Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa

Chương 17


Bạn đang đọc Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 17

Đối với Mạnh Thịnh Nam mà nói, nếu như dùng một từ ngữ chỉ màu sắc để hình dung cả năm lớp 12 của cô, đáp án kia chắc là xám tro.

Kiểm tra không ngừng nghỉ, mụn mọc càng ngày càng nhiều, tối nào cũng mất ngủ, cả người như tờ giấy gió thổi một cái là có thể bay. Trong phòng học căng thẳng, Phó Tùng cả ngày không mở miệng, Niếp Tịnh chuyển chỗ ngồi, chia tay cùng cô. Cô bạn mới chuyển tới tính cách ngại ngùng, Phó Tùng chuyên chú học tập, chỉ có mỗi mình Tiết Lâm và cô nói chuyện cùng nhau.

Chuyện vui vẻ nhất của cô là Thâm Hải Thiếu Niên bỗng nhiên lại được đăng báo trong một lần ngẫu nhiên.

(*) Thâm Hải Thiếu Niên: Thiếu niên nơi biển sâu

Tháng giêng cùng năm, cô tham gia đấu bán kết, “Đức tiên sinh và Tái tiên sinh” không khiến cô phải phụ lòng.

Ngày đầu tiên của năm 2006, Thích Kiều và cô đi trượt patin chúc mừng cô được giải. Lúc ấy bên trong sân trượt patin có rất nhiều người, hai người thuê giày trượt bốn bánh, Thích Kiều đi giày xong, nói. “Tớ nhìn xung quanh ai ai cũng đeo giày 2 bánh, có phải chúng ta hơi…”

Mạnh Thịnh Nam đang khom lưng buộc dây giày, không ngẩng đầu lên. “Nếu không cậu đổi thành 2 bánh đi.”

“Tớ ngã thì cậu chịu trách nhiệm.”

“Sao lại thế được?”

Thích Kiều nói. “Cậu có phải bạn bè tớ hay không? Sau này tớ còn định để cậu làm mẹ nuôi con tớ.”

Mạnh Thịnh Nam xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, nở nụ cười nói. “Liên quan gì?”

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Thích Kiều choáng váng.

Mạnh Thịnh Nam đi thử hai bước. “Thăng bằng tốt lắm.”

Trước đây hai người từng tới đây một lần, không phải là lính mới nhưng cũng chẳng thuần thục, giày trượt bốn bánh ổn định, độ cần bằng cao, giày hai bánh thăng bằng khó hơn.

Trong sân trượt, cả trai cả gái đều cười đùa tí tởn, xung quanh chỉ toàn thiếu nam thiếu nữ 17, 18 tuổi.

Thích Kiều đi trước, Mạnh Thịnh Nam theo phía sau.

Trong sân đông nghịt người, hai cô dựa vào bên cạnh lan can trượt, mấy phút sau có người gọi cô, phía sau ồn ào cô không nghe được người kia nói cái gì, dừng bước chân lại, quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vừa quen vừa lạ.

“Không nhận ra tớ sao?”

Chàng trai cười rộ lên, tươi như nắng.

Mạnh Thịnh Nam sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại. “Lý Vi?”

“Tớ còn tưởng cậu sang bên ban xã hội rồi quên tớ mất, tớ cũng không thường xuyên gặp cậu.”

Mạnh Thịnh Nam có chút ngượng ngùng.

Lý Vi nhíu mày nhìn cô. “Trong này có hệ thống sưởi không lạnh là bao, cậu lại còn choàng khăn che nửa khuôn mặt làm tớ suýt chút nữa không nhận ra.”


Mạnh Thịnh Nam cười, thản nhiên rụt cằm vào trong khăn quàng cổ.

“Gần đây ôn thi sao rồi?”

Mạnh Thịnh Nam nói. “Bình thường, cậu thì sao?”

“Tớ? Cậu cũng biết Tiếng Anh tớ ngu thế nào, chống liệt là được rồi.”

Mạnh Thịnh Nam nhớ tới Trì Tranh, cậu cũng vậy, Tiếng Anh cực kỳ kém.

“Cậu muốn thi trường nào?” Lý Vi hỏi.

