm chìm trong di chứng vui chơi ngày hè, phòng học rộn ràng, xung quanh tràn ngập tiếng nói, tám chuyện trên trời dưới đất.
Thanh xuân mãi không dừng lại.
Cùi chỏ Mạnh Thịnh Nam đè trên bàn, một tay đỡ đầu nghĩ tiêu đề tiểu thuyết, một tay xoay bút máy trong tay. Lý Vi ngồi cùng bàn với cô đang tán gẫu, thừa dịp cô không chú ý định rút bút trong tay cô ra.
Cô phản ứng kịp, Lý Vi mỉm cười.
“Cậu đang suy nghĩ gì đấy?”
“Này, mọi người đang trò chuyện đấy, Mạnh Thịnh Nam, qua đây cùng nói chuyện đi.” Mấy bạn nữ bàn sau nói.
Mạnh Thịnh Nam cũng biết không nghĩ thêm được gì, quay người lại gia nhập vào nhóm tám chuyện của bọn họ, từ chuyện Bàn Cổ khai thiên lập địa đến chuyện tháng 9 Beyond mở concert rồi lại tới chuyện Khổng Tử rồi Martin Luther King.
“Ước mơ của tớ là làm một nhà toán học vĩ đại như Hoa La Canh.” Một chàng trai ngồi ở bàn sau dũng cảm nói, thậm chí còn đứng lên vung tay tỏ ý chí.
“Tớ chỉ muốn làm một người thật tốt.”
“Dẹp dẹp đi.”
“Tôi “phi”…”
Mạnh Thịnh Nam ngồi một bên nhìn bọn họ trò chuyện, cậu trai kia thuộc tuýp người khôi hài, bình thường đùa giỡn cũng rất giữ ý tứ, lúc này lại nghiêm túc, giọng nói mạnh mẽ vang lên.
“Con người sống phải biết phấn đấu khi tuổi đang còn trẻ. A – lý tưởng, a – kiên cường.”
Mạnh Thịnh Nam và cô bạn bàn sau cười chảy nước mắt.
Một đám người đang nói chuyện hăng say, cửa bị người ta đẩy ra, trong phòng học thoáng chốc trở nên yên lặng, mấy người còn chạy lung tung nhanh chóng về chỗ, Lý Vi ở bên cạnh bĩu môi.
“Lão lắm chuyện lại tới nói dài dòng rồi.”
Chủ nhiệm lớp họ Thi, Lý Vi đặt biệt danh cho cô là lão lắm chuyện, không giải thích gì thêm. Mấu chốt là, cô này đã bốn mươi mấy tuổi, hơi nhiều lời, còn lắm chuyện hơn Đường Tăng nữa. Người ta bảo năm ngoái mới ly hôn với chồng, mỗi người đi một ngả. Các bạn học thở dài, chồng của cô giáo cũng yêu cô lắm, có thể chịu đựng nhiều năm như thế, người bình thường lỗ tai đã sớm điếc luôn rồi.
Ba phút mặc niệm.
Vì vậy, sau khi cô giáo vào phòng đã nói hơn 1000 phút đồng hồ, trọng điểm chỉ có một
Chuyện phân ban.
Sau khi lão lắm chuyện rời khỏi lớp, các bạn học cùng nhau hít sau một hơi rồi thở ra, có một vài bạn nam vẫn đang tưởng niệm.
“Mẹ ơi, thực sự là nói tới chết người không đền mạng, nghe nói cô ấy dạy ban văn, sẽ chủ nhiệm lớp. May mà tớ chọn ban khác, đã sắp rời xa được quả bom hẹn giờ này rồi.”
Lý Vi nghiêng đầu hỏi cô. “Cậu chọn ban nào?”
“Ban Văn” Cô nói.
Lý vi “Aiz” một tiếng. “Bạn cùng bàn, sau này phải nhớ tớ nha.”
“..” Bộ dạng giống như sắp đi xa rồi.
Chuyện phân ban rất nhanh đã xong rồi.
Ba ngày sau, tất cả mọi người đều nộp giấy đăng ký khoa, sau đó học sinh trong lớp bắt đầu lưu luyến không rời, đồng chí nào ở ban văn thì chiều mười bảy đi tới tòa nhà 5 tầng kia, say goodbye với nơi này.