“Chưa biết được.”

Hai người đang nói chuyện, Lý Vi đột nhiên gọi một người ở sau lưng cô. “Này, Trì Tranh.”

Cả người Mạnh Thịnh Nam cứng đờ.

Lý Vi cười nói. “Là bạn học năm cấp hai của tớ, lát nữa cậu ấy qua đây tớ giới thiệu với cậu.”

“Hả?”

Lý Vi nói đùa. “Làm quen chút thôi, người ta có bạn gái rồi.”

Mạnh Thịnh Nam chôn mặt vào sâu trong khăn quàng cổ, ngăn chặn trái tim đang đập loạn của mình.

Chàng trai đi tới.

Cô không nhớ lần trước gặp cậu đã là khi nào, lại giống như mới ngày hôm qua. Chàng trai mặc áo sơ mi đen, quần jean, bên ngoài là áo khoác gió mở rộng khóa kéo. Hai tay cậu đúi vào túi quần, đến gần Lý Vi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Mạnh Thịnh Nam rồi lại nhìn Lý Vi.

“Sao tới sớm vậy?”

Lý Vi mỉm cười. “Khó lắm mới có thời gian rảnh, sao hôm nay cậu đến muộn thế?”

Trì Tranh liếm môi. “Có chút việc bận.”

Mạnh Thịnh Nam cúi đầu, nửa gương mặt chôn trong khăn quàng cổ.

Cô đang suy nghĩ làm sao đi ra khỏi đi, Lý Vi đã mở miệng. “Giới thiệu cho cậu một chút, đây là Mạnh Thịnh Nam ngồi cùng bàn năm lớp 10 với tôi.”

Lúc này chàng trai mới nhìn cô, Mạnh Thịnh Nam giương mắt lên, khẽ gật đầu. Cậu không nói ra tên của mình, khẽ nhìn cô một cái rồi rời mắt đi. Lý Vi hình như không hài lòng với phản ứng của cậu lắm, ngón tay cái chỉ chỉ Mạnh Thịnh Nam, giọng nói tỏ vẻ tự hào. “Đừng khinh thường, Tiếng Anh làm bừa cũng không thấp hơn 130 đâu.”

Mạnh Thịnh Nam ngượng ngùng.

Chàng trai cà lơ phất phơ, cười. “Nào dám.”

Có lẽ cậu cũng có chút ấn tượng với cô, cho dù không sâu cũng sẽ nhớ kỹ đêm hôm đó, lúc cậu và tên lớp trưởng kia đánh nhau cô chạy ra ngăn. Hoặc là cái ấn tượng ấy cậu đã quên từ lâu, cô khẽ cắn môi, cảm thấy cái mụn dưới cằm mình hơi đau.


“Hai cậu nói chuyện đi, tớ còn có việc, đi trước nhé.” Mạnh Thịnh Nam nhìn Lý Vi, nói.

Lý Vi nhíu mày. “Gấp cái gì, vất vả lắm mới gặp nhau một lần.”

Mạnh Thịnh Nam mỉm cười. “Để lần sau đi, chúng ta nói chuyện kỹ hơn.”

Không để ý Lý Vi dùng mọi cách ngăn cản mình, cô đi tìm Thích Kiều. Bên ngoài có ánh mặt trời nhưng gió thổi vẫn khiến cô cảm thấy lạnh.

Trong sân trượt, Lý Vi thở dài. “Đang muốn mời cô ấy một bữa.”

Trì Tranh liếc mắt nhìn cậu ta. “Thích người ta sao?”

Lý Vi. “Cậu tưởng suy nghĩ của tôi lúc nào cũng đen tối như cậu sao?”

Trì Tranh nở nụ cười.

“Triệu Hữu Dung đâu?”

Trì Tranh nhướn mày “Sao hỏi tôi?”

“Bớt nói nhảm.”

“Không biết.”

Lý Vi nhún vai. “Được rồi, hỏi cũng như không.”

Trì Tranh nghiêng đầu nhìn ra cửa sân trượt patin suy nghĩ gì đó, đầu lưỡi đá đá má phải, hồi lâu sau mới thu tầm mắt.

Lý Vi nói. “Thi không?”

“Thi.”

Trì Tranh rít một hơi thuốc rồi nhìn Lý Vi. Lý Vi thuê hai đôi giày, Trì Tranh ngậm thuốc đi giày vào sau đó đứng lên, vứt điếu thuốc còn dư vào trong thùng rác, hếch cằm lên. “Thế nào?”

Lý Vi nói. “Có chơi có chịu.”

Cảnh tượng trong sân trượt vô cùng náo nhiệt, Thích Kiều mới trượt được một vòng, quay đầu lại tìm Mạnh Thịnh Nam nhưng không thấy cô nữa. Lúc ấy Mạnh Thịnh Nam đang ngồi ở ghế dài sững sờ.

Thích Kiều đi tới. “Sao lại ngồi đây?”

Mạnh Thịnh Nam ngẩng đầu, ngưng một chút mới nói. “Có chút khó chịu thôi.”

“Đáng tiếc.” Thích Kiều cũng ngồi xuống.

“Tiếc cái gì?”


Thích Kiều nói. “Bên trong đang có người thi đấu đấy, giống như mấy tên điên, còn có cả tên lưu manh trường mình.”

“À.”

Ánh nắng rải đầy đất, hai cô gái ngồi trên ghế nói chuyện cùng nhau rất lâu rất lâu. Một chiếc xe đi qua rồi lại tới chiếc kế tiếp, giống như năm tháng thanh xuân của hai người sắp sửa biến mất, không bao giờ trở về.

Tết âm lịch qua đi, mùa hè tới sớm.

Khi đó kỳ thi đại học đã gần tới, ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội tan học cũng chẳng mấy ai ra khỏi trường. Sau hôm đó Mạnh Thịnh Nam cũng chưa gặp lại cậu lần nào, một thời gian sau khi tan học đi qua cửa hàng Pizza Hut cạnh trường, thấy cậu đi vào đó cùng một cô gái.

Thời gian trôi qua, đã tới tháng 5, tháng 6 rồi.

Hôm đó Mạnh Thịnh Nam đang ngồi làm đề thi đại học. Đề Bắc Kinh có hơi khó, cô hỏi Phó Tùng, cậu ta giảng thật kỹ cho cô nghe. Mạnh Thịnh Nam vừa nghe vừa nhẩm trong đầu, đến chỗ không rõ mới hỏi cậu ta. “Tại sao không chứng minh theo cách này được?”

Phó Tùng nói. “Vì không có đủ điều kiện, cậu hiểu chưa?”

“À, hiểu rồi hiểu rồi.”

Một lát sau, Phó Tùng gọi tên cô.

“Sao thế?”

“Tớ vừa nghĩ ra một cách chứng minh khác.”

Mạnh Thịnh Nam lập tức lắc đầu. “Quên đi, tớ chỉ cần một cách là được.”

Phó Tùng cười, ngừng lại một chút mới hỏi. “Còn chỗ nào không hiểu không?”

“Không còn.”

Phó Tùng không nói chuyện nữa. Mạnh Thịnh Nam hỏi. “Cậu muốn thi quân đội sao?”

Một lát sau, cậu ta lắc đầu.

Mạnh Thịnh Nam hơi bối rối.

“Vậy cậu muốn thi vào trường nào?”

Phó Tùng lắc đầu. “Lúc đó rồi tính.”

Mạnh Thịnh Nam không hỏi nhiều nữa, tiếp tục làm bài tập. Qua một tháng nữa bọn họ sẽ đường ai nấy đi, có thể rất nhiều năm sau, hoặc là cả đời cũng không còn gặp lại. Cô đột nhiên có cảm giác khó chịu, sau này không gặp lại nữa, không gặp lại nữa.

Những ngày cuối cùng ấy, cả trường loạn như chiến trường.

Rất nhiều học sinh không tới trường, mỗi ngày đều ngồi ở dưới sân thể dục. Nhớ có một buổi chiều tầm 3, 4 giờ, cô đi xuống WC dưới tầng, bên ngoài sân thể dục có mấy bạn học nam đang đá bóng.

Vừa liếc một cái đã thấy bóng dáng cậu.