Mới vào lầu năm, Mạnh Thịnh Nam có chút không quen.
Trong ban cô không quen ai, đám bạn bè trong lớp của cô đều đã mỗi người một ngả. Mạnh Thịnh Nam tìm tới dãy bàn thứ 4 cạnh cửa sổ để ngồi, cô giương mắt quét xung quanh lớp, hình như chỉ toàn nữ. Cô quay đầu lại, nhàm chán mở sách giáo khoa ra xem Quân vương Lưu Hòa, chẳng bao lâu chuông học đã vang lên.
Chủ nhiệm lớp tới.
Nói thật, Mạnh Thịnh Nam có chút mong đợi, khi cô thấy lão lắm chuyện tới thực sự cảm thấy không thể yêu thương nổi.
“Hôm nay cô tới nói vài chuyện quan trọng.” Sau đó ba mươi phút trôi qua, lão lắm chuyện hắng giọng một cái. “Hai ngày nay cô bị cảm, không muốn nói nhiều, bây giờ phải bầu ra ban cán sự lớp, có bạn nào tự đề cử mình không?”
Thật tốt, cô bị cảm rồi, đây là chuyện Mạnh Thịnh Nam muốn.
Có mấy bạn nữ đứng lên, lão lắm chuyện để các bạn tự giới thiệu về mình sau đó cho một vài lời nhận xét. Mạnh Thịnh Nam đang nhìn ra cửa sổ, chợt nghe có người gọi tên mình.
“Mạnh Thịnh Nam.” Là lão lắm chuyện.
“Dạ?” Đầu óc Mạnh Thịnh Nam chậm một nhịp so với cử động, cô đứng lên, giả bộ mình rất chăm chú. “Cô.”
Dù sao đã từng làm đại biểu rồi, lão lắm chuyện trực tiếp chọn cô.
“Em tiếp tục làm đại biểu của lớp tiếng Anh đi.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Chuông tan học vang lên
Cả người cô chẳng còn sức sống, ghé vào trên bàn để phơi nắng, người ngồi cùng bàn với cô là cô gái tương đối thực tế tên Niếp Tịnh, chỉ giới thiệu vài câu với cô thì đã lật sách ra làm bài tập rồi, với cái sự chăm chỉ này quả thật là có thể đỗ Bắc Đại.
“Mạnh phu nhân, cậu đang suy nghĩ gì đấy?” Thích Kiều chạy tới nằm úp sấp ở ngoài bệ cửa sổ, cúi người chọt chọt vào ót cô.
Mạnh Thịnh Nam đi ra, tới lan can đứng chung với Thích Kiều, hai người nằm nhoài ra ngắm nhìn bên dưới.
Thích Kiều nói. “Không nghĩ ở đây view lại đẹp như thế.”
“Vậy cậu chọn Văn đi.”
Thích Kiều hừ một tiếng. “Vậy sao được, để Tống Gia Thụ một mình tớ có chút không nỡ.”
“Cút.”
Thích Kiều cười, liếc nhìn các bạn trong ban.
“Sao lớp cậu chỉ có mấy bạn nam thế?”
“Hả?”
Thích Kiều quay lại nhìn cô, thở dài một tiếng.
“Xem ra chuyện cậu có bạn trai thực sự làm tớ quan tâm đấy.”
Mạnh Thịnh Nam liếc cô một cái.
“Nói nữa đi, cẩn thận tớ đem chuyện cậu yêu sớm cho mẹ cậu biết.”
“Đi đi, mẹ tớ đang mong đấy.”
Mạnh Thịnh Nam. “Cậu định dọa tớ à?”
“Tớ nói thật mà, mẹ tớ bảo tốt nghiệp đại học thì kết hôn luôn, có khoảng hai đứa con trong ba năm.”
Mạnh Thịnh Nam. “Thật hay giả?”
Thích Kiều nhún vai.
“Không phải cậu là con nuôi dì Kiều chứ?”
“Ừm, mẹ tớ bảo nhặt tớ ngoài bãi rác.”
Mạnh Thịnh Nam cười. “Tớ tin rồi.”
“Aizz, ước mơ suốt đời của đồng chí Kiều Mỹ Lệ chính là tứ đại đồng đường (gia đình có 4 thế hệ cùng nhau ở chung).” Thích Kiều than thở.
Còn một phút trước khi chuông vang lên, Thích Kiều chạy tới tầng của ban khoa học tự nhiên. Mạnh Thịnh Nam bước vào phòng học, lão lắm chuyện lại để bạn nam tóc húi cua, thân cao mét bảy hát. “Trên đầu là một mảnh trời xanh, trong lòng có một niềm tin…”
Bạn học nữ trong lớp.”…”
Vài ngày trôi qua, hầu như các bàn trái phải trước sau đã quen biết nhau hết rồi.
Trong lớp bắt đầu náo nhiệt, sau Mạnh Thịnh Nam là một chàng trai cao khoảng 1m75, người hơi gầy, ít nói chuyện với người xung quanh nhưng đầu óc lại hữu dụng.
“Cậu thử thay đổi suy nghĩ về cái câu hỏi này đi, biết chứng minh không?”
Cậu ta hỏi Mạnh Thịnh Nam, cô lập tức gật đầu, sau đó cậu ta tiếp tục nói, Mạnh Thịnh Nam nghiêng người, nhìn chằm chằm tờ giấy cậu ta viết ra, trên mặt là vẻ ghen tị không thể che giấu được.
“Phó Tùng, không ngờ cậu lại học toán học tốt như thế.”
Cậu trai hơi ngượng ngùng, không nói thêm gì nữa.
“Sau này có gì khó cứ tìm Phó Tùng.” Người ngồi cùng bàn với cậu ta là Tiết Lâm lúc này cũng lại gần, cười hì hì nói.
Chờ Tiết Lâm nói xong, Phó Tùng mới chậm rãi mở miệng.
“Học tập là cả một quá trình, chúng ta nghiên cứu nó cũng đồng thời phải hưởng thụ nó, khi cậu hiểu được vấn đề đó, mặc dù hơi chậm nhưng có rất nhiều vấn đề tự cậu có thể hiểu được.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Tiết Lâm. “…”
Giờ tự học buổi tối, Thích Kiều qua đợi cô cùng đi.
Tổ 4 của cô không có bao nhiêu người, mấy cô bạn khác đã tới, chỉ có mình cô và Phó Tùng còn chưa tới. Thích Kiều lại chõ cô ngồi, hỏi cảm giác của Mạnh Thịnh Nam.
“Mạnh phu nhân, cảm thấy cuộc sống mới thế nào?”
Mạnh Thịnh Nam đang bỏ sách vào cặp.
“Tốt.” Cô nói
Thích kiều “ừ” một tiếng. “Nhìn cái mặt hồng hào của cậu là tớ tin rồi.”
Bỏ hết thứ cần thiết vào trong cặp, hai người ra khỏi cửa, gặp Phó Tùng, Mạnh Thịnh Nam chào hỏi vài tiếng. Biểu cảm của chàng trai rất lạnh lùng, không thèm liếc nhìn Thích Kiều một cái, trên đường đi, Thích Kiều bắt đầu đánh giá.
“Hình như chàng trai kia rất ngốc.”
Mạnh Thịnh Nam huých tay cô một cái. “Cậu ấy không ngốc, gọi là cao thủđấy, hiểu không?”
“Ừm, hơi hiểu.”
“Cậu ấy là người có chỉ số IQ cao nhất mà tớ từng quen, không chỉ đẹp trai, lời nói lại khiêm tốn, quả thật…”
Thích Kiều nhìn Mạnh Thịnh Nam một cái. “Khen rồi, quen bao lâu rồi mà khen?”
“Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là yêu quý nhân tài.”
“Câm.”
Lát sau, Mạnh Thịnh Nam như nghĩ tới gì đó.
“Hôm nay sao không đi cùng Tống Gia Thụ?”
“À, cậu ấy muốn thi Break-Dance, đang luyện tập, rất bận.”
Mạnh Thịnh Nam nhìn Thích Kiều. “Cái gì mà Break-Dance?”
Thích Kiều. “Tranh tài giữa các trường học, cậu ấy có một tiết mục.”
“Ah.”