Thời tiết nóng nực, cậu đổ mồ hôi như mưa. Lúc cô về lớp, nửa trận đấu vừa mới kết thúc. Cậu cởi cái áo ngắn tay ra lau mặt, Mạnh Thịnh Nam thấy rõ ràng hình xăm sau lưng cậu, chữ H kia bắt mắt vô cùng. Hai bên sân thể dục có mấy bạn học nữ hét chói tai cổ vũ cho cậu.

Chàng trai ngửa đầu uống chai nước khoáng do cô gái xinh đẹp đưa, bên người cậu có người cầm quần áo giúp, cậu bị một đám học sinh nữ vây quanh giống như lãng tử giang hồ. Mạnh Thịnh Nam thu tầm mắt lại, chậm chạp bước về phòng học.

Đất bụi phía sau bay tứ tung, trong lớp cũng loạn như chiến trận.

Sau tiết tự học buổi tối, Tiết Lâm đứng trên bục giảng, bắt đầu phổ biến kế hoạch cho các bạn trong lớp nghe. Bắt đầu truyền đồng phục từ người đầu tiên trong tổ một đến người cuối cùng, tối về viết một câu chúc lên đồng phục đó, sáng mai mang lên trường.

Lúc ấy cô ngồi tại chỗ, nở nụ cười.


Mấy hôm nay viết đến nỗi tay mỏi như. Hầu như hôm nào tan học Mạnh Thịnh Nam cũng đều nán lại ở lớp để viết, sinh nhật, quê quán, lời chúc. Thú vị hơn nữa là trong lớp cô có một bạn nam, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối còn đứng dậy ôm mỗi bạn trong lớp một cái. Thích Kiều nghe được nở nụ cười, nói với cô. “Cậu có tin không?”

“Tin cái gì?”

“Chàng trai kia nhất định thầm mến một cô gái nào đó trong lớp.”

“Sao cậu biết?”

Thích Kiều cười thần bí. “Cậu chưa từng nghe một câu nói sao?”

“Câu gì?”

“Ngày tốt nghiệp năm đó, vì muốn ôm cô ấy mà tôi ôm cả lớp.”

Mạnh Thịnh Nam xúc động.

Thích Kiều khinh bỉ. “Cậu viết tiểu thuyết mà không biết cái này.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

Sau đó bắt đầu nhận được quà tốt nghiệp của bạn học, bút máy, khăn quàng cổ, cái gì cũng có. Kỳ ôn tập cũng đã kết thúc, mọi người ai cũng sẵn sàng cho kỳ thi đại học sắp tới.

Giữa tháng năm, cô hẹn Thích Kiều đi mua quà.

Dạo phố xong lại tới hiệu sách, Thích Kiều theo sau cô.

“Mua cho cậu hay mua tặng bạn?”

Mạnh Thịnh Nam nói. “Tặng bạn.”

Thích Kiều suy nghĩ. “Rất ít khi thấy cậu tặng sách cho người ta.”

Mạnh Thịnh Nam không nói chuyện, đi tìm sách.

“Không phải tặng cậu bạn lớp cậu chứ?” Thích Kiều tự mình nghĩ lung tung.

“Không phải cậu ấy.”

“Vậy người kia là ai? Nam hay nữ?”

Mạnh Thịnh Nam ngừng bước, liếc cô nàng một cái. “Thích nữ.”

Ra khỏi hiệu sách, mặc cho Thích Kiều hỏi thế nào cô cũng không nói tên, đi vài hiệu sách nữa cô mới tìm được quyển sách mong muốn. Thích Kiều ghé nhìn tên sách. “Bí mật như thế sao? Đến cùng là tặng ai?”

Mạnh Thịnh Nam trả tiền, ôm sách đi ra ngoài.

“Có nói hay không?”

Mạnh Thịnh Nam dừng lại, suy nghĩ một chút. “Một người không quen biết.”

“Có ý gì?”

Lúc ấy ánh chiều tà đã bao khủ khắp đất trời, Mạnh Thịnh Nam nhìn về nơi rất xa, giống như thấy được đường chân trời vẽ ngang không trung.

Cô nói với Thích Kiều. “Muốn khuyên cậu ấy lạc đường phải biết quay lại.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.