Trường cách nhà Mạnh Thịnh Nam không gần, cô thường đạp xe đạp đi.
Thích Kiều ngồi ở đằng sau, Mạnh Thịnh Nam chầm chậm đạp xe, lát sau lại đổi thành Thích Kiều chở cô. Tan học xong, trên đường phố bán đủ các loại quà vặt, cả trai lẫn gái đều vây quanh quán đồ nướng.
Thanh xuân tràn ngập niềm vui.
Khi về đến nhà, Thịnh Điển và Mạnh Tân đang xem phim cuối ngày.
“Chiều nay mẹ gặp dì Kiều, dì bảo đăng ký cho Kiều Kiều lớp đàn nhị, mẹ cũng muốn đăng ký cho con.” Thịnh Điển vừa cắn hạt dưa vừa nói.
Mạnh Thịnh Nam ngồi trên ghế salon, bưng cốc nước lên bàn uống một hớp lớn.
“Con không có hứng thú.”
Thịnh Điển liếc cô một cái. “Không thích thì nên tập, ngày nào cũng ngây ngốc ở trường học thì buồn lắm.”
Trong TV, MC đang đọc bản tin, vài loại âm thanh đang lẫn lộn trong phòng, Mạnh Tân cũng lên tiếng.
“Chuyện đó cha đồng ý với mẹ, coi như là đi chơi thả lỏng tâm tình thôi, mất hai tiếng thôi thì có lỡ gì đâu.”
Mạnh Thịnh Nam liếc mắt nhìn hai người.
“Hai người bàn bạc xong rồi?”
Mạnh Tân lập tức tỏ thái độ. “Oan uổng cho cha con quá.”
Thịnh Điển lại liếc mắt nhìn Mạnh Thịnh Nam.
“Suy nghĩ đi, thích cái gì?”
Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một lúc, sau đó nói. “Đàn ghita được không?”
Sáng hôm sau tới trường, có cô nàng nghe chuyện này không nhịn được than thầm, vẻ mặt nhăn nhó.
“Mẹ cậu đăng ký cho cậu đi học ghita?” Thích Kiều ngạc nhiên.
Mạnh Thịnh Nam gật đầu. “Sao thế?”
Thích Kiều ôm chặt lấy cô, sau đó dán mặt vào bả vai cô giả vờ khóc.
“Dì Thịnh Điển thật tốt, mẹ tớ bảo nhà tớ có truyền thống học đàn nhị, tớ không có lựa chọn khác, Mạnh Thịnh Nam, cậu hạnh phúc thật.”
“Chú ý hình tượng đi đại tiểu thư.”
Mạnh Thịnh Nam nhìn lướt qua lối nhỏ, thỉnh thoảng có vài người đi qua đi lại nhìn sang hai người họ, cô rất ngại. Thích Kiều ngẩng đầu lên, làm bộ lau mặt, giận dữ nói.
“Tối nay tìm Kiều Mỹ Lệ nói chuyện.”
Mạnh Thịnh Nam mặt không đổi sắc. “Cầu cho cậu thất bại.”
Con mắt Thích Kiều trợn lớn.
“Mạnh Thịnh Nam!?”
Hai người ghé vào lan can nhìn xung quanh, Thích Kiều vẫn còn đang lải nhải.
Gió nhẹ lướt qua gò má hai người, thổi làn tóc dài của Thích Kiều, Mạnh Thịnh nam vuốt mái tóc ngắn của mình, nhớ tới một ca khúc.
Thích Kiều đi rồi, Mạnh Thịnh Nam về lớp.
Tiết Lâm hỏi cô. “Đó là cô bạn cùng lớp trước với cậu?”
“Cùng học tiểu học, cùng nhau lớn lên.” Mạnh Thịnh Nam liếc đầu.
“Hả??” Cô nàng kéo dài thanh âm.
“Sao thế?”
“Cô ấy là bạn gái của Tống Gia Thụ.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Phó Tùng liếc nhìn Mạnh Thịnh Nam một cái.
“Cô giáo tới.”
Mạnh Thịnh Nam im lặng, lập tức xoay người ngồi ngay ngắn, cái mông chưa đặt xuống ghế đã nghe một cô gái đằng sau mình gọi.
“Lý Nham, tới đây này…”